Chương 11: Epic Monster Battle
Kế hoạch của tôi... không hoàn chỉnh. Tôi thừa nhận là mình chưa tính tới việc tiếng nổ sẽ thu hút các sinh vật khác đến đây và buộc tôi phải trốn. Trốn đằng sau các bụi cây, tôi nhìn thấy những con quái vật đáng sợ hướng tới bãi giữ xe.
Đầu tiên là con rết người Ghen Tỵ, ngay khi tôi nhìn thấy nó tôi lập tức cố hết sức thu mình nhỏ hơn, cố núp thật gọn đằng sau bụi cây của mình. Lần thứ hai nhìn thấy nó tôi vẫn cảm thấy buồn nôn không kém gì lần đầu. Thế nhưng nó không phải sinh vật đáng sợ nhất ở đây.
Một con quái vật khác xuất hiện, Tham Ăn. Nó trông như một gã mập khổng lồ trần truồng không đầu cao hơn ba mét, khắp người toàn là các ngấn mỡ, ở vị trí cổ nó là một cái miệng rộng đầy răng, thậm chí trên người nó cũng nứt ra mấy cái miệng khác. Da của nó sần sùi và đầy bọc mủ, và mỗi lần nó bước đi chất dịch vàng chảy ra từ mấy cái miệng trên người nó xuống đất khiến mặt đất bốc khói như bị xối acid.
Tiếp theo là một con quái vật lông lá với cái đầu dê tên là Tham Lam. Nó cao tới hơn hai mét, đứng trên hai guốc sau và vác trên lưng mình một cái bao lớn làm từ da mặt người, cái bọc căng đầy không biết chứa cái gì, nhưng các khuôn mặt trên cái bọc ấy liên tục lẩm bẩm “ nhiều nữa, nhiều nữa”.
Cuối cùng là một con quái vật khác cũng khổng lồ không kém tên là Phẫn Nộ. Nó cao không kém Tham Lam và là sinh vật giống người nhất, với khuôn mặt bị che lại bởi một tấm sắt, một tay cầm một cái rìu chiến đẫm máu và tay còn lại trông giống như một cái lưỡi hái của bọ ngựa. Về mặt ngoại hình thì đây là con quái vật kém đáng sợ nhất, thế nhưng không hiểu sao tôi lại có cảm giác mình thà đối đầu với con rết Ghen Tỵ còn hơn đụng phải Phẫn Nộ.
Bốn con quái vật kinh khủng, bốn con trùm của khu vực. Tất cả bọn chúng đều tụ tập ở trước bãi giữ xe bị đốt cháy, và tôi thì đang núp gần đó. Tại sao vậy hả trời?! Chỉ một con rết thôi mà tôi đã sợ tái mặt rồi, lần này bu tới ba con khác còn nguy hiểm không kém, tôi muốn khóc rồi nè!
Nằm im sau bụi cây, tôi cố gắng làm mọi cách để giảm sự tồn tại của mình. Dùng kĩ thuật Tàng Hình tôi học được mỗi khi giáo viên gọi lên bảng, tôi thở thật chậm, núp thật kĩ và hầu như không cử động chút nào, cùng lúc đó không ngừng lẩm nhẩm trong đầu.
Mình là không khí, mình là không khí, mình là không khí.
Cùng lúc ấy tôi lại suy nghĩ, nếu như đã có Ghen Tỵ, Phẫn Nộ, Tham Ăn và Tham Lam rồi, vậy chẳng phải sẽ còn ba tội lỗi nữa sao? Vậy trùm ở khu vực này là đại diện cho bảy tội lỗi của loài người à? Nghĩ tới việc vẫn còn ba con quái vật đáng sợ khác ở trong trường mà tôi không biết chỗ nào, tôi cảm thấy mình thật may mắn chưa đụng tới chúng.
Bốn con quái vật khi nhìn thấy nhau lập tức đứng lại và tôi cảm thấy bầu không khí trở nên căng thẳng. Cũng không phải lúc trước không căng thẳng, chỉ là bây giờ còn căng thẳng gấp trăm lần, như thể tận thế sắp tới vậy.
Và rồi Phẫn Nộ gầm lên.
Như một tín hiệu, lập tức cả bốn con quái vật liền làm ra cử động của mình. Phẫn Nộ vung lưỡi rìu của mình, chém ra một cột lửa về phía Tham Lam khiến con dê vội vã cầm cái bọc da người ra đỡ. Ngọn lửa lập tức biến mất khi chạm vào cái bọc của Tham Lam, lập tức con dê nhân cơ hội ấy quay đầu bỏ chạy. Phẫn Nộ gầm lên giận dữ và phóng theo sau con mồi, mỗi bước chân của nó khiến mặt đường vỡ tung ra và chỉ trong nháy mắt cả hai đã biến mất.
Cùng lúc ấy Ghen Tỵ và Tham Ăn lao vào nhau. Ghen Tỵ có kích thước lớn nhất cả bọn, tuy nhiên kích thước của nó giờ đây trở thành nhược điểm khi Tham Ăn bám lên người nó và những cái miệng của nó không ngừng gặm lấy Ghen Tỵ. Không cam tâm chịu trận, cơ thể con rết dần thay đổi, những con người bất hạnh dính trên người con rết đột nhiên ngồi dậy và chụp lấy Tham Ăn, không ngừng cấu xé nó, khiến cho chất lỏng màu vàng trong người Tham Ăn văng ra khắp người Ghen Tỵ. Cả hai con quái vật rú lên đau đớn, con rết quằn quại cố hất kẻ thù trên lưng mình ra nhưng vô vọng.
Thế rồi con rết lao vào bãi giữ xe đang cháy phừng phực và lăn lộn trong đó.
Cả hai con quái vật đều dính xăng trên người và không ngừng bốc cháy nhưng con rết lại có lợi thế về kích thước, ngọn lửa trên người nó không thấm thía gì với cơ thể khổng lồ của nó, còn Tham Ăn thì bị cháy nặng và buộc phải nhả con rết ra. Chớp lấy cơ hội ấy phần đầu con rết liền mở ra và nuốt chửng lấy Tham Ăn chỉ trong một cú đớp. Sau đó con rết lăn lộn vài vòng nữa để dập tắt đám cháy trên người và thản nhiên bò đi chỗ khác.
Cuối cùng chỗ này chỉ còn mình tôi đang núp sau bụi cây, vẻ mặt ngu ra vì những gì mình vừa thấy.
Có gì mấy bác góp ý để tui sửa đổi và cải thiện