Chương 13: Huấn luyện
Cô gái tên Trầm Mỹ Linh nhìn chằm chằm vào Lý An, người đang thư thả bước đi như đang tản bộ trong công viên nếu như không tính đến việc trong tay của cậu ta là một con dao to tướng và tay kia là một khúc gỗ không biết đã thấm máu bao nhiêu người.
Đây có phải lựa chọn chính xác không?
Càng đông càng an toàn, đó là tâm lý của mọi người, thế nhưng trong mắt Mỹ Linh thì một đám đông như rắn mất đầu chẳng thể tạo được cảm giác an toàn cho cô, thay vào đó anh chàng tên Lý An này lại thực sự biết mình nên làm gì. Chưa kể tới việc Mỹ Linh tận mắt thấy Lý An đập vỡ đầu một Kẻ Vô hồn chỉ bằng một cú vung gậy.
Và vẻ mặt nó như thể nó đã làm điều này nhiều tới phát ngán rồi.
Thằng này... quá nguy hiểm.
Không nghi ngờ gì nữa, nếu như ở bên ngoài có lẽ thằng này là một tên cuồng sát bệnh hoạn giết người không ghê tay, nhưng ở đây nó lại là người mạnh nhất. Nếu ở với đám đông Mỹ Linh biết cô sẽ cảnh giác không chỉ với lũ quái vật đột ngột xuất hiện mà còn phải cảnh giác với những người xung quanh.
Khuôn mặt và vóc người mà Mỹ Linh luôn tự hào giờ trở thành nam châm hút rắc rối tại cái nơi mà mạng người không đáng một xu này. Ai biết được khi rơi vào tuyệt vọng con người có thể làm những điều điên rồ gì.
Đi theo Lý An là một lựa chọn đầy mâu thuẫn, như một con dao hai lưỡi. Mỹ Linh tin tưởng ba người bạn thân từ cấp ba của mình, họ sẽ không làm hại cô, nhưng Lý An thì khác. Mỹ Linh không biết được thằng đó đang nghĩ gì, điều gì ẩn sau nụ cười thoải mái của nó, và quan trọng nhất là liệu nó có ý đồ xấu với cô không.
Thế nhưng cũng có thể khẳng định rằng ở bên Lý An thì cả đám bọn cô mới có thể an toàn.
“ Thằng đần này! Nhắm vào đầu ấy! Đâm vào ngực nó chỉ khiến nó khựng lại chút thôi, muốn nó chết liền thì đập vào đầu ấy, không thì ít nhất cũng làm nó gãy cổ đi.”
Nhanh như chớp, Lý An vươn tay chụp lấy đầu một Kẻ Vô hồn và nhấc nó lên khỏi người của Tường, một trong ba người bạn của Mỹ Linh. Cảnh tượng này thật sự rất ngược đời, một thằng trông như mọt sách yếu ớt lại nắm lấy đầu của một người trưởng thành và nhấc lên như nhấc đồ chơi, trong khi anh chàng soái ca có thân hình chuẩn nhất lớp lại nằm thở hổn hển trên mặt đất, khắp người đầy vết trầy xước.
Rắc!
Chỉ với một cái vặn cổ tay, một tiếng động chói tai vang lên và cả bọn có thể thấy rõ được rằng xương cổ của con quái vật đã lìa ra. Một kí tự đang bốc cháy trong suốt hiện ra và Lý An vươn tay chụp lấy nó.
“ Ai giết người đó lấy Nguyên, nếu muốn có Nguyên thì lần sau cố mà tự giết một con đi.”
Nói rồi Lý An ném cái xác của con quái vật qua một bên như ném một bịch rác. Nuốt nước bọt cái ực, cả bốn người còn lại run rẩy gật đầu.
Đã hơn một tiếng trôi qua và Lý An vẫn đang kiên nhẫn khiến bốn cục nợ của mình làm quen với lũ Vô hồn. Địa điểm hiện tại của nhóm năm người này là bên trong kí túc xá nữ, và cả nhóm đang lùng sục từng căn phòng để kiếm mấy Kẻ Vô hồn còn sót lại.
Lý do của Lý An rất đơn giản và đầy sự tàn bạo.
“ Các sinh viên nữ thường có thể hình thấp bé hơn nam, đồng thời cũng yếu hơn nhiều. Như vậy khi biến thành quái vật thì quái vật nữ sẽ yếu hơn quái vật nam, mục tiêu lí tưởng để mấy người giải quyết.”
Đối với nó việc giết những sinh vật từng là người đã trở nên vô cùng bình thường. Nó dễ dàng tìm được một lý do để khiến cho sự dằn vặt biến mất. Tóm lấy đầu một Kẻ Vô hồn, Lý An dùng con dao của mình và đâm vào mặt con quái vật và xẻ thịt ra, để lộ ra xương mặt của nó.
“ Chúng nó có thể có ngoại hình con người nhưng tụi nó đã là quá vật rồi. Không chỉ mặt mũi biến mất mà ngay cả kết cấu xương cũng thay đổi. Thây không? Không có hốc mắt hay khe mũi, quai hàm cũng không, về cơ bản thứ duy nhất còn sót lại là khoang tai. Thứ này đâu còn là con người, và nếu nó muốn giết mấy người thì việc đáp trả bằng vũ lực tương đương là hoàn toàn hợp lý.”
Như Lý An nói, xương mặt của con quái vật hoàn toàn nhẵn nhụi như vỏ trứng vịt. Không hốc mắt, không gò má, không răng miệng, không gì cả.
“ Hơn nữa nếu mấy người chết ở đây thì gia đình mấy người sẽ ra sao? Ai mà biết được khi nào họ cũng bị giống mấy người, bị kéo vào một thế giới kinh khủng nào đó.”
Câu nói cuối cùng của Lý An hắt một xô nước đá vào bộ não mơ màng của bốn người sống sót. Ngay lập tức thái độ họ thay đổi, từ vẻ sợ sệt hoang mang biến thành quyết tâm sống sót cao độ, đôi mắt họ như đang rực lửa.
Trời ạ, kĩ năng chém gió của mình vẫn quỷ khốc thần sầu như xưa.