Chương 14: Hắc Hồ Điệp
Cuộc săn trở nên dễ dàng hơn so với lúc trước. Hai thằng con trai, Minh Tường và Thanh Long, đã thể hiện được mặt nam tính của mình và đưa đống cơ bắp ấy vào sử dụng đúng chỗ, thành công giết chết hai Kẻ Vô hồn mà không tốn nhiều thời gian. Dù sao hai người này cũng từng học võ, cái họ cần là lòng can đảm và sự quyết tâm mà thôi.
Hai cô gái,Mỹ Linh và Khả Ngọc, cũng không thua kém lũ con trai. Nhất là Mỹ Linh, cô gái này có chiều cao hơn cả lũ con trai và một thân hình cực cân đối do luyện tập bóng chuyền, có phần trội hơn hai đứa bạn khác giới của mình. Khả Ngọc tuy kém hơn, thế nhưng ít nhất con nhỏ cũng đã ngừng run lẩy bẩy mỗi khi đối diện với quái vật và đã có can đảm cầm dao chém trả.
Một tiếng nữa trôi qua và cả nhóm đã hoàn toàn thanh lý xong một kí túc xá nữ. Lý An gần như không đánh đấm gì, chỉ đứng ngó và canh chừng, thậm chí còn lục tung mọi thứ lên trong ánh nhìn khinh bỉ của hai cô gái. Nó cố tìm manh mối, nhưng có vẻ đó không phải lí do hợp lý để giải thích việc lung tung phòng của phái nữ.
Cảm thấy đắng lòng, Lý An đành phải đi ra ngoài cho mấy bạn nữ tự mình lục lọi, trong khi hai thằng con trai kia thì lo canh chừng bảo vệ. Không có gì để làm và biết rõ lũ gà con đã có thể tự lo cho mình, Lý An ra ngoài tản bộ cho thoáng.
Không lâu sau, bước ra khỏi kí túc xá nhóm bốn người nhìn thấy Lý An đang thảnh thơi ngồi kế bên mấy cái bàn nhựa, trên đó là mấy hộp cơm và đồ ăn cùng vài chai nước lạnh.
“ Không tệ, mọi người nghỉ ngơi một chút đi.”
Mấy tiệm cơm vẫn mở cửa và chẳng có lý do gì mà Lý An không viếng thăm cả. Dù sao giờ cũng gần giữa trưa rồi và nó cũng cảm thấy đói bụng dù cho mới quất một tô hủ tiếu đầy ắp mấy tiếng trước, chắc chắn là mấy người kia cũng đói thế nên nó cũng chuẩn bị sẵn cho luôn.
“ Cảm ơn bạn,” Mỹ Linh nói, “ nhưng tại sao lại mất công vậy? Nếu tụi mình ra ngoài quán ăn luôn không bớt mệt hơn sao?”
Lý An nhún vai trả lời:
“ Lũ ngu lúc trước chiếm mẹ nó cái con đường đó rồi, bảo là lương thực khan hiếm nên phải tiết kiệm. Có mấy thằng đã biết đi săn lũ Vô hồn rồi nên chỉ số cũng không thua mấy người nhiều đâu, nhờ vậy mà tụi nó khá chảnh chó và không nghe nói chuyện văn minh.”
Bốn người nuốt nước bọt. Họ biết rằng Lý An rất mạnh, thế nhưng bị mười tám người bao vây mà vẫn đi ra với mấy hộp cơm, thậm chí có thời gian lấy luôn nước ngọt nữa. Giờ nhìn kĩ lại, quả nhiên trên người Lý An có vài vết bầm tím bị bụi bặm che lên, nhiều hơn vài vết máu, thậm chí khúc gỗ cũng đã biến mất và con dao thì đẫm máu.
“ Lũ ngu ấy không biết biết ơn là gì, giám giành đồ ăn của tui.” Lý An lắc đầu thở dài, “Nếu không có tui thì tụi nó còn chả có mạng để ăn nữa, vậy mà...”
Bốn người không dám nói gì hơn ngoài cảm ơn và im lặng ăn uống. Họ biết ơn đấy, nhưng đồng thời lạnh gáy khi nhìn thái độ dửng dưng như không của Lý An.
Bầu không khí trở nên rất căng thẳng và nặng nề, và Khả Ngọc cảm thấy rất áp lực. Cố gắng làm bầu không khí thoải mái hơn, Khả Ngọc lên tiếng:
“ À mà nếu đây giống game thì tại sao lũ quái vật không rơi đồ nhỉ?”
Nói xong Khả Ngọc liếc mắt nhìn phản ứng của Lý An và giật mình. Chỉ thấy nó trợn tròn mắt khi nghe Khả Ngọc vừa nói xong, sau đó nó cúi mặt xuống lấy tay che mặt lại.
“... hoàn toàn quên mất vụ đó.” Lý An thì thào.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh và quá căng thẳng mà Lý An quên bẵng đi mình còn một món đồ chưa xài. Móc từ túi quần ra hai viên xúc xắc trắng đen, Lý An nhìn chúng bằng cặp mắt lo ngại.
[Xúc xắc vận mệnh: Vận mệnh luôn tồn tại hai mặt, may mắn và xui xẻo. Hãy tung chúng ra, và đón nhận vận mệnh của bạn.]
Nhìn kiểu gì đi nữa thì cái thứ này không chỉ mang tới điều tốt mà còn có thể mang tới điều xấu nữa. Tuy nhiên giờ Lý An đang ở trạng thái hoàn hảo nhất, hơn nữa nó cũng không có gì để mất ngoài trừ cái mạng quèn này, và cái tính tò mò chết tiệt của nó lại nổi lên. Giờ thì Lý An cảm thấy ngứa ngáy vô cùng, và nó phải tung xúc xắc cho bằng được.
Khi cả bọn thấy Lý An đứng dậy với vẻ mặt nghiêm trọng và bắt đầu bước ra ngoài, cả bọn lập tức căng thẳng. Khả Ngọc cảm thấy bối rối vô cùng, chả biết nhỏ nói sai gì khiến cho thái độ của Lý An thay đổi như vậy, thế nhưng Mỹ Linh ngồi cạnh nhỏ nắm lấy tay nhỏ trấn an.
Hít thở thật sâu và cảnh giác cao độ, Lý An thả cặp xúc xắc xuống.
Lọc cọc, lọc cọc, lọc cọc.
Âm thanh của xúc xắc nảy lên mặt đất và lăn qua lăn lại vang lên, và cuối cùng nó ngừng lại. Xúc xắc màu trắng hiện ra năm nút, còn xúc xắc màu đen hiện ra hai nút.
DING!
Một tiếng chuông lanh lảnh ngân lên và hai cục xúc xắc phát sáng và bị hút vào nhau, hợp lại thành một quả cầu sáng rực rỡ.
[Chúc mừng bạn đã đạt được vật nuôi: Hắc Hồ Điệp ( Cấp bậc: ba sao)]
[Thành tích mới: là người đầu tiên sở hữu vật nuôi.]
[Phần thưởng: Sách kĩ năng vật nuôi ngẫu nhiên.]
Một cuốn sách mỏng dính và cũ kĩ rớt xuống mặt đất nhưng Lý An không quan tâm, thay vào đó nó nhìn chằm chằm vào quả cầu ánh sáng trước mặt nó. Quả cầu ánh sáng dần thay đổi, nó bắt đầu biến thành hình dạng một sinh vật nhỏ bé bằng nắm tay của nó. Vài giây sau ánh sáng biến mất và Lý An có thể nhìn thấy rõ sinh vật bé nhỏ đang lơ lửng trước mặt nó.
Một cô gái tí hon chỉ cao hơn ngón tay nó một chút đang mỉm cười vui vẻ nhìn nhó, đôi cánh bướm màu đen không ngừng vỗ sau lưng cô bé.
“ ... Moe...” Lý An thì thầm.
14 chương rồi