Chap 10:
– Không, chuyện đó tự tao lo được. Bọn mày cứ cầm lấy như đã hứa đi – thế là hắn dúi 300k vào tay thằng Thông rồi bước về phía quán nước. Trước khi đi hắn còn để lại một câu:
– Cú sút hồi nãy đẹp đó, trong 3 năm nay nhóc là thằng đầu tiên phá được lưới của nó đấy.
3 năm ư? Đầu tiên ư? Tên này là quái vật à… một đống câu hỏi xuất hiện trong đầu em. Đang tính gọi tên tiền đạo lại hỏi cho rõ thì đã bị lũ bạn lôi xềnh xệch đi như thú cưng. Cả lũ kéo quân vào một quán nước mía ngay đầu đường.
…
– Ê chỉ tao sút cú hồi nãy đi VĐ. Nhìn mà sướng con mắt quá. Hêhê – Thằng Đại láu táu xách ghế ngồi sát lại chỗ em.
– Ê Ê, chỉ cho tao nữa, chỉ cho tao nữa. – Thằng Hưng từ bàn bên nhảy qua hóng.
– Em: Thôi thôi thôi, cho tao xin. Dạy hết cho chúng mày thì còn gì là cú sút Nộ Long Cước của tao nữa. Mà dạy cho bọn mày thì chắc gì bọn mày đã học được, tao phải vừa học vừa luyện hơn 3 năm trời mới đá được thế đấy. – Em xua tay từ chối lời đề nghị của bọn nó.
– Gì chứ siêng năng tập luyện là nghề của tao. Hehe – thằng Hưng vỗ ngực xưng tên.
– Em: Mày chắc chắn muốn học à? – Vừa nghe câu đó thì mắt cả lũ sáng rực lên.
– Chắc chắn – Cả lũ đồng thanh như tập từ trước và đồng loạt gật đầu cái rụp.
– Nhưng học cú sút này thì đau khổ dữ lắm đó – Em làm mặt gian hù dọa hòng làm bọn nó sợ mà rút lui.
– Mày đừng… đừng nó là bă… bắt bọn tao tự cung nhá – thằng Quang.
Lắp bắp từng chữ mà mặt thì méo xệch.
Nghe thằng Quang vừa nhắc đến hai chữ “tự cung” thì mặt thằng nào thằng nấy xanh lè, mắt chữ @, mồm chữ O, còn hai tay thì đan chéo lại rồi che vào chỗ đó. Thấy tình cảnh đó của bọn nó thì em không khỏi bật cười thành tiếng.
Đùa giỡn chí chóe với nhau thì nước cũng hết mà đá cũng chẳng còn nên anh em chia tài sản rồi mệnh thằng nào thì thằng nấy đi, nhà thằng nào thì thằng nấy về.
Về nhà tắm rửa rồi chuẩn bị cơm nước chờ ba mẹ về. Đến 4h45 thì tiếng xe của ba mẹ về.
Em nói mẹ khi mẹ vừa tắm xong và đang chuẩn bị sắp cơm:
– Mẹ ơi, cô Thúy bảo tối nay đóng bịch nấm nhiều hơn hôm qua nên mẹ có kêu thêm ai xuống đóng nữa thì kêu.
– Ừ, vậy mày ăn đi rồi tí xuống đó với mẹ.
– Vâng – em xị mặt khi nghe mẹ nói câu đó. Tại sao lại kêu em xuống cơ chứ chứ. Lại phải gặp nhỏ linh ngang ngược bướng bỉnh kia nữa chứ.
Thế là lần này đời em tàn rồi. Huhu. Đang thầm than thân trách phận, gào thét ông trời thì mẹ giục:
– Ăn đại đi rồi xuống đóng bịch. Làm gì mày cứ lần thần, mặt mày bí xị ra thế hả?
– Thôi hay kêu thằng Lỳ với thằng Công đi đi, hôm nay con hơi mệt. Để bữa sau con đi bù nha! – Em năn nỉ mẹ bằng một chất giọng không thể nào ngọt hơn kèm theo ánh mắt tội nghiệp phải biết.
– Nó còn nhỏ thì biết làm cái gì. Ở nhà chạy đi nghịch cho cố vô xong giờ than mệt hả?
– Vâng, đi thì đi – Mặt em xụ một đống như thế này này. Hic.
Ăn uống xong em lại lo phần dọn dẹp nữa. Thiệt là khổ quá đi mà, ba mẹ bắt em phải lo làm việc nhà, từ nấu cơm, rửa bát, giặt đồ… đều bắt em làm hết. Làm như muốn sau này đi làm vợ cho con gái nhà người ta chắc. Huhu, không biết có bác nào giống em không nhỉ?
Em cùng mẹ lê từng bước khó nhọc xuống trại nấm nhà cô Thúy mà cảm nhận như.
Đang từng bước tiến ra pháp trường gặp ông Diêm La Vương. Nghĩ đến cảnh nhỏ Linh cầm cán cẩu đầu trảm sắc lẻm rồi kê cổ mình vô và nhẹ nhàng kéo cho lưỡi dao hạ xuống với vận tốc xoàng xoàng khoảng 5m/s mà rợn hết tóc gáy. (Sax, nhiễm phim tàu quá rồi.)
Vừa xuống tới nơi thì thấy nhỏ Linh đang lên xe chuẩn bị đi đâu đó.
– “May thế, vậy là tối nay không bị nhỏ ám rồi, hehe.” – Đang mừng thầm trong bụng thì nhỏ chợt ngoảnh lại nhìn quanh một vòng quanh nhà nấm và chợt dừng lại nhìn về phía em.
Em quay lại đằng sau thì thấy có mỗi cây cột nhà bằng gỗ. Thấy thế em cũng cố nhẹ nhàng lách sang một bên để không cản trở tầm nhìn của nhỏ nhưng mình vẫn cảm thấy hình như cây cột gỗ đằng sau cũng di chuyển theo em hay sao nữa mà ánh mắt của nhỏ cũng di chuyển theo nó. Em bắt đầu cảm thấy sợ, chân tay run run và một vài bộ phận khác cũng chực chờ tuôn nước ra.
…
Lấy hết cái gọi là can đảm của một thằng con trai ra, khẽ nuốt nước bọt một cái rồi từ từ quay lại phía sau.
– Xời, có cái khỉ khô gì đâu, làm em còn cứ tưởng là có con ma nào hay có cái gì đại loại như thế chứ. Haizz. Thất vọng quá – em lầm bầm.
Bỗng nhỏ mỉm cười nhẹ rồi đeo cái chụp mỏ vào đạp xe đi mất hút.
– “Cười cái quái gì không biết, chẳng lẽ hồi sáng nhỏ quên uống thuốc trời? Mà con gái con đứa, muộn vậy rồi mà vẫn còn chạy đi chơi. Thế mà cô Thúy vẫn cho chứ, chẳng bù với mình. Mỗi lần mình xin đi chơi buổi tối muốn gãy lưỡi luôn mà không được. Hic gato quá xá luôn.” – Đang vẩn vơ suy nghĩ thì chú Trung (ba của nhỏ Linh) từ ngoài đi vào.
– Chú Trung: Chà, hôm nay cô Thuỷ xuống sớm với, lại cả còn dẫn theo đệ tự nữa à. – Vừa nói chú vừa chỉ vào em.
– Mẹ: Vâng, tại hồi chiều chị Thuý dặn là kêu thêm người đóng bịch mà – mẹ em vừa nói vừa lúi húi đi lấy hai cọc bịch với hai rổ giấy bìa đã được cắt sẵn thành dải rồi cuộn tròn lại như cái nắp chai í.
– Hồi trưa em kêu con bé Tũn lên bảo chị Thủy đó