Chap 18:
Một lát sau, tiếng của nhỏ chào mẹ em và mẹ nhỏ. Hai người họ ngồi ở tít góc bên kia nên em chỉ nghe được tiếng chào của nhỏ và mấy tiếng xầm xì gì đó.
Rồi lát sau em nghe tiếng sột soạt rồi có một bóng đen ngồi phía đối diện em. Em cố làm mọi thứ thật nhẹ nhàng để không bị phát hiện vì em biết chắc đó là nhỏ chứ không ai khác.
Ngồi được một tí thì nhỏ rút điện thoại ra gọi cho ai đó.
– Alo, Linh à… rảnh không… Qua nhà nấm chơi với chị đi, ở đây một mình chán quá… Ừ, vậy hén… nhanh nha. – Rồi nhỏ cúp máy.
Bé Linh kia thua nhỏ một tuổi, nhìn mặt cũng tạm được nhưng tính tình thì ương bướng thất thường, quậy thì miễn bàn. Nhà bé Linh cũng cách nhà em 30m nhưng nằm bên tay phải còn nhà nhỏ thì bên tay trái.
Tầm năm phút sau thì có một con bé chừng 12 tuổi nhìn mặt khá dễ thương, tóc để ngang vai lon ton chạy vào.
Bên cạnh con bé là bé Linh đang tung tăng vừa đi vừa hát.
– Gớm, bữa nay yêu đời nhỉ? – Tiếng của nhỏ Linh.
– Chị hai ơi, chị Linh tồ qua chơi nè. – Tiếng trẻ con tíu tít. Chắc là của con bé kia.
– Bé Linh (BL): Hì, em lúc nào chả yêu đời. Mà từ nay bé Nhi không được gọi chị là tồ nữa nghe chưa. Lỡ ai nghe được thì sao!
– Bé Nhi (BN): Thì ai bảo chị cứ gọi em là bé Nhi, gọi Nhi là được rồi. Em cũng lớn rồi chứ bộ. – Giọng con bé nũng nịu.
– Nhỏ: Thôi kệ đi, ở đây có mỗi mẹ chị với cô Thủy với bọn mình chứ có ai đâu. Mà họ ngồi xa thì không nghe thấy đâu, yên tâm đi. – Nhỏ bênh em mình.
– BL: Em dặn vậy thôi có lỡ mai mốt nó quen miệng để người ta nghe được thì ngại chết.
– Nhỏ: Mày cũng biết ngại á, tao tưởng da mặt mày chà đường đường mòn chớ. Hehe.
– BL: Da em đâu bằng da chị đâu, nhỉ? – Bé Linh nhấn mạnh chữ “nhỉ” không biết có ý gì đây.
– BN: Hứ, hai chị toàn nói chuyện với nhau mà chẳng nói chuyện với em. Không chơi với hai chị nữa. Bo xì hai với chị Tồ luôn. – Rồi con bé giậm chân hậm hực đi ra ngoài.
– Ơ – Cả Nhỏ với bé Linh chỉ kịp ơ một tiếng.
– Nhỏ: Đúng là trẻ con. Haizz – Nhỏ thở dài.
– BL: Thôi kệ nó đi. À, có chuyện gì không mà sao tự nhiên gọi em qua đây vậy?
– Nhỏ: Ờ thì có gì đâu, gọi bay qua đây chơi cho đỡ buồn thôi.
– BL: Thôi đi bà nội, tính bà con còn lạ gì nữa. Có gì thì kể đại ra đi, còn bày đặt giấu với chả giếm.
– Nhỏ: Ờ… thì cũng có chút chuyện. – Nhỏ ngập ngừng.
– BL: Biết ngay mà, sao sao chuyện gì? Kể đi em nghe.
– Nhỏ: Thì từ từ ngồi xuống đây tao kể cho.
– BL: Rồi nè, kể đi.
– Nhỏ: Thì hôm nay đi học á… à mà thôi, chắc bay cũng chẳng giúp gì được cho chị đâu.
– BL: Thì cứ kể đi, chưa kể sao biết em không giúp được. Kể đi, kể đi mà.
– Nhỏ: Ờ Ờ, kể thì kể đừng lắc nữa, chị chóng mặt quá.
– BL: Hehe. Kể nhanh nào!
– Nhỏ: Thì hồi sáng nay đó tự nhiên tên lớp trưởng cứ sấn sấn lại bắt chuyện với chị rồi hỏi tùm lum tà la luôn.
– BL: Có vậy thôi á? Tưởng sao chứ.
– Nhỏ: Nếu chỉ có vậy thì chị nói làm gì, nhưng đến trưa thì chị đứng đợi tên xe ôm đáng ghét chở về mà chờ hoài chả thấy đâu, đến lúc cả trường về hết rồi mà chẳng thấy bóng dáng hắn đâu. Làm chị đứng đợi muốn rụng giò luôn.
– BL: Rồi rồi, sao nữa?
– Nhỏ: Từ từ coi, chị đang kể mà. Lúc chị đang tính đi bộ về thì tự nhiên có hai thằng nào đầu tóc thì xanh xanh đỏ đỏ, mặt mũi thì xấu kinh xấu khủng luôn. Bọn chúng chạy xe máy đến rồi giở trò sàm sỡ chị, còn bảo chị lên xe chúng chở về.
– BL: Thế là chị kẹp xúc xích về à? (Em nghe câu đó mà chả hiểu gì sất, bác nào hiểu được nghĩa câu này thì dịch giùm em nha).
– Nhỏ: Mày điên à.
– BL: Ui da, em lỡ lời. Chị bớt nóng hè hè. Thôi kể tiếp đi.
…
– Nhỏ: Ngồi im mà nghe nè, nói lung tung nữa là chị không kể nữa luôn đó.
– BL: Yes sir. Hềhề.
– Nhỏ: Lúc đó một tên cứ sấn vào nắm tay nắm chân chị làm chị sợ chết đi được. Trong lúc chị không biết làm sao thì tự nhiên tên lớp trưởng từ đâu nhảy ra đánh hai tên đó túi bụi. Lúc đầu có tiếng hét “dừng lại” thì hình như chị thấy hắn á, chị còn tưởng là tên đáng ghét đó đến cứu chị cơ nhưng rồi không phải.
– BL: Rồi tên lớp trưởng chở chị về à?
– Nhỏ: Ừm, chẳng lẽ chị lại đi từ chối rồi đi bộ về à.
– BL: Mà tên đó mặt mũi ra sao?
– Nhỏ: Thì nhìn cũng khá đẹp trai, dáng người cao cao, khuôn mặt chữ điền, mắt bồ câu… blabla…
– BL: Woa, sướng nhé.
– Nhỏ: Sướng cái gì mà sướng.
– BL: Thì mới đi học thôi mà đã có người đẹp trai theo đuổi rồi. À mà hồi nãy chị nói tên “xe ôm đáng ghét” là ai thế?
– Nhỏ: Thì là cái tên đáng ghét con cô Thủy á.
– BL: Ý chị là anh Đức á?
– Ừ, chứ còn ai vào đây nữa.
– Ghê nha, mà sao chỉ bắt ảnh làm xe ôm cho chị hay vậy?
– Chuyện dài lắm, bữa khác chị kể cho.
– Ừm, mà sao anh Đức lại không chở chị về?
– Chị biết đâu, chị đợi cả buổi mà chẳng thấy đâu. Còn lúc chị bị bắt nạt thì cũng chẳng thấy tăm hơi đâu. Đúng là đồ đáng ghét.
– Vậy ánh chưa nói cho chị biết à?
– Biết gì?
– Thường thì 11h15 là về đúng không? Nhưng ảnh với hai ông bạn của ánh thường ở lại đến 11h30 mới chịu về. Ngày nào cũng vậy hết trơn á.
– Hở, sao kỳ vậy trời? Chẳng lẽ chị trách nhầm tên đáng ghét đó.
– Chứ còn gì nữa.
– Đúng rồi, hình như lúc chị bị bắt nạt thì có ba người đang dắt xe ra cổng rồi đứng xem một lúc á.