Chap 23:
– Đại: Này, hai người tâm tình xong chưa, giờ đi được chưa?
– Thuấn: Còn chuyện gì thì để về nhà nói sau đi, ông bảo vệ sắp đóng cổng rồi kìa. – Tiếng hai thằng cô hồn đó vọng từ cầu thang vào.
Dắt xe ra cổng xong thằng Đại xung phong:
– Đại: Bạn qua xe mình chở cho nè, thằng Đức nó hơi yếu nên không chở nổi đâu.
– Thuấn: Ế ế, xe mình có đề nên chạy nhẹ hơn hai xe của bọn nó. Đằng nào trưa bọn nó cũng mệt nên bạn cứ qua xe mình này.
– Nhỏ: Thôi, mình ngồi xe Đức cũng được mà. Hìhì. – Nhỏ cười tươi roi rói.
– Em: Ai chở mà đòi đi. Ơ hay nhỉ!
– Nhỏ: Bản giao kèo còn trong cặp Linh nè. Giờ có cần Linh lấy ra cho xem không? – Nhỏ thì thầm vào tai em trước ánh mắt gato của hai thằng bạn em.
– Em: Săx, thủ sẵn vậy. – Mặt em méo xệch rồi để mặc cho nhỏ leo lên xe.
– Đại: Vậy giờ đi đâu đây? – Bỗng thằng Đại hỏi làm em giật mình.
– Thuấn: Ờ đúng nhỉ, đi lẹ đi tao còn có kèo đá banh.
– “Đệch, hai thằng này muốn đùn đẩy hết trách nhiệm lên đầu mình à, đã thế thì”:
– Em: Hồi sáng bọn mày bảo bao tao đi ăn vì bọn mà thoát FA mà. Vậy giờ đi ăn bánh bèo đi. – Em nói dối trắng trợn.
Hai thằng bạn em thì há hốc mồm khi nghe em nói. Nhưng vì sĩ diện với gái nên hai thằng nó cũng đành gật đầu nhưng mắt thì lườm em như muốn ăn tươi nuốt sống thằng bạn dễ thương này vậy.
Trên đường đi nhỏ giật giật áo em:
– Em: Có gì thì nói đi, cứ giật thế rách áo luôn thì lấy gì Đức mặc. Cả gia tài có mỗi cái áo thôi đó.
– Nhỏ: Đức đang giận Linh hả? – Nhỏ lí nhí ở đằng sau, tay thì cứ vẽ vẽ cái gì đấy sau lưng em làm em nhột nhột.
– Em: Giận gì đâu, sao lại hỏi vậy?
– Tại Linh thấy Đức có vẻ hơi khó chịu khi thấy Linh. Lại còn làm lơ Linh nữa. – Giọng nhỏ phụng phịu – hay là Đức ghét Linh?
– Đâu có đâu, đừng có mà nghĩ lung tung thế nữa.
– Vậy sao hôm qua Đức thấy Linh bị bắt nạt mà không cứu Linh, lại còn đứng trơ mắt nhìn nữa chứ.
– Linh không thấy người Đức bự như con mắm à, nhảy vào cứu xong là Đức lên trạm xá nằm thì sao. Với lại có bạn trai Linh cứu rồi nên Đức muốn cứu cũng chả có phần.
– Vậy sao lúc đó Đức không qua chở Linh về?
– Linh có người chở về rồi thì Đức còn qua làm gì.
– Nhưng Toàn đâu phải bạn trai của Linh đâu.
– Thì hôm qua Linh bảo là chờ bạn trai lấy xe ra mà.
– Thuấn: Đến nơi rồi này. – Nó cắt ngang câu chuyện của bọn em.
– Em: Ừ, vào ăn thôi.
– Nhỏ: Chuyện không như Đức nghĩ đâu, chuyện là… – Nhỏ đang nói thì em ngắt lời nhỏ.
– Em: Thôi giải thích với Đức làm gì, vào ăn thôi kẻo bọn nó đợi. – Nói rồi em đẩy đẩy vai nhỏ vào.
Hai ông mãnh kia thì đã ngồi gọi sẵn bốn đĩa bánh bèo rồi. Em với nhỏ ngồi đối diện nhau.
– Em: Ăn thôi, còn chờ đợi gì nữa.
Thế là cả bốn đứa sì sụp ăn.
– Đại: Sao hôm nay hiền vậy Đức, tao nhớ mọi bữa mày ăn thường đổ thêm tương vào mà. – Vừa nói nó vừa xịt chai tương vào đĩa của em.
– Thuấn: Tao nhớ mày còn cho thêm ớt vào mà. Hì bạn thông cảm thằng này nó khoái ăn cay lắm. – Vừa nói thằng Thuấn vừa cười vừa xúc 3 thì ớt đổ vào đĩa của em.
Cái quái gì thế này, bọn này làm cho lợn ăn đấy à, mà lợn chắc gì đã ăn được cái này mà chúng nó đổ cho em. Có cần chơi nhau thế không trời. Rồi bỗng một ý tưởng lóe sáng lên trong đầu em.
– Em: À, tại mai tao đi khám bệnh. Bác sĩ bảo tao bị đau dạ dày nên dặn tao là không được ăn đồ cay nhiều. Mà mày ăn cay cũng giỏi mà Thuấn, hay mày đổi cho tao đi chứ bỏ đi thì phí phạm quá. – Nói làm liền, em nhanh tay đổi hai đĩa bánh cho nhau.
Thằng Thuấn thì vui sướng quá khi có một thằng bạn tốt bụng như vầy thì cười ra nước mắt. Còn thằng Đại thì ngồi tranh thủ ăn cho lẹ vì sợ thằng Thuấn “bần cùng sinh đạo tặc” giở trò cướp bóc. Em cũng không ngoại lệ, em nhồi nhét một lần mấy cái bánh vào miệng rồi nhai ngồm ngoàm. Chỉ có riêng nhỏ là vẫn từ tốn, vừa ăn vừa bụm miệng cười cái lũ háu ăn này. Em ăn hết phần của mình trong ánh mắt xót xa, thèm thuồng của thằng Thuấn. Vì có lòng thương bạn nên em hét lớn.
– Cho con thêm 3 đĩa cô ơi. – Tất cả mấy đứa nó đều tròn mắt nhìn em.
– Em: Gì mà nhìn ghê vậy? Chỉ là gọi thêm bánh thôi mà. – Mặt em tỉnh bơ.
– Thuấn: Mày đúng là bạn tốt của tao. – Thằng Thuấn nghe em hét mà mặt sướng rơn.
– Đại: Sao 4 người mà gọi có 3 đĩa?
– Em: Bộ đầu mày chỉ để mọc tóc thôi phỏng? Mày nhìn thử coi, Linh còn chưa ăn hết nửa đĩa nữa. Chẳng lẽ giờ 3 thằng ngồi nhìn nó ăn.
– Ồ thì ra là vậy. – Cả hai thằng nó đồng thanh ồ lên một tiến. Chỉ có nhỏ là tủm tỉm cười (cười gì mà cười suốt vậy không biết).
Ăn uống no nê rồi thì bọn em cũng đường ai nấy đi, nhà ai nấy về. Còn vấn đề tiền bạc thì dĩ nhiên do hai thằng ôn kia trả rồi, ai bảo cái tội dại gái. Hehe.
Em thả nhỏ ở đầu đường X theo như yêu cầu của nhỏ. Nhà nhỏ chắc ở cái hẻm nào gần đó nên thoắt cái mà bóng dáng nhỏ đã mất tiêu rồi.
Em đạp xe thong thả về nhà. Đến đầu ngõ thì gặp bọn thằng Thông
– Thông: Mày học kiểu méo gì mà giờ này mới về vậy?
– Em: Thì học xong đi chơi với mấy đứa bạn tí ấy mà. Mà bữa nay không có kèo đá banh hay sao mà trông mặt rầu vậy?
– Từ sau cái trận đá với tụi xóm trên thì xóm mình không bắt thêm được kèo nào nữa. Mặc dù xóm mình chấp 3 trái.