Chap 25:
Em tung một cước vào bẹ sườn nó nhưng bị nó dùng tay gạt phăng ra. Em tiếp tục đảo chân đá liên tục vào cánh tay phải của nó. Vì nó dùng tay phải để đỡ đòn nên hầu như tất cả các cước của em đều do tay phải của nó hứng hết. Nhân lúc nó đang xoa xoa cánh tay tội nghiệp của nó thì em nhanh chóng áp sát vào rồi tung ra ba cú đấm móc học được của con yudo trong đấu trường thú rồi dùng khuỷu tay đập ngang ngực nó làm nó bật ngửa ra sau. Nó nhăn mặt tợn rồi vẫn cố đứng lên đánh tiếp.
– Em: Thôi, hôm nay đánh vậy thôi mai đánh tiếp – Em giơ hai tay ra hiệu stop.
– Thông: Mày ngon, đánh tao bầm dập xong đòi nghỉ à? – Miệng thì nói thế nhưng mà nó đã đi ra lấy nước uống ừng ực.
– Em: Bộ mày đánh tao không bầm dập chắc.
– Thông: Ừ, ủa mà tao thấy mày sài vài chiêu lạ hoắc à, mày học ở đâu vậy?
– Em: Trên game đấu trường thú á. – Em tỉnh bơ.
– HẢẢẢ – Cả hai thằng nó hả một tiếng rồi trợn mắt nhìn em.
– Thì tao thấy có vài đòn hay hay với dễ học nên tao bắt trước đại xem sao, ai dè lại sài đước.
– Thọ: Mày học khi nào?
– Từ lúc bọn mày không lên đây luyện với tao nữa á.
Nói chuyện linh tinh một chút nữa thì bọn nó cũng phải về, em thì còn phải đi tắm rửa rồi lo cơm nước nữa.
Em thường có thói quen cởi trần (không cởi truồng đâu nha) sau khi tắm để cho nó mát. Đang loay hoay chuẩn bị nấu cơm thì có tiếng chó sủa ngoài sân. Em chạy vội ra xem có chuyện gì thì:
– … AAA… AAA… – Tiếng nhỏ hét lớn hơn cả dàn loa radio nhà em. Nhỏ vừa thấy em là hét ầm làng lên, cứ như là thấy dâm tặc không bằng í. Nhỏ lấy hai tay che mặt lại rồi quay đi hướng khác. Em cũng nhận ra cái sơ ý của mình nên vội chạy vào lấy đại cái áo ba lỗ mặc vào. Lúc em đi ra thì nhỏ vẫn đứng đó, tay vẫn che mắt nhìn như đang chơi trốn tìm vậy.
Hôm nay nhỏ mặc cái áo thun trắng với cái quần thể dục được kéo lên tới nửa bắp chân. Tóc thì cột cao lên, mặt thì đang còn hồng hồng vì ngại, môi thì bặm lại nhìn đáng yêu tợn.
– Em: Mở mắt ra đi, làm gì mà cứ bịt lại vậy?
– Nhỏ: Đức mặc áo vào chưa? – Nhỏ hỏi nhưng tay vẫn che mắt.
– Em: Chưa đâu, mà Đức lột hết ra luôn rồi. Mở mắt ra mà chiêm ngưỡng này. – Em nói giỡn.
– Nhỏ: Cái người này, người ta đến nhà chơi mà chủ nhà kiểu đó hả? – Nhỏ có vẻ dỗi.
– Em: Kiểu đó là kiểu nào? Linh mà không mở mắt ra là Đức vào nhà thả cờ hó ra đuổi về đấy.
Nghe vậy, nhỏ từ từ mở tay ra. Nhưng mắt vẫn còn nhắm tịt. Rồi nhỏ từ từ hé mắt ra nhìn. Nhận ra mình bị lừa, nhỏ giậm vào chân em một phát mà điếng người luôn.
– Em: ÁÁÁ… Ui da, sao lại giậm chân Đức? – Em ôm chân nhảy lò cò.
– Nhỏ: Cái đồ đáng ghét, suốt ngày chọc người ta. – Nhỏ mặt xụ xuống phụng phịu.
– Em: Hic, chọc có tí mà làm gì ghê thế? Ui da – Em vừa nói vừa ôm chân la.
– Nhỏ: Cho chừa, plè. – Nhỏ híp mắt lè lưỡi đáng yêu như trẻ con vậy làm em bật cười.
– Em: Lớn tồ cái đầu rồi mà nhìn y chang trẻ con, mà lên đây có gì không?
– À, không có gì đâu, không hiểu sao bữa nay Linh nổi hứng nên muốn lên đây mượn nhà bếp của nhà Đức để nghiên cứu món bánh mới ấy mà. Hìhì. – Nhỏ cười híp mắt lại.
– Dẹp, Đức đang nấu cơm rồi, giờ cho Linh vô khác gì rước voi về giày mả tổ. Không được, không được. – Em lắc đầu lia lịa.
– Đức cũng biết nấu cơm á, đảm đang dữ ta. Hihi. – Nhỏ bụm miệng cười. Lúc đó em như muốn độn thổ luôn.
– Nhỏ: Hay là Linh nấu cơm thay Đức rồi Đức cho Linh mượn nhà bếp nha.
– Em: Hả? Linh nấu giùm Đức á? – Em há hốc mồm.
– Nhỏ: Chứ sao.
– Vậy Linh nấu liệu có ăn được không? Nhà Đức không có thuốc sổ đâu.
– Ý Đức là coi thường Linh á. Hứ, để xem tí có ăn được không nhá.
Rồi chẳng để em đồng ý, nhỏ xách một túi bột với gia vị làm bánh vào thẳng nhà bếp. Vừa vào tới bếp mà nhỏ đã chỉ vào miếng thịt heo sống rồi hét:
– Đức ơi, vào rửa giùm Linh miếng thịt này đi.
– Vậy mà cũng mạnh miệng bảo nấu giùm. Chưa gì đã phải nhờ rồi. Xìì. – Em lạu bạu đi xuống bếp lấy thịt đi rửa.
– Nhặt sạch lông một xíu nha. – Nhỏ ngồi vừa lặt rau vừa nói.
– Biết rồi.
… Một lát sau.
– Em: Nè, rửa xong rồi đó. Nấu đàng hoàng nha.
– Lỡ rồi thì thái ra giùm đi.
– Hơ, chính Linh xung phong nấu giùm Đức mà, sao mà giờ lại nhờ Đức hết vậy?
– Đây không phải là nhờ, mà đây là ra lệnh.
– Gì? Ra lệnh á?
– Chứ sao, bản giao kèo đang ở trong túi Linh nè. Có cần Linh lấy ra đọc cho nghe không?
– Sặc, vậy có khác gì bảo Đức tự nấu rồi cho Linh mượn bếp đâu. – Em lẩm bẩm.
– Làm nhanh nhanh cho Linh làm bánh nào.
Thế là em đem thịt tha thái rồi bỏ vào kho theo sự chỉ đạo của nhỏ. Thường ngày em kho thịt thì cũng cắt đại ra rồi bỏ tất vào trong nồi, thêm tí mắm tí muối rồi cho nước vào cho lên bếp đợi cạn nước là xong. Nhưng theo sự chỉ đạo nhỏ thì nào là phải sắc kẹo đắng trước, sau đó bỏ thịt với gia vị vào sóc đều lên. Sau đó cắt từng miếng cà chua ra bỏ lên mặt rồi mới cho nồi lên bếp. Đợi vừa cạn nước là phải bắt xuống luôn. Em gắp một miếng ăn thử thì ôi thôi… ngon toẹt vời luôn.
– Nhỏ: Thế nào? Linh nấu ngon lắm phỏng. – Nhỏ nghiêng đầu, mắt chớp chớp.
– Ngon, thịt ngon. Ủa mà Đức nấu chứ Linh nấu hồi nào? Nhận vơ à.