Chap 28;
– Có người nhờ tao lên tẩm quất cho mày. – Nó hếch mặt.
– Em: Người nào?
– Mày éo cần biết, mày chỉ cần biết hôm nay mày tới số rồi.
Dứt lời nó lao thẳng vào đòi đấm em, nhưng khổ nỗi thằng này tuy hơi to con nhưng mà lùn tịt à. Nó vừa chạy tới nhưng chưa kịp đấm em thì đã bị em cho một cước ngang ngực té bật ngửa.
Nó lồm cồm bò dậy đánh tiếp.
– Lên hết cho tao. – Nó hét to.
Em đẩy nhỏ về đằng sau rồi thủ thế, hai thằng ôn thần cũng chạy lên giúp sức.
Thằng cầm đầu với thêm ba thằng nữa lao lên đánh em. Em đưa tay đỡ một cú song phi của thằng cầm đầu rồi xoay người né cú đấm của một thằng khác. Vừa né xong cú đấm đó là em xoay người thêm một vòng nữa tặng cho thằng đó một cú đá gót. Lãnh trọn cú đá gót vào mặt, thằng đó lăn ra giãy đành đạch như cá lên bờ. Rồi em lại vòng tay sang tóm gọn lấy cú đấm của một thằng nữa rồi khóa tay nó lại.
– Dừng lại. – Một giọng nói trầm quen thuộc vang lên.
Theo quán tính em quay mặt qua nhìn thì thấy bao thanh thiên bụng phệ đang đứng chắn cửa, bên cạnh đó là nhỏ.
– “Nhỏ chạy ra cửa từ hồi nào vậy ta”. – Em tự hỏi.
Thế là cả lũ lại ngơ ngác nối đuôi nhau thành đoàn tàu lên phòng bác bảo vệ xơi nước trà. Bác đặt một ấm trà xuống bàn rồi cất tiếng hỏi:
– Bbv: Có ai muốn uống trà không?
Cả đám lắc đầu nguầy nguậy.
– Em: Cho cháu một ly đi bác.
Em nhận lấy ly nước từ bác rồi đặt lên bàn nhâm nhi.
– Bbv: Tất cả lấy giấy ra luyện viết đơn đi chứ. – Bác nói như ra lệnh.
Thế là cả đám lấy giấy ra hì hục viết, chỉ riêng thằng cầm đầu hồi nãy là ung dung ngồi vắt chân lên bàn.
– Bbv: Cậu kia, bỏ chân xuống rồi lấy giấy ra viết bản tường trình mau. – Bác có vẻ giận vì thái độ hỗn láo của thằng đó.
Nhưng đáp lại nó vẫn dửng dưng huýt sáo làm cho bác ấy bực hơn. Bác bước đến bên cạnh thằng đó rồi đưa tay nắm lấy mai tóc (phần tóc ở giữa tai và thái dương ấy) của nó rồi kéo ngược lên. Thằng nhỏ đau quá hét rống lên rồi từ từ đứng lên theo hướng kéo của bác. Bác nào thử món này thì mới biết nó đau thế nào nhá, em mới thử có một lần mà tởn tới già.
– Bác ơi, bác tha cho cháu… á… cháu chừa rồi.
– Bbv: Cái này là tao xử bay vì cái tội hỗn láo. Còn cái tội đánh nhau thì tí nữa tao xử tiếp.
– Dạ… dạ…
– Bbv: Bây giờ ngồi xuống viết bản tường trình cho tôi, mau. – Bác quát làm em giật cả mình.
– Bbv: Mới có tí tuổi đầu mà bố láo bố toét.
Lúc viết xong bác cầm đống bản tường trình đọc lên một lượt. Em ngồi nghe mà tức trào máu, có thằng viết thế này.
CHXHCNVN.
ĐL – TD – HP.
Bản tường trình.
– Kính gửi: Bbv.
– Cháu tên là: L. T. Văn.
Hôm nay cháu viết đơn này để xin được tường thuật lại vụ việc xảy ra vào trưa ngày hôm nay tức là ngày 30 tháng 8 năm 2008. Vụ việc xảy ra như sau:
Hồi lúc 11h30 phút trưa hôm nay, bọn cháu đang tính đi về thì bạn Chung nói là quên vở gì đó nên chạy lên lớp lấy. Khi đi ngang qua lớp 9a3 thì bị ba anh trong lớp gọi vào. Vốn tính hiền lành ngây thơ nên thằng bạn cháu vào luôn. Xong rồi mấy anh đó bắt bạn cháu phải đưa hết tiền trong túi ra cho anh ấy.
Bạn cháu không chịu nên mấy anh ấy tức giận đánh bạn cháu. Thấy bạn cháu mãi không xuống nên bọn cháu lên xem sao, ai ngờ bắt gặp nó đang nằm ôm mặt, còn bị một anh đấm đá liên tục. Thấy thế nên bọn cháu vào can ra nhưng mấy anh đó đánh luôn cả bọn cháu. Và lúc đó bác xuất hiện như một ông bụt cứu giúp bọn cháu. Chuyện là thế đó ạ.
Nghe xong mà em không biết nên khóc hay nên cười, bỗng dưng em trở thằng du côn chấn lột con nít. Còn nhỏ với hai thằng ôn kia thì cười ra nước mắt. Bbv cũng bật cười trước một bản tường trình huyền thoại như thế.
– Bbv: Thằng nào là thằng Văn đâu?
– Dạ cháu. – Một thằng ốm nhom ốm nhách đứng lên thưa.
– Bbv: Văn chương hay đấy. Thế còn thằng Chung đâu?
– Dạ cháu đây. – Thằng bị ăn cú đá gót của em đứng lên.
– Bbv: Sự việc xảy ra có đúng như thằng Văn kể không?
– Dạ, đúng ạ. Mấy anh này đòi chấn lột tiền của cháu.
– Bbv: Rồi, còn lúc đó bọn bay ở đâu?
– Văn: Dạ, bọn cháu ở dưới cầu thang ạ.
– Bbv: Ờ, thế mày có học qua mấy cái thiên lý nhãn với thuận phong nhĩ chưa?
– Văn: Là sao ạ? – Thằng cu ngơ ngác không biết bác đang hỏi đểu tụi nó.
Bọn em ngồi bên này bụm miệng cười.
– Bbv: Đã nói dối còn không biết đường mà nói. Bọn bay ở dưới cầu thang thì làm sao biết được lý do mấy thằng này đánh thằng Chung. Đã thế còn kể chi tiết ra cứ như là tai nghe mắt thấy vậy. – Rồi bác đập xấp bản tường trình xuống bàn. – Này, các cậu đọc thử đi. Đứa thì bảo thằng này ghen vì bị cướp bạn gái. Đứa thì bảo là thằng này gây chuyện với tụi bay trước. Thử hỏi làm sao tao tin được tụi bay đây.
– Dạ, tụi cháu… – Tụi nó ấp úng như gà mắc tóc.
– Bbv: Có đứa nào biết hình phạt chưa?
– Dạ rồi. – Cả đám chúng nó rầu rĩ đồng thanh.
– Bbv: Ờ, biết thì tốt. 30 phút nha. – Bác nói tụi nó rồi quay sang tụi em. – Tại sao tụi nó đòi đánh tụi bay.
– Em: Dạ, tụi nó nó là có người nhờ đó bác.
– Bbv: Là ai?
– Em: Cháu không biết, tụi nó không nói.
– Bbv: Vậy tụi bay có gây thù với ai không?
– Em: Dạ không.
– Bbv: Được rồi, mấy đứa mày về đi. Chuyện này để bác tính.
– Dạ, vậy thưa bác bọn cháu về.
Bọn em chào bác một tiếng rồi ra dắt xe về. Hai thằng kia thì đi đâu đó nên em với nhỏ về trước.
Thời tiết buổi trưa nắng nóng cháy đầu, em đạp xe đèo nhỏ mà mồ hôi mồ kê đổ ra nhễ nhại.
– Nhỏ: Cảm ơn Đức nha. – Nhỏ ở đằng sau khẽ lí nhí.
– Em: Cảm ơn chuyện gì cơ?
– Nhỏ: Chuyện hồi sáng đó.
– Em: À, chuyện đó hả. Có gì đâu mà ơn với nghĩa. Linh không cần cảm ơn đâu. Hậu tạ là được rồi. Hềhề.
– Nhỏ: Vậy hậu tạ cái gì được giờ?
– Em: Ừm… Linh có mang nước đi học không? – Em suy nghĩ một lát rồi nói.
– Nhỏ: Có, mà làm gì?
– Em: Vậy hậu tạ cho Đức chai nước đi, khát quá.
– Nhỏ: Vậy thôi hả?
– Em: Ừ, vậy thôi.
– Nhỏ: Chưa thấy ai ngố như Đức, đòi hậu tạ cái gì không đòi mà lại đi đòi chai nước, hihi. Nước nè. – Nhỏ đưa chai nước trong cặp ra cho em.
– Em: Ừ, ngố. Nếu Đức đòi cái khác thì biết Linh có chịu không? – Em dừng xe, quay lại làm mặt gian nhìn nhỏ.
– Nhỏ: Cái khác là cái gì? Còn tùy nữa à nha. – Nhỏ cũng làm mặt gian không kém.
Em cầm chai nước khoáng đầy tu ực một hơi gần hết.
– Em: Khà… công nhận nước của người đẹp có khác. Đã khát dã man luôn.
– Nhỏ: Hứ, chẳng không. Uống mà chẳng để cho người ta miếng nào luôn mà. – Nhỏ bĩu môi nhìn dễ thương thôi rồi.
– Em: Ai nói là không còn. Nhìn nè, còn cả gần 1/10 chai nè. – Em giơ chai nước lên.
– Nhỏ: Còn nhiều quá hén. Hihi – Nhỏ hí mắt lại.
Uống xong em trả cái chai không lại cho nhỏ rồi tiếp tục đèo nhỏ về. Về đến nhà là em tự thưởng cho mình một bữa trưa đạm bạc rồi lăn ra ghế ngủ. Đang nằm ngủ ngon thì bị bọn thằng Thông lôi đầu dậy.
– Em: Gọi gì giờ này mày, đang ngủ ngon… oáp… – Em ngáp dài một cái.
– Thông: Trí nhớ của mày càng ngày càng kém nhỉ, bọn tao lên luyện kungfu chứ lên làm gì nữa.
– Em: À, ừ tao quên mất. Đợi tao tí tao ra rửa mặt cái. – Nói rồi em ra đằng sau nhà rửa mặt cho tỉnh táo rồi ra sau vườn luôn.
– Em: Hôm nay tao chấp luôn hai thằng mày thử xem sao.
– Thông: Á đù, hôm nay mày uống nhầm thuốc hay sao mà lì vậy mày.
– Thọ: Vậy thì hôm nay mày khổ rồi. Hehe.
– Em: Chấp nhưng bọn mày đánh vừa thôi nhá.
– Thông: Ô kê, lời trăng trối của chú được chấp thuận, hehe.
– Thọ: Đánh luôn hả? – Thằng này có vẻ máu lắm.
– Em: Từ từ khởi động đã mày, làm gì máu vậy.
– Thông: Rồi rồi, để cho nó tận hưởng giây phút lành lặn cuối cùng đã. Tí nữa tao với mày massa cho nó cũng chưa muộn mà. Hehe.
Thế là cả ba thằng chia ra ba góc khởi động như bình thường. Mặt hai anh em nó hí hửng thấy rõ, còn em thì đang cố xả stress vì mấy bữa nay toàn gặp chuyện gì đâu không.
…
Khởi động sơ sơ hết nửa tiếng thì trận đấu bắt đầu. Không gian xung quanh như dừng lại, gió ngừng thổi trên cành ổi, cái nắng về chiều không còn gay gắt nữa mà nó cứ nhè nhẹ rọi xuống đầu tụi em. Hai thằng nó nhìn em tóe lửa rồi đồng loạt lao đến tấn công. Em nhấc chân phải lên lùi về sau để tránh cú gạt chân của thằng Thông rồi lại vung tay đỡ cú đấm ngang mặt của thằng Thọ.
– Thông: Nhanh vậy mày.
– Thọ: Né từ từ để tao uýnh phát coi.
– Em: Thường ngày ngoài ăn cứt ra thì mày còn ăn thêm cái gì nữa không mà khôn thế. Cho mày quýnh xong tao nhịn cơm luôn à.
– Thông: Vậy thì đỡ tiếp đi này.
Nó vừa nói vừa đá liên hoàn tam cước bằng chân phải rồi bất ngờ đổi chân bồi thêm cú đá móc xoay người làm em mém té.
– Em: Ui da, đau rồi nha mày.
– Thọ: Chưa hết đâu, còn nữa nè.
Thằng Thọ lại lao lên tung quyền liên tục vào ngực và mặt em, nó đấm bên phải rồi xoay nhanh người thụi cùi chỏ vào mặt bên trái của em. Cũng may là em hụp người xuống nhanh không thì lãnh trọn cú đó rồi.
– Em: Hai thằng mày cũng nhanh hơn rồi đấy. Giờ tới lượt tao nè.
Dứt lời em đảo chân đến áp sát thằng Thông rồi tặng nó một cú đấm móc ngay bụng nhưng bị nó đỡ được, rồi em nhanh chóng thu quyền về rồi liên tục bồi những quyền khác tấn công thằng Thông. Nó đỡ đòn khá khó khăn vì đây không phải sở trường của nó. Em bất ngờ hạ thấp người xuống rồi xoay một vòng đố giò nó. Như đoán được ý đồ của em, nó nhảy lên tránh đòn rồi tung cước tấn công em. Em liền nghiêng người né cú đá rồi đáp lại nó một cú đấm móc ngay bụng nữa.
– BỤP… hực… – Lần này nó không kịp đỡ nên lãnh trọn cú đấm của em.
– Em: Một thằng, ra sân đợi thằng Thọ đi mày. – Em nói đểu nhìn thằng Thọ.
– Thông: Tức thật, vừa sơ ý có một tí. – Nó vừa ra sân vừa lẩm bẩm.
– Thọ: Đợi tao ra ăn mừng chiến thắng chứ gì.
– Em: Ừ, chiến thắng.
Em lại lao lên đá ngang vào thằng Thọ nhưng bị nó dùng chân đá lại.
– CHÁT… CHÁT… CHÁT… – Tiếng chân em va chạm với chân thằng Thọ vang lên chua chát.
Em bất ngờ xoay người 360 độ đá gót một phát làm thằng Thọ chao đảo.
– Thọ: Chơi bẩn vậy mày, đổi chân đá mà không báo trước.
– Em: Báo trước để mày né à.
Rồi em lại vung tay cho nó một quyền theo kiểu karate, đúng là sở trường của nó có khác. Em đấm phát nào là nó đỡ luôn phát đó rồi phản đòn ngay lập tức làm em mấy lần suýt lệch hàm. Em lại tiếp tục đấm liên hoàn vào nó nhưng nó đều đỡ nhẹ nhàng. Em lùi lại một xíu rồi tung liên hoàn tam cước là thằng Thọ té lăn quay.
– Em: I win. Hehe.
– Thọ: Thằng cờ hó, chơi bẩn. Đang solo karate mà tự nhiên nhảy sang taekwondo vậy. – Thằng này thua nhưng có vẻ không phục.
– Em: Vậy sao mày không chuyển trước, tao có cấm đâu. Hehe.
Em đi lại cầm chai nước tu một hơi cạn sạch.
– Thông: Đấu lại mày, mày chơi ăn gian. – Thằng Thông cũng có vẻ hậm hực.
– Em: Cái này không phải là ăn gian mà là thông minh, nhááá.
Vậy là mấy thằng lại ngồi tán dóc đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Đến 4h30 thì hai thằng nó cáo lui vì biết giờ này mà ở lại thì thể nào cũng bị em bắt làm phụ bếp.
Em hì hục nấu nướng xong xuôi thì dắt xe dạo loanh quanh một vòng, ghé qua tập dưỡng sinh với mấy cụ một lát rồi lại vòng đi lượn loanh quanh một hồi thì về nhà tắm rửa ăn cơm. Ăn xong thì mẹ lại kêu đi phụ mẹ đóng bịch. Không hiểu sao mấy bữa nay em cứ nghe mẹ bảo xuống đóng bịch là em đi ngay chứ không chần chừ hay từ chối như lần trước nữa, như thế là sao ấy nhỉ?
Em thì vẫn ngồi trong góc một mình còn mẹ với cô Thuý thì vẫn ngồi ở góc kia và tám chuyện um sùm (chuyện gì mà lắm thế không biết). Em đang ngồi chán nản đóng bịch thì nhỏ tự nhiên nhảy ở đâu ra đập vào vai em cái làm em suýt rớt tim ra ngoài.
– Nhỏ: Biết Đức trốn ở đây rồi nhá, trốn kĩ vậy hèn gì mấy bữa nay tìm không thấy. – Nhỏ hai tay chống hông.
– Em: Ai tìm?
– Nhỏ: Linh… à bé Linh kia kìa. – Nhỏ ú ớ chỉ tay sang hướng bé Linh đang đi vào.
– Em: Thật không? Để Đức hỏi nó nha, Linh… ưm. – Nhỏ vội đưa tay bịt miệng em.
– Nhỏ: Thì người ta cũng kiếm. – Nhỏ đỏ mặt, giọng lí nhí.
– Em: Hả, gì cơ? Nói bé quá Đức không nghe thấy. – Em giả ngơ.
– Nhỏ: Thì tui cũng kiếm. Được chưa. – Nhỏ cúi gằm mặt xuống rồi nói to hơn một chút.
– Em: Khi không kiếm Đức là chi. Chẳng lẽ nhớ Đức à.
– Nhỏ: Hứ, ai mà thèm. Đồ đáng ghét. – Nhỏ phụng phịu đấm thùm thụp vào ngực em.
– Này, hai người tình tứ vừa vừa thôi chứ. Làm em ghen à nha. – Bé Linh đứng khoanh tay dựa lưng vào cây cột gần đó.
Nhỏ ngượng ngùng chạy tới véo bé Linh.
– Nhỏ: Tình tứ gì hả, ăn nói bậy bạ nè.
– B. Linh: Ui da, đau em. – Bé Linh la í ới.
Mãi một hồi sau nhỏ mới tha cho bé Linh nhưng với điều kiện là phải đóng bịch phụ nhỏ. Hai nhỏ đó ngồi nói y chang mẹ em với mẹ nhỏ, nói chuyện trên trời dưới đất mãi mà không hết. Đã thế lâu lâu còn nói móc em vài câu làm em nhột nhột.
Em ngồi chịu tra tấn lỗ tai đến 10h đêm mới được mẹ phán phóng thích. Cũng may là em có tinh thần thép chứ nếu không thì đã bị hai nhỏ tra tấn lỗ tai cho lủng màng nhĩ, đau đầu mà hy sinh rồi.
Em phóng luôn về nhà rồi vệ sinh cá nhân xong leo lên giường nằm thiền luôn. Vừa đặt lưng xuống giường là cơn ác mộng ấy lại ùa về. Một người con gái đang chạy và em thì đang đuổi theo, rồi một màn đen dày đặc lại vây quanh em. Trong màn đen đó xuất hiện một luồng sáng và hình ảnh một chiếc xe tải mất lái đang lao vút tới phía hai đứa bé ngây thơ đang dắt tay nhau đi trên đường. Em dù muốn chạy lại cứu chúng lắm nhưng đôi chân em lúc này như mềm nhũn ra, không tài nào nhấc lên được.
– Khônggg. – Em giật mình tỉnh giấc.
Em ôm đầu chống chọi lại cơn đau nhói như búa bổ. Cứ mỗi lần em mơ thấy giấc mơ đó vào buổi tối là y xì đầu em lại nhói lên từng cơn.
Em xuống giường đi ra sân cho khuây khoả. Hôm nay trăng khá tròn, lại còn sáng nữa chứ. Bên cạnh cung trăng còn cả hàng tỷ vì sao nhỏ bé lấp lánh. Ngắm bầu trời ban đêm cảm giác mới yên bình làm sao.
Ngồi một lát thì gió thổi làm em bắt đầu cảm thấy lạnh, nhưng em chưa buồn ngủ nữa nên quyết định tập lại Tam Bộ Cước mà anh Trường đã dạy em. Dù sao cũng lâu lắm rồi em chưa tập lại mấy cước này.
Chiêu Nộ Long Cước thì từng cước được tung ra dũng mãnh như cơn thịnh nộ của rồng. Chiêu Chấn Long Cước thì lại lấy tốc độ làm vũ khí, dứt khoát hơn và nhanh hơn để áp chế không cho đối phương kịp ra đòn. Còn chiêu Giáng Long Tam Cước là chiêu cần phải vận khí nhiều nhất và khó thực hiện nhất. Chiêu này là chiêu mạnh nhất trong Tam Bộ Cước, khi ra đòn thì phải vận thật nhiều khí tập trung vào chân, càng nhiều thì đòn càng mạnh, sau đó thực hiện một cú đá từ bên phải ngang ngực đối phương làm họ thất thế, sau đó lại phải nhanh chóng lộn người chống tay xuống đất rồi đá vào đầu đối phương (như kiểu mấy cú bóng đá vô lê ấy). Và cuối cùng là dùng hết lực đạp thật mạnh vào ngực đối phương. Đảm bảo ai ăn xong cú này mà không nằm bẹp ra đấy một lúc thì em không viết nữa. Nhưng chiêu này quá khó đối với em, cho đến giờ mà em vẫn chỉ thực hiện được sơ sơ thôi chứ chưa thể đánh trúng được mục tiêu.
Luyện mới có một xíu mà em đã mệt lả người ra rồi, một phần vì phải tốn rất nhiều khí để luyện tập, một phần vì đói. Em vào nhà ngó đồng hồ thì đã gần 2h sáng rồi, em bèn vào bếp lục xem còn cái gì ăn được không. Cũng may là còn được gói mì tôm em mua hồi tháng trước mà chưa có dịp dùng đến.
Mì tôm bữa nay người ta làm đểu thật, em mới gắp được hai phát mà đã hết gói mì rồi. Thế là em húp luôn vài phát hết tô nước mì cho căng bụng rồi trèo lên giường ngủ tiếp. Hy vọng lần này không gặp phải cơn ác mộng đó nữa.
Em vừa mới chợp mắt được có một xíu thì bị gọi dậy bởi tuyệt chiêu sư tử hống của mẹ em. Em lờ đờ bò dậy đi vệ sinh cá nhân, rửa mặt xong là em tỉnh hẳn người ra. Em làm rẹc rẹc xong mấy thủ tục thường làm buổi sáng rồi vác cặp phóng xe đi học. Không khí buổi sáng sớm lúc nào cũng trong lành như vậy, những tia nắng yếu ớt xuyên qua những giọt sương long lanh chiếu xuống, những làn gió nhè nhẹ thổi trên những hàng cây. Những chú chim sẻ đang nhảy nhót tíu tít vì đã dùng mỏ cứu lấy những con sâu bị đè dưới những chiếc lá rách tươm hoặc đang bị nhốt trong thân cây. Còn mấy con sâu đó cũng nghẹn ngào không nói lên lời.
Đạp một hồi thì em dừng lại ngay trước mặt nhỏ, nhỏ mặc bộ thể dục của trường nhì xinh đáo để, nhỏ đang đứng ôm cặp mặc cho những làn gió đang nô đùa đung đưa mái tóc đuôi gà, những giọt sương sớm còn vương vấn trên hàng lông mày với bờ môi chúm chím của nhỏ làm nhỏ càng trở nên xinh đẹp hơn bao giờ hết.
– Nhỏ: Nè, làm gì mà ngẩn tò te ra vậy, bộ mặt Linh dính cái gì hả? – Nhỏ chớp chớp mắt.
– Em: À, không. Mà Linh đợi lâu chưa?
– Nhỏ: Linh vừa mới ra thôi. Hì – Nhỏ cười duyên một cái.
– Em: Đức không thích ai hay nói xạo đâu. – Em nhíu mày nhìn nhỏ.
– Nhỏ: Ừm… thì mới được một lát thôi à. – Nhỏ lại bắt đầu lí nhí.
– Em: Vậy đã ăn sáng chưa?
– Nhỏ: Cái này… – Nhỏ ấp úng.
– Em: Lại chưa chứ gì. Hầyzz. Hôm qua đã nói thế rồi mà còn. Đứng yên đó.
– Nhỏ: Ừm, hì hì.
Em đứng xe rồi lại phi qua đường mua một hộp xôi với một hộp sữa hết 10k mà xót thôi rồi.
– Em: Nè, lên trường nhớ ăn cho hết đó.
– Nhỏ: Woa, hôm nay có sữa nữa à ta. – Nhỏ thấy ăn là sáng mắt luôn. – Mà với ai Đức cũng tốt vậy hả?
Nhỏ bất ngờ hỏi khiến em cũng chẳng biết phải trải lời thế nào nữa. Thật ra từ trước tới giờ có đời nào em tự đi mua đồ ăn cho con gái. Đâu, nhưng sao hai bữa nay em lại đi mua đồ ăn cho nhỏ nhỉ, chẳng lẽ em thích nhỏ rồi sao?
– Em: À… ừm… không.
– Nhỏ: Vậy Linh là người đầu tiên hả?
– Em: Có thể nói là như vậy.
– Nhỏ: Hihi.
– Em: Cười gì?
– Nhỏ: Không có gì.
Vậy là em đèo nhỏ đến trường với hàng chục cặp mắt ghen tị lẫn ngưỡng mộ.
Em đưa nhỏ về lớp của nhỏ rồi em về lớp của mình. Vừa vào đến nơi đã thấy nhỏ Boom đang lúi húi chép cái gì đó.
– Em: Chép cái gì mà nhiệt tình vậy Boom?
– Boom: Bài tập toán, hôm nay cô kiểm tra vở cả lớp đấy.
– Em: Xời tưởng gì, bài tập toán Đức làm xong từ hôm kia rồi.
– Boom: Vậy còn anh văn, hoá? – Nhỏ hỏi mà mắt vẫn chăm chăm vào quyển vở, tay thì vẫn lia lịa.
– Em: Hai môn đó cũng kiểm tra à?
Đụng ngay hai môn em cực ngu nên chào cờ luôn.
– Boom: Ừ, chưa làm chứ gì.
– Em: Ừ, Boom làm chưa cho Đức mượn với.
– Boom: Không, cho chết. Plè – Nhỏ lè lưỡi chế giễu.
Biết là năn nỉ nhỏ này nhỏ này cũng vô ích nêm em quay sang hỏi N. Trân.
– Em: Trân ơi, cho Đức mượn vở bt anh văn với hoá một lát đi.
– N. Trân: Đúng là con trai, ai cũng lười như nhau hết. Có mỗi mấy bài tập mà cũng không làm được. – Vừa càu nhàu nhỏ Trân vừa lôi hai cuốn bt trong ngăn bàn ra đưa cho em.
Và thế là em ngồi làm cái máy photocopy, chép y chang bản gốc của nhỏ Trân. Em vừa chép xong thì bà cô vô, may thật.
Ngồi trong lớp học mà em học có một xíu à, còn lại là ngồi đánh nhau với nhỏ Tuyền, hoặc là ngồi buôn chuyện với xóm nhà lá.
Hết giờ học thì cả trường lại kéo nhau chen chúc qua cánh cổng. Em với hai thằng ôn thần thì vẫn tiếp tục ung dung ngồi tán dóc.
– Đại: Ê Đức, sao con Tuyền nó hiền với mày vậy?
– Em: Hiền cái con khỉ, nó đánh tao bầm dập luôn rồi đây này.
– Thuấn: Vậy sao mày gọi nó là Boom mà nó chả bảo sao, bọn tao vừa gọi một phát là lãnh đủ luôn.
– Em: Hehe, cái này là cái đặc quyền riêng của tao, hehe.
– Đại: Là sao? – Thằng nhỏ ngơ ngác.
– Em: Hôm bữa nó đánh carô thua tao nên tao ra điều kiện như vậy.
– Đại: Thế thôi á?
– Em: Ừ, đơn giản thế thôi. Mà đố bọn mày đánh carô mà ăn được nó đấy.
– Thuấn: Nó đánh ghê lắm hả?
– Em: Tao không biết là ghê hay không, tao chỉ biết là từ đầu năm tới giờ tao đánh mới ăn được nó có một ván đấy à. – Em nhún vai.
– Thuấn: Đù, con này thuộc hàng cao thủ rồi à?
– Đại: Hay là tại mày gà nên không thắng được nó? Haha.
– Em: Gà cái đầu mày, tay nghề của anh là cũng hơi bị bờ rồ rồi đấy nhá. – Em vỗ ngực tự tin.
– Thuấn: Ừ, bờ rồ đến nỗi mà mãi mới ăn được có một ván, hehe.
– Em: Ờ… thì… – Em đuối lý. – Mà thôi, đi về. Cả trường về hết rồi.
– Đại: Không nói được nên đánh trống lảng hả mày, haha.
– Thuấn: Không đợi cái của nợ kia của mày à?
– Em: Đi ngang qua sẵn gọi nó luôn.
Vậy là ba thằng vác cặp đi về. Vừa ra đến cửa thì đập vào mắt em đó là cảnh thằng Toàn đang tặng cho nhỏ một hộp quà kèm theo một bông hồng. Mặt thằng đó thì phởn lắm, nó đứng quay mặt về phía em nên vừa thấy em ra là nó hếch mặt cười đắc ý. Còn nhỏ thì quay lưng về phía em nên không biết em đang đứng đằng sau.
– Toàn: Toàn thích Linh từ lâu lắm rồi, có thể nói là ngay từ lần đầu gặp Linh luôn ấy nhưng mà Toàn ngại không dám nói ra. Hôm nay Toàn lấy hết can đảm ra để nói với Linh. Linh làm bạn gái Toàn nha. – Giọng thằng này trơn tru ngọt xớt, chắc là phải tập trước gương dữ lắm đây.
Nhỏ đứng đơ người ra (chắc cảm động quá không nói nên lời) còn em với hai thằng ôn thần kia thì nghệt mặt ra. Thấy cảnh đó tự nhiên trong lòng em dâng trào một nỗi buồn man mác, em ra hiệu cho hai thằng kia vào lại lớp.
– Đại: Không về còn vào đây làm cờ hó gì nữa.
– Em: Mày không thấy người ta đang lãng mạn hả, tự nhiên mày đi qua phá đám à!
– Thuấn: Thấy cảnh đó mày không buồn à?
– Đại: Nó mà không buồn thì tao làm con mày.
– Em: Ờ thì hơi buồn một chút.
– Thuấn: Vậy mày có thích con Linh đó không?
– Em: Tao cũng chẳng biết nữa, mà chắc là có.
– Đại: Vậy sao mày không ra đó? Chẳng lẽ mày đợi nó đồng ý làm bạn gái thằng Toàn xong mới tiếc à? – Thằng Đại cáu.
– Em: Biết thế, nhưng tao lấy tư cách gì để ra đó ngăn cản bây giờ? Chẳng lẽ lấy tư cách là một thằng xe ôm free à.
– Thuấn: Thì mày cứ ra đó đi, tao thấy nó cũng có vẻ thích mày mà.
– Em: Thôi, hai thằng mày yên lặng chút đi, tao mệt quá.
Thế là cả ba thằng em chìm vào yên lặng. Em thì suy nghĩ để trả lời một mớ câu hỏi đang xuất hiện trong đầu mình theo cấp số nhân.
– ‘Cảm giác của mình đối với nhỏ rốt cuộc là như thế nào?
– “Mình thực sự thích nhỏ rồi sao?”
– “Liệt nhỏ có thích mình không?”
– “Một thằng nhà nghèo như mình liệu có xứng với nhỏ không?”
… blabla… Các câu hỏi cứ thế chạy quanh trong đầu em và không có khuynh hướng muốn dừng lại.
Đợi thêm 5 phút nữa mà vẫn không thấy nhỏ vào gọi em về, vậy chắc là nhỏ đã đồng ý làm bạn gái thằng Toàn và đã về với nó từ lâu rồi. Nghĩ thế nên em với hai thằng ôn thần cũng xuống dắt xe về. Nhưng bọn em vừa bước ra tới cửa lần nữa thì đụng phải nhỏ đang đi vào.
– Nhỏ: Sao lâu thế, Linh đang tính vào gọi Đức nè.
…
– Em: Đức tưởng Linh về trước rồi.
– Nhỏ: Đức này lạ, Linh về trước thì về với ai. – Nhỏ nhíu mày.
– Em: Về với người đang đợi Linh kia kìa. – Em hất mặt về phía thằng Toàn.
Nó tiến tới nắm lấy tay nhỏ kéo đi.
– Toàn: Nó không muốn chở thì Toàn chở Linh về, đi thôi. – Nó nhìn em bằng ánh mắt khinh khỉnh.
Nhìn nhỏ không chống cự mà cứ để nó nắm tay kéo đi như thế mà lòng em thắt lại, có lẽ em đã thích nhỏ thật rồi. Đúng, thằng Đại nói không hề sai tí nào, em đúng là thằng nhát gan, thằng vô dụng, đợi đến lúc nhỏ đồng ý làm bạn gái người ta rồi lúc đó mới tiếc. Em lững thững bước đi trong vô thức, mặc kệ hai thằng bạn có gọi thế nào cũng không ăn thua.
Trời bắt đầu chuyển gió, ánh nắng chói chang thường ngày không còn nữa, mà thay vào đó là những áng mây xám xịt.
– Rào… rào… rào. – Cơn mưa nhanh chóng ập xuống, mưa to như trút nước.
Mặc kệ điều đó, em vẫn lững thững từng bước như người vô hồn ra nhà xe. Đoạn đường ra tới nhà xe rất ngắn, nhưng hôm nay nó dường như dài vô tận. Em cứ bước đi như thế mặc cho từng giọt nước liên tục tát vào mặt, vào người em mà tê tái.
Bất ngờ thằng Đại lao ra đấm em một cái làm em té nhào xuống đất.
– Đại: Mày điên à Đức! Con Linh nó có là gì với mày đâu mà mày lại buồn, chẳng phải mày nói là không thích nó à. – Thằng Đại quát to, to át luôn tiếng mưa.
Em vẫn đứng lên bước đi như thằng vô hồn. Thằng Đại lại đấm em thêm phát nữa, cú này thực sự rất đau. Em ngã lăn mấy vòng ra đất, cú đấm này có vẻ đã có tác dụng với em.
– Đại: Mày nghĩ làm như vậy thì nó sẽ thương hại mày rồi bỏ thằng kia chạy lại nói yêu mày à? Hả? – Nó xách cổ áo em lên hét thẳng vào mặt em.
– Em: Tao…
– Đại: Mày thử nghĩ xem, mày như thế này thì được tí ích lợi gì chứ. Mày như thế này không chỉ làm khổ bản thân mày mà còn làm khổ cả ba mẹ mày nữa. Chẳng lẽ mày không thương ba mẹ mày à.
– Em: Tao có.
– Đại: Với lại mày như thế này chỉ khiến thằng Toàn khinh thường mày thôi, mày phải phấn chấn lên. Từ trước tới giờ không có con Linh mà mày vẫn sống tốt đấy thôi.
– Em: Đúng, tao phải phấn chấn lên, phải phấn chấn lên.
– Đại: Có thế chứ, thế mới là bạn tao chứ.
– Em: Tao phải phấn chấn lên mới được. Nhưng trước hết… mày cho tao mượn cái áo khoác cái… hắt xì… chứ tao lạnh quá rồi.
– Đại: Đệch, đã yếu còn thích ra gió. Vào lớp ngồi phơi đồ đợi tạnh mưa đã rồi về.
Ba thằng em lại vào lớp lần nữa, em với thằng Đại cởi hết áo ra phơi lên bàn rồi bật quạt cho nó khô. Hai thằng em run lẩy bẩy vì lạnh.
– Thuấn: Ngu chưa mày, khoái dầm mưa à.
– Đại: Mày biết tao đang nghĩ gì không Đức? – Thằng Đại nhìn thằng Thuấn rồi quay sang nói với em. Mặt nó lúc này hiện rõ một chữ “Gian”.
– Em: Tao đoán mày cũng đang nghĩ giống tao. – Mặt em gian không kém.
Thằng Thuấn biết là sắp có chuyện chẳng lành nên rón rén tẩu trước, nhưng đã quá muộn màng rồi. Em với thằng Đại nhào vô lột áo khoác lẫn áo trắng của thằng Thuấn ra.
– Thuấn: Bớ người ta hiếp dâm, cứu tôi với, chu mi nga, hiếp mi. – Thằng cu kêu la thảm thiết.
Em với thằng Đại phân chia chiến lợi phẩm, em lấy cái áo trắng mặc vô cho đỡ lạnh, còn thằng Đại thì cuỗm được cái áo khoác.
– Đại: Ấm thật nha mày, từ bé tới giờ tao mới được mặc cái áo ấn như vầy đấy. Haha.
– Em: Ừ, tao cũng vậy đấy, haha.
Thằng Thuấn thì méo mặt ngồi cuốn tấm rèm cửa.
– Chúng mày làm gì mà giờ này chưa về hả? – Giọng bao thanh thiên vang lên từ ngoài cửa.
– Em: Trời đang mưa to vầy sao về được bác.
– Đại: Hay bác cho tụi cháu mượn mấy cái áo mưa đi.
– Bbv: Tao có mỗi một cái áo mưa thôi chứ lấy đâu ra mấy cái cho chúng mày mượn. Ủa mà thằng kia sao lại cuốn rèm vậy?
– Em: Nó đang học gói bánh tét đấy bác.
– Thuấn: Không phải đâu bác, hai thằng y tặc này cướp mất áo của cháu đấy bác.
– Bbv: Thôi thôi, các cô các cậu chỉ được cái lắm trò. Ra ngoài mau để tôi còn khoá cửa nào.
Thế là ba thằng em lấy lại long bào mặc vô rồi ôm cặp đi ra ngoài cho bbv khoá cửa.
– Bbv: Thôi, tụi bay xuống đây ngồi uống trà nghe tao kể chuyện cho đỡ buồn. Chứ mưa như thế này tao cũng không về được.
– Em: Dạ, hìhì. Cháu đợi câu nói này của bác từ nãy giờ.
Chỉ đợi có thế, mấy bác cháu hí hửng nối đuôi nhau xuống phòng bbv.
– Cạch. – Bác đặt ấm trà nóng xuống bàn. – Nào, uống đi cho ấm bụng.
– Dạ, cháu xin. – Ba thằng em đồng thanh.
– Thuấn: Bác đừng kể chuyện 18+ nữa nhá.
– Bbv: Chứ bọn bay muốn nghe kể chuyện gì.
– Em: Vova, nhưng mà không 18+ cơ.
– Bbv: Ok, e hèm. – Bác ấy hắng giọng một cái rồi kể:
Một hôm trong giờ học toán, cô giáo vẽ hai đường tròn cắt nhau lên bảng và hỏi:
– Ai có thể nói cho cô biết, hai đường tròn này như thế nào với nhau.
Vova ở bàn cuối nói vọng lên.
– Thưa cô, cô vẽ cái mông lên bảng làm gì vậy ạ?
Cô giáo tức quá chạy đi méc thầy hiệu trưởng. Thầy giáo nghe xong liền đập bàn cái rầm rồi hùng hổ lên lớp trị tội vova. Vừa vào tới lớp thầy chửi cho vova một trận rồi hoảng hốt khi nhìn lên bảng.
– Hỗn láo, thật là hỗn láo quá, ai dám vẽ cái mông lên bảng thế này hả?
Nghe đến đó mà thằng bọn em tí sặc nước trà.
– Đại: Tiếp đi bác, haha. Giờ cháu mới biết cái loại truyện cười này đấy.
– Bbv: Rồi, truyện khác này. – Bác ấy húp phát nước trà rồi kể tiếp.
Trong một cuộc thi xem nước nào ở bẩn nhất thì có 3 nước xuất sắc được lọt vào vòng chung kết, đó là VN, Lào và Cam pu chia. Lần lượt đại diện của ba nước bước vào một chuồng heo nái đang bốc mùi nồng nặc và ai là người ra ngoài sau cùng thì là người chiến thắng.
Người đại diện của Lào mới vào trong được 10 phút đã không chịu nổi.
– Lào: Hôi quá, chịu không nổi.
Đến lượt người Cam Pu Chia. Ông này vào được 20 phút thì cũng chạy ra ói mửa tùm lum.
– CPC: Hôi quá, chịu không nổi.
Và cuối cùng, người đại diện của VN bước vào. Anh ta mới vào được có 5 phút thì con heo nái nhảy luôn ra ngoài.
– Heo: Hôi quá, chịu không nổi.
Nghe xong mà em phun sặc luôn do cười nhiều quá. Bên ngoài trời đã tạnh mưa nên bọn em xin cáo lui với bác do cái bụng đang réo inh ỏi.
Về đến nhà em làm luôn một tô cơm chan xì dầu cho nhanh rồi nằm vật luôn ra ghế làm một giấc dài để cố không nghĩ đến nhỏ. Trong cơn mơ em nghe hình như có người gọi em rất nhiều lần, còn sờ trán em nữa. Lúc sau thì có một vật lạnh đè lên trán em, em muốn đưa tay gạt nó xuống nhưng cơ thể em lúc này mềm như bún khô ấy, không tài nào cử động được. Mãi tới lúc em tỉnh dậy thì đã thấy mình đang nằm trên giường chứ không phải ở ghế nữa, em lấy tay day day chỗ thái dương cho khỏi nhức đầu.
– Mẹ: Sao tự nhiên mày dầm mưa làm gì rồi để cảm lạnh hả con? – Mẹ em bê bát cháo nghi ngút khói lên cho em.
– Em: Dạ, lúc về dính mưa tí thôi mẹ, con không sao đâu.
– Mẹ: Vậy mà cũng không chịu thay đồ ra, còn cứ để vậy mà ngủ nữa chứ.
– Em: Hềhề.
– Mẹ: Ở đấy mà cười, ăn bát cháo đi cho khoẻ.
– Em: Dạ, mà mấy giờ rồi mẹ?
– Mẹ: Gần 6h rồi. Thôi ăn đại đi cho nóng.
Mẹ nói rồi đi ra ngoài, em thì bưng bát cháo lên húp được hai miếng thì đặt xuống vì… hết rồi.
Thế là em lại nằm xuống nhưng lại cứ trằn trọc mãi không tài nào ngủ được. Và thế là hình ảnh của nhỏ lại hiện lên trong đầu em, những hình ảnh đáng yêu lúc nhỏ cười, lúc nhỏ dỗi, lúc nhỏ buồn, lúc nhỏ khóc… trông đáng yêu quá thể. Rồi cái câu nói của thằng Toàn lại văng vẳng đâu đó:
– Tao chỉ tán cho vui với lấy thành tích thôi, cho vui thôi, cho vui thôi, hahaha.
Rồi em lại nghĩ đến cái viễn cảnh mà nhỏ ngồi khóc nức nở do bị thằng đó phản bội, còn thằng đó thì đang đứng ôm một con nhỏ khác làm em tức sôi máu.
– “Không được, không thể để chuyện đó xảy ra được, mình nhất định phải lột mặt nạ của thằng Toàn ra để nhỏ biết bộ mặt thật của nó.” – Em nghĩ thầm trong bụng và nằm vắt óc nghĩ cách. Nhưng mới nằm có một xíu thì ngủ quên mất.
Sáng hôm sau em thức dậy vươn vai một phát, bây giờ em chỉ cảm thấy hơi nhức đầu thôi và vẫn có thể đi học bình thường nên đi làm các thủ tục buổi sáng rồi chào ba mẹ đi học. Ánh nắng buổi sáng dịu nhẹ chiếu xuống phá tan những giọt sương sớm còn sót lại. Cỏ cây ven đường đều dang tay sưởi ấm, những cơn gió hiu hiu thổi vào làm cho những chiếc lá bé xíu ấy đung đưa theo hàng gió.
Em mới đi một hồi mà đã đến đoạn đường X, nơi mà có người con gái thường chờ em đèo đi học những buổi sáng. Nhưng hôm nay, cảnh vật thì vẫn vậy nhưng lại thiếu đi cái bóng dáng ấy. Chắc là bóng dáng ấy đã đi chung với ai kia rồi. Lòng em lại chợt dâng lên một nỗi buồn man mác.
Em đạp xe vòng vào nhà thằng Thuấn rủ nó đi học, thấy em vào mà thằng này nhìn em như sinh vật lạ.
– Em: Khách tới nhà không trà cũng nước, mày tính đứng nhìn tao đến bao giờ nữa đây.
– Thuấn: Phải mày không vậy Đức, tao tưởng mày quên mất đường vô nhà tao rồi.
– Em: Quên cái đầu mày, tô son trát phấn gì thì lẹ đi còn đi học. Nhanh lên bố đợi.
– Thuấn: Son phấn cái con khỉ, tao không như mày đâu. – Vừa nói nó vừa phi vào phòng thay đồ.
Đợi khoảng 3 phút thì thằng Thuấn bước ra trong bộ đồng phục thể dục, nhìn sơ qua thì cũng bảnh phết.
– Em: Nhanh như hãm mì tôm vậy mày.
– Thuấn: Tao mà, đi học thôi. – Nó hất mặt ra cửa rồi quay vào chào ông bà nó rồi mới đi học.
Hai thằng em lại vi vu vừa đi vừa tia gái như hồi trước.
– Thuấn: Ê ê, nhỏ kia xinh dữ mày.
Đi được một chút nữa thì:
– Thuấn: Đù, nhỏ kia nở nang dữ vậy mày.
– Nhỏ kia nhìn dễ thương quá mày.
… blabla… Nó nói không ngớt miệng, còn em chỉ ậm ừ cho qua.
Lên đến lớp thì em lôi nó với thằng Đại xuống căn tin. Bọn em chọn một bàn trong góc cho kín đáo.
– Đại: Tự dưng gọi bọn tao ra đây làm gì? – Thằng Đại húp nửa chai c2 rồi hỏi.
– Em: Bọn mày có nhớ cái hôm mà mình vô tình nghe được cuộc nói chuyện của thằng Toàn ở căn cứ không? – Em vào thẳng vấn đề.
– Thuấn: Cái hôm mà thằng đó thuê bọn kia để làm anh hùng cứu mỹ nhân hả?
– Em: Ừ, đúng rồi. Hôm đó nó bảo là chỉ tán nhỏ Linh cho vui thôi, nên giờ tao muốn bọn mày nghĩ cách giúp tao gỡ cái mặt nạ của nó xuống để nhỏ Linh thấy được thằng Toàn là người như thế nào.
– Đại: Vậy sao mày không đi kể cho nó nghe chuyện đó luôn đi cho nhanh.
– Em: Mày nghĩ chỉ nói suông thì nó có tin không?
– Đại: Ừ ha, thế giờ phải làm sao?
– Em: Tao mà có cách thì còn gọi bọn mày ra đây làm gì.
– Thuấn: Vụ này hơi khó đây, giống y chang cái vụ án mà tao phá cách đây 15 năm về trước. – Thằng Thuấn vuốt cằm hư ông cụ non.
– Đại: Năm nay mày bao nhiêu tuổi rồi Thuấn?
– Thuấn: 14, Làm gì?
– Đại: Này thì phét này. – Thằng Đại ký đầu thằng Thuấn một phát.
– Thuấn: Ui da, sao đánh tao? – Thằng Thuấn ôm đầu.
– Đại: Giờ mày mới 14 tuổi thì 15 năm trước mày phá cái án gì hả? Chém gió cũng có mức độ thôi chứ mày.
– Em: Thôi, cãi nhau làm gì. Mau nghĩ cách giúp tao đi.
– Đại: Cái vụ này hơi khó xơi đấy, phải suy tính kỹ càng mới được.
– Thuấn: Đúng đấy.
– Em: Ừ, tao cũng nghĩ vậy.
– Thuấn: Muốn lột mặt nạ của nó ra thì phải có bằng chứng buộc tội nó.
– Đại: Cũng giống như một bài toán ấy hả, muốn đưa ra kết quả cuối cùng thì phải tìm điều kiện, chứng minh giả thuyết ấy hả?
– Thuấn: Ừ.
– Em: Vậy giờ moi đâu ra bằng chứng?
– Thuấn: Ừm… chuyện này… để tao suy nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu trước. – Thằng Thuấn lại vuốt cằm suy nghĩ.
– Em: Ừ, vậy mày cứ nghĩ đi, khi nào nghĩ ra thì nói cho tao.
– Thuấn: Ừ.
– TÙNG… TÙNG… Tiếng trống vào lớp vang lên. Từ nãy đến giờ mải nói chuyện quá nên chẳng để ý xung quanh, giờ mới thấy xung quanh em đông nghịt người, và trong đám đông em thấy lấp ló bóng dáng của nhỏ đang đi cùng thằng Toàn ra ngoài. Mặt hai người họ thì cười nói vui vẻ lắm.
Nhìn cái bản mặt đểu cáng của thằng Toàn mà em lại càng thêm ghét.
Vào trong lớp ngồi học mà đầu óc em không thể nào tập trung được.
– Boom: Ê, cô nhắc kìa. – Nhỏ Tuyền đá chân em.
– Cô: Đức lên giải bài này cho cô, ngồi học mà tâm hồn treo ngược cành cây thế hả.
– Em: Dạ có đâu cô. – Rồi em lên bảng lựa cục phấn dài nhất (hầu như bác nào lúc lên bảng cũng thế nhỉ) rồi mới đọc đề.
Cái đề toán thế nào thì em chịu, không nhớ nổi. Em đứng ngắm bảng một lúc rồi vung phấn làm bài.
– Mày vẽ con gì lên bảng vậy Đức?
– Ê, leo núi vừa thôi mày, càng viết càng lên cao thế.
– Ê, viết hẳn hoi coi, tao không dịch được. Haha.
… blabla… Lũ chúng nó ngồi dưới lớp nói vọng lên.
– Cô: Yên lặng nào, ai mà phàn nàn nữa thì lên bảng làm bài 4 cho cô.
Vậy là cả lớp im bặt luôn. Sao chứ không giỡn mặt được với co Đạt đâu, vả lại bài 4 đó là bài cực khó. Ngay cả thằng lớp trưởng còn lắc đầu chịu thua nữa là.
– Em: Em làm xong rồi cô.
– Cô: Được rồi, em về chỗ đi. Ngồi học chú ý vào.
– Em: Dạ.
Em vừa đặt mông xuống ghế thì nhỏ Tuyền hỏi.
– Boom: Nè, nghĩ gì mà như người mất hồn thế. Cô gọi mấy lần mà không nghe.
– Em: Ờ, có gì đâu. Đang nghĩ xem là có phương trình nào tính được Boom cao được mét mấy không thôi.
– Boom: Vậy tính ra chưa?
– Em: Chưa, chắc là phải đo thực tế thôi.
– Boom: Vậy đo bằng cái gì?
– Em: Thì đo đỡ bằng tay thôi chứ gì nữa. Đức xin phép nhá. – Vừa nói em vừa đưa tay đến sát người nhỏ Tuyền.
Nhỏ bất ngờ đấm thẳng vào bụng em một phát đau thấy tía má luôn.
– Boom: Không phải thấy tui đẹp rồi tính sờ mó lung tung đâu nhá, mơ đi cưng. – Nhỏ Tuyền híp mắt lè lưỡi.
– Em: Sáng nay có soi gương trước khi đi học không Boom?
– Boom: Có, sao không?
– Em: Sao mà tự tin dữ vậy.
– Boom: Ơ, tui đẹp tui phải tự tin chứ. Plè.
– Em: Ặc, phát ói, nếu muốn sờ thì Đức sờ N. Trân rồi ăn một cái tát lệch mặt còn hơn.
– N. Trân: Hai người nói xấu gì Trân đấy? – Nhỏ Trân ghé sát vào nói làm em giật mình.
– Boom: Hồi nãy Đức nói là muốn… ưm… ứm… ưm – Em đưa tay bịt mỏ nhỏ Tuyền lại.
– Em: Hềhề, có gì đâu. Đức đang khen Trân xinh đẹp, hiền lành tốt bụng ấy mà.
– N. Trân: Thôi, khỏi nịnh đi ông tướng. Trân mà biết hai người nói xấu Trân thì hai người biết tay. – Nhỏ này dứ dứ nắm đấm lên.
Em với nhỏ Tuyền cứ thế giỡn qua giỡn lại như thế, còn ở dãy bàn bên kia thì có một ánh mắt vô cùng tức tối đang theo dõi từng cử chỉ của em (chắc các bác biết là ai mà).
Hết buổi học hôm đó em ngồi nghĩ cách cho nhỏ thấy bộ mặt thật của thằng Toàn, chán thì giỡn với xóm nhà lá.
Buổi tối em cũng nằm trằn trọc cả 5 phút mà vẫn không nghĩ ra cách gì cả vì ngủ quên lúc nào không hay.
…
Ngày hôm sau, thằng Thuấn gọi em với thằng Đại xuống căn tin.
– Em: Mày nghĩ ra cách rồi hả?
– Thuấn: Ừ, như hôm qua đã nói muốn có lật mặt thằng Toàn thì trước hết phải có bằng chứng.
– Em: Ừ, rồi sao nữa.
– Thuấn: Mà muốn có bằng chứng thì phải… – Nó bỏ ngang cầm cốc nước lên uống hết sạch. – Khaàà. Phải bắt đầu chứng minh vụ anh hùng cứu mỹ nhân đó là do thằng Toàn bày ra, rồi kế tiếp là tìm con bồ lớn của nó ở trường NTP.
– Đại: Sao mày biết nó có bồ ở trên đó?
– Thuấn: Bọn mày có nhớ cái hôm nghe được bọn nó nói chuyện ngoài quán net không? Lúc đó bọn nó có nhắc đến con bồ của thằng Toàn đó.
– Đại: À, tao nhớ rồi. Nhưng mà tìm con bồ lớn đó làm gì?
– Em: Bộ đầu mày chỉ để mọc tóc thôi phỏng? Tìm no để chứng minh thằng Toàn bắt cá hai tay chứ gì nữa.
– Đại: Ồ, thì ra là thế. – Thằng Đại gật gù.
– Em: Vậy bây giờ phải làm sao chứng minh là vụ đó do nó bày ra?
– Thuấn: Cái này tao cũng đang nghĩ đây. – Thằng Thuấn thở dài.
– Đại: Hay là cử người đi nằm vùng. – Thằng Đại lâu lâu phát biểu được câu hợp lý.
– Em: Ý kiến hay. Sao hôm nay tự nhiên mày thông minh vậy Đại.
– Đại: Ý mày là bữa giờ tao ngu hả?
– Em: Ấy, đâu có. Là tự mày nói thôi, chứ ý tao là mày thông minh hơn mọi ngày. Hehe. – Em cười cầu hòa.
– Thuấn: Nhưng mà thằng Toàn biết mặt bọn mình hết rồi, lấy thằng nào nằm vùng được giờ?
– Em: Chuyện này để tao lo được rồi, hehe. – Em cười tự tin.
Và thế là bọn em lại ngồi tu hết mấy chai nước rồi đi về lớp.
Ba tiết học cuối cùng nhanh chóng trôi qua trong sự chán nản của em và bao nhiêu đứa khác.
Em đạp xe đội trời nắng chang chang về nhà. Vừa về đến nhà mà bụng em đã réo ùng ục biểu tình. Em xuống bếp vét tô cơm nguội hồi sáng cho vào chiên lên ăn cho nhanh. Ăn no em lại nằm lăn ra ghế ngủ trưa.
Lúc em thức dậy thì đã gần 2h chiều rồi, đã đến lúc em đi chuẩn bị cho kế hoạch của mình.
Em khoá cửa nẻo lại cẩn thận rồi dong xe xuống nhà thằng Thông.
– Thông: Hôm nay ngày gì mà tôm ghé nhà rồng vậy mày? – Hai anh em nó đang ngồi chém gió ngoài hiên.
– Em: À, có tí việc nhờ bọn mày thôi. – Em dựng chân chống xe rồi bước vào.
– Thọ: Việc gì vậy?
– Em: Nằm vùng.
– Thông: Là sao?
– Em: Là tao nhờ bọn mày đi nằm vùng giùm tao.
– Thọ: Nằm vùng ở đâu? Mày nói rõ xem nào.
Vậy là em ngồi kể sự tích mấy ngày nay cho hai thằng nó nghe. Nghe xong hai thằng nó lắc đầu ngán ngẩm.
– Thông: Cuộc đời mày có ngày chết vì gái.
– Thọ: Cái dại lớn nhất của một thằng đàn ông đó là dại gái.
– Em: Hai thằng mày nói lung tung gì vậy? Rốt cuộc bọn mày có giúp tao không?
– Thông: Nể tình mày là anh em với tao 6 năm, tao giúp mày lần này.
– Em: Hêhê, có thế chứ.
– Thọ: Nhưng mà bọn tao không biết mặt thằng Toàn thì làm sao tiếp cận được nó mà làm nội gián.
– Em: Hôm bữa tụi mình đá banh với nó một lần rồi, cái trận mà có thằng thủ môn một mình một ngựa ghi bàn ấy.
– Thọ: Nó là thằng thủ môn ấy hả? – Thằng Thọ kinh ngạc.
– Em: Ừ.
– Thông: Nhưng mà làm sao mới tiếp cận được nó đây nhỉ?
– Em: Cái này tao đã nghĩ qua rồi, con đường nhanh nhất để tiếp cận một thằng con trai đó chính là game. Hình như thằng đó cũng chơi võ lâm chi mộng thì phải, mày cứ lấy nick của tao rồi giả vờ đi ngang qua chỗ nó đang chơi rồi rao tin bán đồ với giá rẻ. Thế nào thằng nhỏ cũng máu rồi mày cứ thế hỏi thăm rồi tiếp cận nó.
– Thông: Ừ, thế cũng được. Mà nick võ lâm đó mày không chơi nữa thì cho tao luôn đi chứ để không vậy phí quá.
– Em: Rồi, coi như trả công trước vụ này cho mày vậy.
– Thọ: Vậy của tao đâu?
– Em: Tao hết nick rồi, còn cái nick gunny súng với đồ full 10 thôi, lấy không? (Hồi đó em đập lòi kèn mới lên được +10 đấy, bác nào chơi thì biết nhỉ).
– Thọ: Thế cũng được, đưa tao tao đưa đi bán cho mấy thằng nhóc ngáo gunny, chứ giờ tao ít chơi game đó lắm.
– Em: Ừ, tí đưa giấy tao viết cho.
Ba thằng cứ thế ngồi chém gió một lúc lâu rồi em dắt xe đi dạo quanh một xíu rồi đi chợ mua ít đồ luôn.
Thật khốn nạn cho đời 1 thằng con trai đi chợ, em đi chợ cả năm nay rồi mà mua có miếng thịt, bó rau hay cọng hành bị người ta chặt chém cho mà không biết đường xử lý.
Lần này em mua được một cân thịt lợn, một bó rau cải ngọt vài quả cà tím, vài cọng hành ngò, hai quả cà chua, một hũ sa tế nhỏ để chuẩn bị cho bữa tối nay và rạng sáng ngày mai à chết nhầm qua dự báo thời tiết rồi, nấu cho bữa tối nay và sáng mai mới đúng.
Mang được đống đồ lỉnh kỉnh về nhà thì em bắt tay vào công việc nấu nướng. Em làm món thịt kho y chang hôm bữa nhỏ chỉ em làm (dù sao cũng đơn giản với lại ăn cũng ngon). Rồi em bỏ cà tím vào nướng chín, sau đó lấy ra lột vỏ. Sau khi lột vỏ cà tím xong thì em lấy tăm nhọn xẻ cà tím ra thành từng lát mỏng vào đĩa và cuối cùng là ướp vào đó chút sa tế cho có vị một chút. Còn rau thì cất đi để sáng mai nấu canh.
Làm xong xuôi đâu vào đấy thì mấy đứa nhỏ cũng đi học về rồi ba mẹ cũng về ngay sau đó không lâu.
Em đi tắm rửa một phát cho mát rồi sắp cơm lên ăn. Đĩa cà tím em làm nhiều thế mà chỉ chịu được 5 phút là hết sạch.
– Ba: Ở dưới bếp còn món này không con? – Ba em chỉ vào đĩa cà tím đã sạch bách.
– Em: Dạ hết rồi ba.
– Ba: Ai chỉ mày làm món cà tím này mà ngon thế? – Ba em ăn xong chép miệng.
– Em: Hồi tết cậu Thương chỉ con làm mà giờ con mới làm thử.
– Ba: Vậy à, mà sao làm ít vậy.
– Em: Ơ, con làm cả một ký cà tím rồi đấy, tại nướng xong nó ngót đi vậy đấy.
– Ba: Ừ, vậy thì bữa sau làm thêm tí nữa. Chứ làm vầy còn ít quá, ăn chưa bõ.
– Em: Vâng, có gì mai con đi ra chợ xem người ta có còn cà tím không đã, chứ cái này ở đây người ta ít bán lắm.
– Ba: Ừ, mà mấy bữa nay học hành thế nào rồi? – Ba em chuyển chủ đề.
– Em: Vẫn bình thường thôi ba.
– Ba: Mà mấy bữa nay mày chở con bé nhà chú Trung đi học à?
– Em: Dạ… vâng. Tại cái Linh nói là mới chuyển về đây nên không biết đường mới nhờ con chở đi học vài bữa thôi. Bây giờ thì hết rồi. – Em bịa đại lí do mà lý do này nghe cũng hợp lý phết nhỉ.
– Ba: Chúng mày còn nhỏ không nên yêu đương sớm làm cái gì, lo mà học hành cho tốt rồi mai mốt lo chuyện yêu đương cũng được.
– Em: Bọn con có yêu đương gì đâu ba.
– Ba: Ừ tao chỉ nhắc thế thôi, thôi ăn đại đi mà còn dọn dẹp. – Ba em đứng dậy lên nhà pha ấm trà nhâm nhi.
Ăn uống xong xuôi thì lại cái điệp khúc rửa bát bất hủ vang lên và đương nhiên em là người hát cái điệp khúc đó rồi.
– Đứng đấy mà hát với chẳng hò, rửa lẹ đi rồi đi đóng bịch với mẹ. – Mẹ em từ đằng sau gọi vào.
– Em: Dạ vầng. – Em rê dài.
Thế là em lại lẽo đẽo theo mẹ xuống nhà nấm và ngồi vừa đóng nấm vừa rèn luyện lỗ tai sao cho không bị mẹ em với mẹ nhỏ tra tấn.
Em đang ngồi đóng bịch thì nhỏ đạp xe vào, tay xách một cái bịch nhỏ. Hôm nay nhỏ ăn mặc khá kín đáo, nhỏ mặc chiếc quần jean dài và chiếc áo thun trắng, khoác thêm cái áo ấm màu hồng khá đẹp.
Nhìn nhỏ tung tăng chân sáo nhảy vào trong ánh đèn màu vàng của cái bóng đèn sợi đốt làm cho nhỏ đẹp đến lạ thường. Em ngẩn người ra nhìn nhỏ một lát.
Nhỏ vào chào mẹ nhỏ với mẹ em một tiếng rồi chạy tọt vào bếp. Một lát sau nhỏ bưng ra cho hai người mẹ một đĩa bánh nhỏ rồi lại chạy vào bếp bưng ra một đĩa bánh to hơn ra chỗ em.
– Nhỏ: Nghỉ tay chút ăn bánh nè Đức.
– Em: Thôi, Đức vừa ăn cơm no rồi.
– Nhỏ: Thì nghỉ tay chút đi, ngồi đây nhâm nhi một cái thôi cũng được. – Nhỏ nài nỉ.
Nhỏ cứ nài nỉ bên tai em làm em nhức đầu quá nên đành nghỉ tay chút vậy.
– Nhỏ: Bánh Linh làm nè, ăn đi. – Nhỏ lấy một cái bánh đưa cho em.
Em đưa tay đang định nhận lấy cái bánh thơm phức đang còn tỏa chút ít khói kia nhưng lại rụt tay lại.
– Nhỏ: Sao vậy? – Nhỏ ngơ ngác.
– Em: À, không có gì… chỉ là…
– Nhỏ: Là sao? Hay là chê hả? – Nhỏ phồng má trông đáng yêu hết sẩy.
– Em: Không không, chỉ là tay Đức đang đóng bịch nên hơi dơ thôi. – Em xòe hai bàn tay dính mùn cưa tèm lem lên.
– Nhỏ: Tưởng gì, há mồm ra nào, Linh đút cho.
– Em: Thôi, như vậy không tiện lắm…
– Nhỏ: A nào, nhanh lên. – Nhỏ bẻ một miếng bánh lên đưa sát đến miệng em.
Em đành há mồm cho nhỏ đút bánh cho. Nhỏ đút bánh cho em mà cứ như kiểu người mẹ đút bột cho em bé vậy. Miếng bánh này cũng là loại bánh hôm nọ nhưng bánh hôm nay ăn ngon hơn nhiều (chắc là do có người đút cho ăn đó mà).