Chap 29:
Ngoại truyện 1:
Vào một buổi trưa ở trước cổng trường tiểu học Võ Thị Sáu, có hai đứa bé lớp 1 đang tung tăng, tíu tít đến trường.
– Bé gái: Nè, cho Bờm một cục kẹo nè. – Bé gái móc trong túi ra hai viên kẹo.
Đứa bé trai cầm lấy một viên bóc vỏ ra ăn.
– Bé trai: Kẹo ngon nhở.
– Bé gái: Hihi, ba của bé Kẹo mua đấy. Còn đây nữa nè. – Bé gái vừa nói vừa chỉ vào cái túi bên hông cặp đang phình to ra do chứa đầy ắp kẹo.
– Bé trai: Bé Kẹo không sợ bị con sâu cắn răng hả? Mẹ Bờm bảo là ăn kẹo nhiều là bị con sâu ăn răng đấy.
– Bé gái: Huhu, Kẹo không muốn bị sâu cắn đâu, Kẹo sợ sâu lắm, huhu. – Bé gái lắc đầu nguầy nguậy.
– Bé trai: Kẹo yên tâm, Bờm sẽ bảo vệ bé Kẹo mà, Bờm không cho con sâu nào cắn bé Kẹo đâu.
– Bé gái: Thật không? – Bé gái dụi mắt.
– Bé trai: Thật mà, mãi mãi luôn.
– Bé gái: Hihi, vậy thì bé Kẹo tha hồ ăn kẹo mà không sợ con sâu cắn răng nữa, hihi. Cho Bờm thêm một viên kẹo nữa nè.
Cứ thế hai đứa bé cứ nô đùa tíu tít trên vỉa hè.
– PÍP… PÍP… PÍP. – Tiếng còi vang lên inh ỏi xé tan không gian yên lặng của buổi trưa.
Hai đứa bé mải nô đùa mà không hề để ý đến tiếng còi xe đó. Mãi đứa bé trai quay đầu lại thì ngay sau đó là tiếng la thất thanh của hai đứa bé vang lên.
– AÁÁ… AA… A.
Đến khi mọi người xung quanh ùa ra xem thì thấy hai đứa bé đang nằm nắm tay nhau trên đường, máu me chảy rất nhiều. Còn thủ phạm gây ra chính là chiếc xe tải lớn bị mất lái, và hiện giờ chiếc xe đó đang cắm đầu vào gốc cây ven đường.
– Bắt thằng tài xế đó lại đi bà con. – Một người đàn ông đứng tuổi la lớn chỉ tay về phía chiếc xe tải.
Và ngay sau đó là lực lượng gồm ba, bốn ông chú khác vây lại bắt tên tài xế.
– Gọi xe cấp cứu đi.
– Ai có xe thì đưa hai đứa bé đến bệnh viện đi! Chứ gọi xe cấp cứu đến nơi thì hai đứa bé chết mất. – Một người phụ nữ trung niên lên tiếng.
– Không biết hai đứa này là con cái nhà ai nhỉ? Tội nghiệp quá.
Vậy là hai đứa bé được những người dân tốt bụng đưa vào bệnh viện.
Ở ngoài hành lang phòng hồi sức.
– Bác sĩ: Các ông bà là người nhà hai bé này phải không? – Vị bác sĩ già đẩy gọng kính.
– Phải, con trai tôi sao rồi bác sĩ?
– Cả con gái tôi nữa.
Ba mẹ hai đứa bé lo lắng hết công việc rồi vội vàng tới bệnh viện khi nghe tin hai đứa bé bị tai nạn.
– Bác sĩ: Mọi người phải bình tĩnh thì tôi mới nói được.
– Được rồi, bác sĩ nói đi. – Ba của bé trai hít một hơi dài.
– BS: Trước tiên là tình hình của bé trai. Cháu bé bị gãy xương chân trái và tay trái khá nghiêm trọng, nhưng chúng tôi đã bó bột cho cháu. Nhưng phần đầu bé bị va chạm mạnh nên theo suy đoán của tôi, cháu bé có khả năng bị mất trí nhớ rất cao. – Giọng bác sĩ trùng xuống.
Mẹ của đứa bé trai nghe xong mà xỉu luôn, còn ba của bé trai thì bàng hoàng.
Không kém.
– BS: Anh chị đừng lo, cháu nó còn nhỏ nên việc mất trí không đáng lo ngại nhưng việc tôi lo ở đây là có thể đầu của cháu nó sẽ có biến chứng về sau. – Ông bác sĩ này đưa tay kéo người ta ra khỏi sự thất vọng rồi lại đạp người ta xuống sự tuyệt vọng.
– Thế còn con gái tôi, con bé sao rồi? – Mẹ của bé gái lo lắng.
– BS: Hình như là bé trai đã đỡ cho bé gái nên bé gái chỉ bị xây xát nhẹ ở nửa người trên, còn… – BS ngập ngừng.
– Còn sao bác sĩ? Không lẽ…
– BS: Đôi chân của bé có tỉ lệ bị liệt rất cao. Chúng tôi đã cố gắng hết sức, có thể hồi phục được hay không thì phải tùy thuộc vào cháu nó thôi. – Ông bác sĩ lại trầm giọng xuống rồi tiếp tục đi làm việc.
Đến chiều, hai đứa bé tỉnh dậy thì chúng nó bắt đầu rên rỉ luôn vì cơn đau đang hành hạ.
– Bé gái: Huhu, ba ơi! Mẹ ơi! Bờm ơi! Mọi người đâu hết rồi, huhu, bé Kẹo đau quá, huhu. – Bé gái khóc inh ỏi.
– Bé trai: Huhu, đau quá. Ba ơi! Mẹ ơi! Huhu. – Bé trai khóc to đâu kém.
Nghe chúng nó khóc ba mẹ chúng liền chạy vào, mắt rơm rớm nước. Họ chạy vào vuốt ve dỗ dành chúng chứ không dám ôm chúng vì sợ chạm phải vết thương của chúng.
– Bé trai: Ba ơi con đau quá, tay chân con bị sưng to rồi nè. – Nó chỉ vào cánh tay với cái chân đang bị bó bột to đùng của nó.
– Ba bé trai: Ừ, con ngoan nào, nín đi. Mấy bữa nữa là nó hết sưng rồi ba dẫn con đi chơi, chịu không. – Ba nó ngồi xuống cạnh giường xoa đầu nó.
– Bé trai: Dạ, dẫn mẹ theo luôn nha ba, với cả em nữa.
– Ba bé trai: Ừ, ba dẫn hết đi luôn. – Rồi ba nó quay sang mẹ nó. – May quá, con mình không bị mất trí nhớ em ạ.
Mẹ nó gật đầu mà khuôn mặt đã bớt chút lo lắng.
Còn bên bé gái.
– Bé gái: Mẹ ơi, chân của bé Kẹo không nhúc nhích được, huhu. – Bé gái làm nũng.
– Khổ thân con gái tôi. – Mẹ của bé gái nức nở.
– Bé gái: Huhu, sao mẹ khóc… huhu… mẹ đừng khóc nữa huhu bé Kẹo sẽ ngoan, sẽ không khóc nữa, huhu.
– Ừ, mẹ không khóc nữa đâu, bé kẹo cũng không được khóc nữa nha. – Người mẹ của bé gái lấy tay lau nước mắt.
– Bé gái: Bờm có bị đau không? – Bé gái quay sang giường bên cạnh.
– Bé trai: Đau chứ, mà cậu là ai vậy? Tớ không biết cậu.
– Bé gái: Bờm không nhớ bé Kẹo à? Mẹ ơi! Sao Bờm không nhớ con vậy mẹ?
– Mẹ của bé gái: À… Ừ… tí nữa là Bờm nhớ lại thôi, chắc Bờm đang mơ ngủ đấy.
– Bé gái: Bờm xấu quá ha mẹ, to đầu rồi mà còn mơ ngủ. – Đứa bé gái ngây thơ tin lời mẹ chẳng chút mảy may nghi ngờ.
– Để tôi đi gọi bs vào kiểm tra tình hình xem sao. – Ba của bé gái nói rồi đi ra ngoài.
Một lát sau ông bs già hồi nãy lại bước vào kiểm tra tình hình hai đứa bé rồi kêu ba mẹ hai đứa bé đi theo ông ấy.
– BS: Bây giờ tôi đã có kết quả tình hình của hai cháu. Về bé trai thì rất may cháu chỉ bị mất đi một phần ký ức thôi. Còn bé gái thì bị chấn thương nặng quá, tôi nghĩ nên đưa bé gái đi thành phố điều trị thì may ra có hy vọng. Còn hiện giờ hai bé đã phải nằm ở đây để chúng tôi theo dõi vài ngày.
– Cám ơn bác sĩ.
Sau khi được xuất viện vài hôm thì gia đình bé gái chuyển đi thành phố để trị liệu. Trước khi đi, bé gái nằng nặc đòi ba nó đưa nó sang nhà bé trai để chào tạm biệt.
– Bé gái: Bé Kẹo đi chữa bệnh rồi sẽ nhanh chóng quay về đây đi chơi với Bờm, Bờm ở nhà cũng phải nhanh hết bệnh để mà còn mãi mãi bảo vệ cho bé Kẹo như đã hứa nữa đó. – Bé gái ngồi trên giường dặn dò bé trai.
Đứa bé trai vẫn không nhớ bé gái là ai nên vẫn cứ nằm ngơ ngơ một đống vậy.
Rồi bé gái dốc trong túi áo ra một nắm kẹo to đùng.
– Bé gái: Nè, cho Bờm hết đấy, ăn dè thôi nha. Khi nào về thì bé Kẹo sẽ mua nhiều thật nhiều kẹo cho Bờm nha. – Bé gái vừa nói vừa dang tay diễn tả.
Thấy có kẹo là bé trai sáng mắt ngay.
– Bé trai: Nhớ mua kẹo nhiều ơi là nhiều luôn nha.
– Bé gái: Ừ. Nhưng mà Bờm phải nhanh khỏe lại để mai mốt bảo vệ bé kẹo nha.
– Bé trai: Ừ, hihi.
– Bé gái: Nhưng mà lỡ người ta không làm cho chân của bé Kẹo đi lại được thì không biết có ai muốn lấy bé kẹo không nữa.
– Bé trai: Chắc là không đâu. – Nó tỉnh bơ bóc kẹo bỏ vào mồm mà không để ý mặt bé gái đang đuỗn ra chuẩn bị khóc.
– Bé gái: Huhu, không chơi với Bờm nữa, trả kẹo lại đây, bo xì Bờm luôn, huhu. – Vừa khóc bé gái vừa giành hết kẹo lại.
– Bé trai: Ơ, cậu cho tớ rồi sao lại đòi lại. – Bé trai không thể cản lại vì bị thương cả người và 1 chân 1 tay đang bị sưng to (bó bột).
– Bé gái: Ai bảo Bờm nói bé Kẹo không có ai lấy, hức. – Bé gái nín khóc nhưng lại nấc.
– Bé trai: Nếu vậy thì tớ lấy, được chưa. Trả kẹo đây. (Vì một câu nói ngu mà sau này mới khổ sở).
Nghe bé trai nói thế.
Thôi mà bé gái cười tít mắt lại lại, đưa lại kẹo cho bé trai và còn cho thêm 1 nắm nữa chứ.
Hai đứa bé ngồi với nhau một lúc thì ba bé gái vào bế bé gái về vì xe đang đợi. Đứa bé trai nhìn theo đôi mắt nâu tròn mãi cho đến khi ánh mắt đó khuất sau cánh cửa nhà.
Còn tên tài xế kia do không cố ý gây tai nạn vì xe bị mất lái không điều khiển được và có thái độ ăn năn biết lỗi nên bị xử phạt đền bù tất cả mọi chi phí chữa trị cho hai đứa bé và bị tước giấy phép điều khiển xe tải 1 năm.
Từ sau vụ đó, hầu như đêm nào bé trai cũng mơ thấy cảnh tai nạn đó, còn bé gái thì mãi vẫn không thấy trở về.
– Nhỏ: Ngon hông? – Nhỏ nghiêng đầu mỉm cười.
– Em: Cũng tạm được thôi.
– Nhỏ: Tạm là tạm thế nào? – Nhỏ đổi giọng, mắt thì híp lại.
– Em: Là ngo… ngon ấy mà.
– Nhỏ: Có thế chứ, hihi. Ăn miếng nữa nè. – Nhỏ lại bẻ thêm miếng bánh nữa đút cho em.
– Em: Từ từ nào, Đức đã ăn xong miếng trước đâu.
– Nhỏ: Ủa, vậy hả, hì hì. Mà Đức nè.
– Em: Hả, gì thế?
– Nhỏ: Linh xin lỗi nha. – Giọng nhỏ trùng xuống.
– Em: Sao tự nhiên lại xin lỗi Đức? Linh có làm gì Đức đâu mà xin lỗi?
– Nhỏ: Thì chuyện mấy bữa nay bạn Linh cứ nằng nặc đòi chở Linh đi học mà Linh chưa nói với Đức, chắc Đức đứng đó đợi lâu lắm hả?
– Em: Xời, tưởng chuyện gì chứ chuyện đó Đức còn mừng không kịp nữa là.
– Nhỏ: Sao lại mừng? – Nhỏ ngạc nhiên nhìn em.
– Em: Tự nhiên có người gánh giùm cái của nợ nặng như heo thì không mừng mới lạ.
– Nhỏ: Ồ, của nợ NẶNG như heo à, này thì heo này, đồ đáng ghét. – Nhỏ vừa nói vừa véo hông em.
– Em: Au, ui da đau. Linh dễ thương, không nặng như heo, ui da. Tha cho Đức đi. – Em la oai oái.
– Nhỏ: Chừa chưa, để xem lần sau còn dám nói Linh nặng nữa không, hứ. – Nhỏ phồng má khoanh tay trước ngực.
– Em: Ui da, Đức chừa rồi. – Em suýt xoa hai bên hông.
Thế là nhỏ lại ra lệnh cho em ngồi xuống cho nhỏ nhồi nhét hết đĩa bánh vào họng em. Em đang ăn miếng cuối cùng thì nhỏ hỏi.
– Nhỏ: Linh có chuyện này muốn hỏi Đức.
– Em: Chuyện gì thế, nói ra xem nào.
– Nhỏ: Đức chắc là biết bạn Toàn lớp Linh nhỉ?
– Em: Ừ, cũng biết sơ sơ.
– Nhỏ: Đức thấy bạn ấy thế nào?
– Em: Thế nào là thế nào?
– Nhỏ: Hôm bữa Toàn tỏ tình với Linh nhưng mà Linh bảo là cho Linh 1 tháng để suy nghĩ. Từ hôm đó tới giờ bạn ấy rất tốt với Linh, Linh thấy con người Toàn cũng rất tốt nhưng có vài đứa bạn Linh nói Toàn rất lăng nhăng, không nên dính vào bạn ấy. Đức nghĩ Linh có nên nhận lời làm bạn gái bạn ấy không?
– Em: Linh muốn nghe cảm nhận thật sự của Đức về thằng đó không?
– Nhỏ: Đức cứ nói đi.
– Em: Đức thấy mấy đứa bạn Linh nói đúng đấy, thằng đó không đàng hoàng gì đâu.
– Nhỏ: Sao Đức lại nghĩ vậy?
– Em: Giờ Đức mà có nói chắc Linh cũng không tin đâu. Đợi mấy bữa nữa Đức sẽ cho Linh thấy bộ mặt thật của nó.
– Nhỏ: Thì Đức cứ nói xem.
– Em: Thôi để mấy bữa nữa đi, lúc ấy Linh muốn nhận lời tỏ tình của nó hay không thì cũng tùy Linh.
– Nhỏ: Ừ, mà Đức thích mẫu người con gái như thế nào? – Nhỏ nhanh chóng chuyển chủ đề sang em.
– Em: Hả, Linh hỏi làm gì?
– Nhỏ: Thì Đức cứ nói đi.
– Em: Ờ thì là con gái không cần đẹp nhưng quan trọng phải xinh, hiền lành, dịu dàng, đảm đang, ăn mặc thì không quá hở hang theo mấy kiểu mốt gì đó.
– Nhỏ: Ồ, cũng kén chọn quá ha. – Nhỏ trầm trồ trước những tiêu chuẩn về người con gái mà em thích.
– Em: Chứ sao nữa. Hehe.
Em với nhỏ ngồi nói chuyện thêm một lát thì mẹ em gọi về.
Nằm trên giường vắt tay lên trán mà em mừng thầm trong bụng, mừng vì biết được nhỏ vẫn chưa nhận lời làm bạn gái thằng Toàn, như vậy là mình vẫn còn cơ hội đến với nhỏ. Cứ nghĩ đến điều đó là em lại nằm cười một mình như thằng trốn viện. Nằm mãi mà không ngủ được nên em sa sân luyện vài đường võ. Đúng là khổ thật, tâm trạng buồn thì không ngủ được mà tâm trạng vui cũng mất ngủ luôn.
Em lôi cây mộc nhân ra quyết chí luyện cho bằng được chiêu giáng long cước, tối nay mà không luyện thành thì tuyệt đối không ngủ.
Em đứng hít sâu một phát để vận khí, khi em cảm thấy khí đã đủ thì bắt đầu xuất cước. Cước đầu tiên là một cú đá ngang với 1/5 số khí được tung ra vô cùng chuẩn xác, cú thứ hai là lộn người ra sau rồi tung một cước thẳng vào đầu cây mộc nhân.
– Săx, lại hụt rồi. Thử lại thôi.
Em lại tiếp tục tập lại cú đá đó nhưng cứ đến phát thứ hai thì lại đá hụt cho dù em đã đo khoảng cách, căn đà rất kỹ rồi.
Đến khi mệt lả người, phần hông và phần bắp tay, bắp chân đau quặn lên thì em nằm vật xuống hiên nhà luôn. Em nằm ôm hông thở hồng hộc như trâu thở, em ngước cổ vào nhà nhìn vào cái đồng hồ treo tường thì thấy gần 12h rồi. Sao mà thời gian trôi qua nhanh thế nhỉ?
Nằm một hồi thì hai mắt em bắt đầu nặng trĩu muốn khép lại.
– Không được ngủ, đã quyết tối nay tập không được giáng long cước thì không ngủ rồi. – Đầu em thì nói thế nhưng mà các bộ phận trên cơ thể em không nghe lời em nữa. Não thì bảo không được vào giường mà đôi chân em cứ bước thẳng vào giường. Não lại bảo mắt không được khép lại nhưng đôi mắt của em cũng không nghe, nó cứ từ từ khép lại rồi khép luôn.
– Anh hai, dậy đi, dậy đi anh hai. Sáng rồi, trễ học rồi kìa. – Ba thằng em của em thi nhau gọi em dậy.
Thằng thì lấy tóc ngoáy lỗ mũi em, thằng thì lấy lông gà ngoáy lòng bàn chân em, còn thằng út thì nhảy hẳn lên bụng em nhún. Gặp tình cảnh đó thì em đố bác nào ngủ được đấy. Em lồm cồm ngồi dậy trong cơn đau thắt ở hông, đã thế còn bị thằng út ngồi lên nhún nữa chứ, may là em đang còn buồn ngủ nên không có hứng chứ nếu không là thằng út xác định ăn một vả lộn cổ xuống giường rồi. Mà nói thì nói thế thôi chứ ai lại nỡ ra tay như thế với trẻ con nhỉ, mà đằng này lại là em mình nữa chứ.
– Em: Mấy giờ rồi mà chúng mày gọi um sùm vậy, oápp. – Em vươn vai ngáp dài.
– Lỳ: 6h30 rồi kìa.
– Em: WTF? Sao chúng mày không gọi anh sớm hơn. Sắp muộn học rồi. – Em vừa nói vừa phi vào phòng vệ sinh để vệ sinh cá nhân rồi thay đồ dắt xe đi học luôn.
– Công: Không ăn sáng à anh hai.
– Em: Không, muộn rồi, anh phải đi luôn nếu không con tổ trưởng nó cắt tiết. – Em nói rồi đạp xe hết ga hết số như tên lửa đến trường.
Lâu lâu lại vượt được hai, ba đứa nhóc thì trong lòng em vui đến lạ.
– Vẫn có thằng đi muộn hơn mình, hehe. – Có bác nào từng như thế chưa nhỉ?
Em vừa phi vào cổng là tiếng trống vào lớp vang lên giòn giã.
– Hộc… hộc… vẫn còn kịp… may quá… hộc hộc… – Em thở dốc dắt xe dựng luôn vào khu để xe của khối 6 cho gần. Dựng xong em ôm cái bụng đói meo vào lớp, cái lớp em đang xì xầm to nhỏ gì đó. Em vừa bước vào là tất cả đều im bặt, 31 cặp mắt đều hướng vào em làm em cảm thấy hơi sợ. Rồi 3 giây sau là:
– Thăng: Tổ cha mày, làm tao tưởng giáo viên vào chứ.
– Nguyên: Mày đi học muộn nhá.
– Thuấn: Tao còn tưởng mày nghỉ học chứ, bọn tao còn đang định đốt pháo ăn mừng nữa cơ.
– Boom: Lâu lắm rồi mới nghe Thuấn nói được một câu nghe lọt tai đấy. Cho Thuấn 1 like.
Bạn bè thế đấy, hơi có dịp là troll nhau tới bến luôn vậy đấy. Không biết có bác nào đã từng gặp hoàn cảnh giống em không nhỉ?
Tiết đầu tiên là tiết công dân, lớp em khá thích học môn này vì giáo viên dạy công dân là cô Biên vui tính cực kỳ. Hầu như tiết học nào cô cũng chỉ vào lớp để ngồi chém gió, kể chuyện cho tụi lớp em nghe, nhưng những chuyện đó có liên quan đến bài học nha. Mãi cho đến khi gần hết giờ mới bảo tụi em chép cái nội dung bài học ở trong sgk vào vở.
Cô đeo túi xách da cá sấu (không biết thật hay giả mà em nhìn nó cũng sần sùi giống lắm) bước vào lớp. Cô lại ngồi lên vị trí dành riêng cho giáo viên rồi cất tiếng.
– Cô: Lên bảng trả bài cũ. Nội dung bài trước ngắn hay dài nhỉ? – Cô vừa hỏi vừa lật sách.
– Dài lắm cô ơi! – Lũ con vịt giời lớp em bắt đầu hòa tấu.
– Cô: Vậy ai chưa học bài thì tự giác đi. – Giọng cô nói nhẹ nhàng mà tụi em nghe như bị cục tạ ngàn cân đè lên.
Vốn biết cô này có cái tài chỉ cần nhìn sơ qua là biết đứa nào học bài rồi, đứa nào chưa học bài nên hơn chục gương mặt ưu tú dần tự giác cầm vở đứng lên rồi đi thẳng lên bục giảng đứng.
– Cô: Chỉ có nhiêu đây người chưa học bài thôi hả? – Giọng cô vẫn bình thản.
Sau câu hỏi của cô là lại xuất hiện thêm 5 gương mặt tiêu biểu nữa đứng lên.
– Cô: Còn không?
Lần này thì cả lớp ngồi im bặt, đến em ngồi dưới mà chân tay cũng run lẩy bẩy. Cô đưa mắt nhìn sơ qua một vòng lớp rồi lại cất tiếng một lần nữa.
– Cô: Tôi hỏi lại một lần nữa, tôi hỏi còn không?
Đáp lại vẫn là sự im lặng.
– Cô: Được rồi, giờ tôi gọi 6 người trong số này lên trả bài cũ nha. Đầu tiên, anh An lên trả bài.
Thằng nhỏ mặt tái mét run rẩy đứng lên:
– Thưa cô, em… em không thuộc bài.
– Cô: Anh đứng đó, tiếp theo… anh Hiệp.
Thằng này cũng y chang thằng An mập. Rồi lần lượt thằng Hòa, Nguyên, Nhật đứng lên mà mặt mày tái mét.
Tổng cộng cô mới gọi được 5 giải từ khuyến khích đến giải nhất, thế giải đặc biệt của ngày hôm nay sẽ thuộc về ai đây?
…
Cả lớp hiện giờ đang vô cùng im lặng để nghe cô sướng cái tên vinh hạnh giành được giải đặc biệt của ngày hôm nay. Không gian lúc này có thể nghe rõ 32 con tim đang đập thình thịch giống như tiếng kêu của quả bom hẹn giờ đang chực chờ nổ banh xác ấy.
Cô lại đảo mắt một vòng quanh lớp rồi dừng ánh nhìn lại vị trí ở giữa bàn thứ tư, dãy ngồi bên phía cửa.
– “Không phải chứ cô, chuyển hướng khác đi cô, cô đừng nhìn em bằng ánh mắt đó chứ.” – Em khóc thầm trong bụng, mặc dù là đã thuộc bài rồi nhưng mà nhìn mặt cô 5 giây thì chắc em quên sạch mất thôi.
– Cô: T. V. Đức, lên bảng.
– “Thôi, thế là thôi, thôi luôn thật rồi.” – Em khóc trong bụng.
– Boom: Học bài chưa Đức? – Nhỏ Tuyền khẽ hỏi.
– Em: Sơ sơ rồi, nhưng mà sợ nhìn giáo viên một hồi thì quên mất thôi.
– Boom: Có gì cứ quay xuống đâỳ Tuyền nhắc bà cho.
– Em: Ừ.
– Cô: Anh học bài chưa?
– Em: Dạ rồi ạ.
Em nói thế thôi chứ trong đã học được cái vẹo gì đâu.
– Cô: Thật không? – Cô nhìn thẳng vào mắt em làm em sợ đến nỗi tim muốn nhảy ra ngoài luôn.
Đã lỡ liều thì liều cho đến cùng vậy.
– Em: D… dạ thật.
– Cô: Được rồi, trò về chỗ đi.
Lúc này em tưởng mình bị ù tai hay gì đó mà nghe nhầm chứ, kiểm tra bài cũ kiểu này em mới gặp lần đầu đấy. Còn mấy thằng bạn em đang bị đứng thì há hốc mồm.
– Cô: Lớp trưởng ghi tên tất cả những người đang đứng cho cô.
– Minh: Dạ.
– Nguyên: Biết vậy hồi nãy tao lên bảng cho rồi. – Thằng Nguyên thì thầm ra vẻ tiếc nuối.
– Boom: Lần đầu tiên Tuyền thấy cô này gọi nhầm người học bà đó My. – Nhỏ Tuyền quay xuống bắt đầu tám với nhỏ My.
– My: Ừ, My cũng lần đầu thấy đấy. Có khi nào tại cô có tý tuổi rồi không nhỉ?
– Điền: Như vậy mà tý tuổi á, bả gần 50 rồi mà còn bảo tý tuổi. – Thằng Điền chen vào.
– My: Vô duyên, chỗ đàn bà con gái đang nói chuyện, ai cho Điền nghe lén hả?
– Boom: Đã thế còn chen vào nữa chứ, đúng là ăn vụng không biết chùi mép, xííí. – Nhỏ Bom nguýt dài.
– Điền: Này này, anh mày mà thèm nghe lém à, anh nghe đường đường chính chính đàng hoàng nhá. Với lại không muốn nghe cũng không được, miệng của hai đứa nói mà như cái loa phát thanh ấy.
– My: Cứ cho là như thế đi, nhưng chỗ đàn bà con gái đang nói chuyện, ai cho Điền chen vào hả? – Nhỏ My chống nạnh.
– Điền: Hai đứa là đàn bà hay là con gái?
– Tuyền: Cả hai, giống nhau cả mà.
– Điền: Ai nói giống nhau, thử hỏi thằng Đức coi giống hay khác.
– Em: Uầy, sao lại kéo tao vào mày?
– Boom: Đàn bà với con gái giống nhau hay khác nhau? Nói! – Nhỏ Tuyền làm dữ.
– Em: Thì đương nhiên là khác rồi.
– Boom: Ơ, khác chỗ nào?
– Em: Tự nghĩ đi.
Thế là hai nhỏ ngồi nhăn mặt nhăn mày suy nghĩ một hồi.
– My: Gợi ý đi, nghĩ hổng ra.
– Em: Kêu thằng Điền ấy.
– Boom: Điềnnn, gợi ý đi.
– Điền: Không, tự nghĩ đi cho nó thông minh.
– Boom: Hỏi Điền cũng như không. – Rồi nhỏ Tuyền lại ép trái cây lên lưng em để hỏi nhỏ N. Trân. – Trân ơi… blabla…
Nhưng nhỏ N. Trân lại lắc đầu chào thua. Không bỏ cuộc, hai nhỏ quay xuống hỏi nhỏ Thanh An, Thu, B. Trân, Thanh nhưng tất cả đều lần lượt lắc đầu. Em với thằng Điền nhìn nhau cười khoái chí.
Mãi cho đến giờ ra chơi mà vẫn không giải được nên cả lũ con gái vây quanh em với thằng Điền Đô để tra hỏi.
– My: Giờ hai người có chịu nói không hả, rượu mời không uống muốn uống rượu mừng à?
– Điền: Làm gì mà dữ vậy, từ từ nào.
– Boom: Nói mau.
– Điền: Điểm khác lớn nhất đó là đàn bà là người phụ nữ đã có chồng, con. Còn con gái thì chưa.
– Boom: Còn gì nữa?
Thằng Điền hất mặt sang em.
– Em: À… Ừ… thì… đàn bà là người đã bị mất một cái gồm bốn chữ và bắt đầu bằng chữ T.
– My: Còn không?
– Điền: Còn có một điểm khác biệt nữa là cái ấy của người con gái thường nhỏ và hẹp còn của đàn bà thì to và rộng.
Nghe đến đó mà cả lũ con gái đỏ hết cả mặt rồi bu lại dùng ngũ nữ phanh thây hai thằng em.
Cả lũ con gái vừa cù léc, đấm, đá, giật tóc, véo mũi… hai thằng em vừa nói.
– My: Này thì bậy này.
– Boom: Phải xử cho hai người này 1 trận nhớ đời mới được.
– Em: Mấy bà nghĩ lung tung gì mà nói tụi tui bậy hả, buông ra… haha… buông ra.
– Thu: Rõ ràng thế rồi còn cãi hả?
– Điền: Cái giường mà bậy cái gì hả?
– My: Là sao?
– Điền: Thì con gái chưa có chồng hầu hết đều ngủ giường đơn nhỏ và hẹp, còn khi lấy chồng thì ngủ giường đôi rộng hơn.
– Boom: Vậy thôi á?
– Điền: Chứ mấy bà nghĩ là cái gì hả?
– My: Hìhì, vậy còn cái mà Đức hỏi thì cãi thế nào đây?
– Em: Việc gì phải cãi.
– Boom: Vậy thử trả lời xem, trả lời bậy là ông liệu hồn.
– Em: Thì đàn bà đã bị mất tự do chứ mất cái gì? – Em tỉnh bơ đáp.
– N. Trân: Vậy thôi hả, làm tụi tui cứ tưởng…
– Em: Tưởng cái gì?
– N. Trân: Thôi không nói nữa, nói chuyện với hai người hại não quá.
Vậy là cả lũ con gái nguẩy mông đi xuống căn tin.
– Điền: Người ta cứ nói đầu óc con trai toàn nghĩ bậy mà không ngờ con gái còn bậy hơn, haha. – Thằng này cười khoái chí.
– Em: Ờ, haha.
– Đại: Ê, hai thằng mày đá cầu không? – Thằng Đại vừa khấc quả cầu vừa hỏi bọn em.
– Điền: Ờ, đợi tý. Mày có đá không Đức.
– Em: Có sao không mày. Nhưng mà từ từ, đợi tao cất quyển vở vào cặp đã.
– Điền: Vậy tao đi trước đây.
Thế là thằng Điền lon ton chạy đi đá cầu trước. Lúc em đang tính ra đá cầu thì thằng Tâm với thằng Nhật từ đâu chui ra đứng trước mặt em. Rồi thằng Nhật bước lên đứng bên trái em nhưng vẫn không quay mặt lại.
– Nhật: Tao đã cảnh cáo rồi mà mày không nghe. Hậu quả tự mày gánh chịu đi. – Nó thì thầm bên tai em.
Rồi hai thằng nó bỏ đi luôn.
Em xem như đó như là gió thoảng qua tai rồi chạy ra sân chơi đá cầu.
Ra tới nơi thấy anh em bằng hữu đã tụ họp đông đủ và đang đá rồi. Em cũng nhanh chân chen vào đá chung.
Trình độ đá cầu của bọn lớp 9 như tụi em thì cũng không còn là dạng vừa nữa. Quả cầu cứ bay lên rồi lại bay xuống, bay ngang rồi lại bay dọc…
Bất ngờ thằng Khoa đá một quả cầu bổng, đường cầu rớt xuống vòng ra sau lưng thằng An mập. Anh ta lên hứng biểu diễn, nó đưa chân thực hiện một cú đá móc trong tư thế múa ba lê.
– Thái dúi: Hay quá, vào giữa hít đất đi mày. Thích thể hiện à.
– Em: Đã ngu còn tỏ ra ngu hẳn hả mày, haha.
Thằng nhỏ à nhầm thằng mập mặt bí xị lết vào giữa vòng tròn và bắt đầu hít đất. Ở lớp em có luật đá cầu là ai đỡ hụt để cầu rớt xuống đất thì phải hít đất cho đến khi có thằng nào xấu số vào thay thế. Còn không là bị cả làng ăn hôi.
Thằng mập mới hít được 20 cái mà nằm thở hổn hển.
– Thăng: Hít tiếp đi mày, chưa có người thay thế mà mày, haha.
Ngay lúc đó tiếng trống vào lớp đã vang lên cứu sống thằng An mập một mạng.
– Good morning teacher. – Bọn em uể oải đồng thanh.
– Good morning class.
Chắc các bác biết em đang học tiết gì rồi nhỉ. Bà cô tắc kè bông mặc bộ áo dài màu vàng chóe điểm thêm một đống hoa màu đỏ trên áo. Không biết mấy cái bộ áo như thế này đẹp đẽ gì mà bả mặc không biết. Làm mất hết cả hình tượng tà áo dài của Việt Nam.
Bà cô cứ đứng ở trên sì nà sì nồ không ngớt miệng, còn bọn em ở dưới thì ngáp ngủ liên tục.
Ngồi gồng mình chống chọi thì cuối cùng tiết sinh hoạt lớp cũng đã đến đuổi bà tắc kè bông đi sau hai tiết anh văn liền nhau.
Cô chủ nhiệm vừa bước vào lớp là cả lớp bắt đầu bài ca than vãn. Nào là mệt quá cô ơi, học hai tiết anh mà như là cực hình vậy… Cô chủ nhiệm chỉ biết lắc đầu cười trừ cho qua.– Cô: Tất cả trật tự nào. 4 tổ trưởng nộp danh sách các bạn vi phạm trong tuần qua để cô phân công trực nhật cho tuần sau nào.
Nghe xong câu đó mà mặt thằng nào cũng đuỗn ra. 4 Đứa tổ trưởng lần lượt đưa sổ lên nộp cho cô, cô lướt sơ qua rồi phân chia cho chúng nó trực phạt. Xong xuôi cô nói tiếp.
– Cô: Thứ năm tuần sau trường ta sẽ tổ chức lễ khai giảng và yêu cầu mỗi lớp phải tham gia ít nhất một tiết mục. Lớp ta chọn tiết mục gì được nhỉ?
– “Hềyzzz!!! Nền giáo dục hiện nay tranh thủ thời gian thật. Học sinh đi học cả tháng trời rồi mà giờ mới làm lễ khai giảng. Sao không để đến cuối năm làm chung với lễ tổng kết cho gọn nhỉ?” – Em nghĩ thầm trong bụng.
– Hay là hát đơn ca, song ca hay tốp ca gì đó đi cô? – Thằng Duy đưa ra ý kiến.
– B. Trân: Vậy ông lên hát nhá?
– Duy: Khụ khụ, bữa nay Duy đang đau họng, không hát được đâu. – Thằng Duy vờ khom lưng ho khù khụ.
– Cô: Hầu như lớp nào cũng đăng ký hát hết rồi. Mà nghe hoài cũng chán, hay là chọn tiết mục khác đi.
– Múa được không cô?
– Diễn kịch đi cô.
– Độc tấu piano nha cô!
… blabla… vô vàn ý kiến được đưa ra nhưng đều bị bác bỏ do bị đụng hàng với lớp khác.
Bỗng thằng Thuấn đứng dậy.
– Thuấn: Tất cả im lặng nào. – Ngay sau đó là 31 cặp mắt lăm le dòm nó. – Như cô và mọi người thấy đó điều chúng ta muốn ở đây là sự độc quyền. Vì sao? Vì lớp chúng ta là lớp chọn, mà lớp được tuyển chọn thì phải khác những lớp bình thường chứ.
– Boom: Nói đại ra xem nào, vòng vo hoài à.
– Thuấn: Từ từ hãng, chuyện gì cũng phải từ từ chứ.
– Cô: Em cứ từ từ nghe Thuấn nói hết xem nào.
– Thuấn: Và mọi người cũng thấy đó, lớp ta có 19 học sinh nữ trên tổng số 31. Mà bạn nào cũng xinh xắn, dễ thương hết sức. Vậy thì có lí do gì mà ta lại không dùng đến điều này nhỉ?
– Khoa: Chuẩn.
– Em: Một ý kiến hay đấy. Nhưng tận dụng vào tiết mục gì mới được đây?
– Thuấn: Biểu diễn thời trang. – Thằng Thuấn phán chắc nịch.
– Đại: Hu ra, tao kết vụ này à nha.
– Em: Tuyệt cú mèo, cho hết đám con gái lớp mình lên thì đảm bảo mấy thằng con trai lớp khác nhìn không rời mắt cho coi.
– Nguyên: Nước chảy thành dòng nữa mày.
– Em: Ừ, haha.
Lũ con trai tụi em thì hưởng ứng nhiệt tình, còn lũ con gái thì lắc đầu nguầy nguậy.
– Cô: Cô thấy ý kiến này hay đó. Lớp ta chọn tiết mục này nha.
– My: Thôi, đổi cái khác cô.
– Boom: Thôi cô, lên đó ngại lắm.
– Thanh An: Được đó cô, hihi. – Nhỏ này nghĩ đến cảnh sắp được mặc đồ đẹp đi biểu diễn nên hồ hởi lắm.
– Cô: Thôi, coi như vì lớp đi. Các em cố gắng tham gia nha.
– Thuấn: Hoan hô cô.
– N. Trân: Cho mấy bạn nam lớp mình lên biểu diễn cũng được mà cô, mấy bạn nam lớp mình đẹp trai mà cô.
– Điền: Này, đừng có mà khen đểu rồi kéo tụi tui chết chung nhá.
– Thăng: Vậy mà tui cứ nghe mấy bà than con trai lớp mình xấu hoài ta?
– My: Xí, mới khen có một câu mà xem cái mặt kìa.
– Cô: Được rồi, cô quyết định là cả lớp đều phải tham gia. Ai mà trốn là trực wc 1 tuần.
Nghe cô phán mà mặt đứa nào cũng chảy dài như trái dưa leo.
– Thanh: Biết vậy nãy đồng ý diễn cho rồi, nếu không bây giờ đâu phải diễn chung với đám con trai đâu. – Nhỏ Thanh lạu bạu.
– Boom: Ừ, Thanh nói đúng đấy.
– Điền: Mà mặc đồ gì để biểu diễn được đây cô?
– Cô: Ừ nhỉ, tí nữa thì quên.
– Thuấn: Hay là mặc đồ bơi đi cô. – Thằng Thuấn lại phát biểu được câu nữa.
– Em: Hôm nay vong nào nhập mày à Thuấn, chứ sao mà phát biểu hay vậy?
– Đại: Hêhê, tao khoái vụ này à nha. – Thằng Đại cười đểu.
– Điền: Nếu vậy thì kì này hơi bị nhiều thằng thiếu máu mà chết cho coi, haha.
– Châu Mỹ: Mấy ông điên à, nghĩ sao kêu bọn tui mặc đồ bơi hả? – Nhỏ này chống nạnh.
– Nhi: Nhi đố bạn Thuấn phát biểu thêm câu nữa đấy. – Nhỏ này đứng lên xách tai thằng Thuấn làm nó là oai oái.
– Cô: Vấn đề này khó nhỉ?
– Em: Hay là mình tự làm đồ đi cô.
– Hả… tự làm á… – cả lớp trố mắt nhìn em.
– Em: Ta có thể tự làm bằng bao, áo mưa, bạt, giấy… Đảm bảo sock. – Em tự tin.
– Điền: Mặc như kiểu cái bang ấy hả? – Thằng Điền ngây ngô hỏi em.
Và sau đó là cả lớp đều bật cười giòn giã.
– Cô: Cô thấy vậy được đó. Vậy chiều nay cả lớp lên nhà cô làm đồ nha, những vật liệu cần thiết cô sẽ lo. Mà nhà ai có thùng mì tôm, áo mưa cũ không dùng nữa, bạt cũ, bao thì mang đi nha.
– Dạ. – Cả lớp đồng thanh hét vang như pháo.
Trưa hôm đó về nhà em ăn đại vài tô cơm rồi lục lọi xem trong nhà còn thùng mì tôm hay áo mưa cũ gì không. Và kết quả sau cả tiếng đồng hồ tìm kiếm của em là 1 thùng mì tôm, 2 cái áo mưa cũ và 3 cái bao.
Em hí hửng chằng đồ lên yên sau rồi phi đến nhà thằng Thuấn vì ba thằng em đã hẹn nhau từ hồi trưa rồi. Đến trước cửa nhà thằng Thuấn thì em thấy cũng có 3 cái thùng mì tôm đang được chằng sẵn lên xe của thằng Đại, còn xe của thằng Thuấn là xe xgame nên không có chỗ để chằng.
Thế là ba thằng em cùng nhau xuất phát lên nhà cô. Bọn lớp em đúng là chúa lề mề, hẹn 1h30 tập trung tại nhà cô mà giờ đã 2h rồi vẫn chưa thấy mông à nhầm thấy mặt đứa nào. Mãi đến 2h30 bọn nó mới đến đông đủ cho.
Nhà cô Đạt cũng khá xa, bọn em đạp xe gần 1h đồng hồ mới tới nơi. Căn nhà của cô khá to, cái cổng cao cao màu xám. Ngôi nhà của cô màu xanh và được thiết kế theo kiểu gì thì em chẳng biết nhưng nói chung là đẹp và rất đẹp.
Cô dẫn tụi vào nhà uống nước nghỉ mệt một lát rồi kêu đám con trai khuôn đồ ra sau nhà vì ngoài đó rộng rãi thoáng mát hơn.
Thế là cả lũ bắt tay vào tự thiết kế cho mình một bộ đồ đặc biệt không đụng hàng.
– Ê, đưa tao mượn cái kéo.
– Ủa, con dao rọc giấy của tao đâu rồi?
– Thằng nào cầm lọ hồ rồi?
– Mày khâu nhanh nhanh đến lượt tao khâu nào.
– Ê, cái quần giấy của mày rách *** rồi kìa, haha.
– Ê, mấy người thấy áo màu hồng hay màu đỏ đẹp hơn?
… blabla… cứ thế cả lũ cứ la hét um sùm như cái chợ vỡ. Hì hục là đến 4h mà vẫn chưa ai làm xong nên cả lũ đành thu dọn đồ đạc lại để bữa sau làm tiếp vậy.
Lúc về, em ghé ngang qua chợ rồi đi lòng vòng mãi mới mua được ít cá cơm ưng ý và thêm bó rau mùng tơi (nhà nghèo nên ăn vậy thôi). Về đến nhà nấu nướng rồi ăn uống xong thì cũng đến 6h. Em dắt xe đi dạo buổi tối một lát để đến tối cho dễ ngủ, nếu không là em dễ bị gặp ác mộng lắm.
Không khí buổi tối khá mát, lâu lâu lấp ló được vài ánh đèn đường phát sáng, vài chú đom đóm thi nhau nhấp nháy bên những bụi cỏ, lâu lâu còn có cả tiếng dế kêu réc réc ở đâu đó.
Đi ngang qua đoạn đường X thì thấy một cô bé đang nhảy chân sáo tới. Bỗng cô bé đó dơ tay vẫy vẫy em:
– Em: Thôi rồi, có khi nào gặp phải gái đi đêm rồi không trời. – Em quay đầu xe đang tính chuồn thì từ đằng sau có tiếng gọi.
– Đức ơi, chờ Linh với. – Thì ra là nhỏ.
Nhỏ chạy tới chỗ em rồi đứng thở dốc.
– Nhỏ: Làm gì mà vừa thấy Linh đã tính chạy rồi thế? Bộ Linh đáng sợ lắm hả?
– Em: À, đâu có. Tại… tại Đức hơi lạnh nên đang tính về thôi. – Em chối bừa.
– Nhỏ: Vậy hả? Thế thì cho Linh đi ké với, xe Linh bị hư rồi.
– Em: Vậy Đức lại thành xe ôm free nữa hả?
– Nhỏ: Ừm, vinh dự lắm mới được đấy.
– Em: Xùy, tự tin thấy ớn. Leo lên đi.
– Nhỏ: Kệ Linh, hứ. – Nhỏ nguýt dài rồi leo lên xe. – Ủa sao không chạy?
– Em: Thì Đức là xe ôm mà, phải có người ôm mới chạy được chứ.
– Nhỏ: Hơ, khôn vậy. Tính lợi dụng cơ hội à? – Nhỏ đập vào lưng em một cái.
– Em: Không chịu thì đi bộ đi.
…
– Nhỏ: Ôm thì ôm, coi như Linh chịu thiệt bữa nay vậy. – Nhỏ xụ mặt.
– Em: Được Đức chở mà còn nói là thiệt á? Hay là Linh chở đi, để Đức chịu thiệt ôm Linh cho.
– Nhỏ: Hứ, thôi chở lẹ đi. – Rồi nhỏ ôm hờ hai bên hông em.
Chu choa ba má ơi, từ bé tới giờ con mới biết cảm giác được con gái ôm (trừ cô, gì, chị, em, cháu, bác, mẹ, bác, bà ra nha). Cái cảm giác đó nó phê phê mà rợn người thế nào ấy. Xe bắt đầu lăn bánh tiến về nhà nhỏ.
Trên đường đi mà nhỏ cứ tíu ta tíu tít như mọi ngày, tính không cho ai ngủ chắc. Lâu lâu có vài con béc giê sủa inh ỏi rồi dí theo xe làm nhỏ cứ hét um sùm lên rồi ôm cứng lấy lưng em. Cứ mỗi lần như thế thì lưng em lại trở thành cái máy ép trái cây (trái gì thì các bác cũng biết đấy).
Đến nơi thì nhỏ tự nhiên thì thầm trong miệng cái gì giống kiểu Đường Tăng niệm chú ấy, rồi nhỏ bỗng đỏ mặt rồi chạy vào nhà. Lúc đó em đang mệt ù tai ra nên có nghe được cái vẹo gì đâu.
Về đến nhà thì em luyện vài đường quyền rồi lăn ra ngủ.
Sáng hôm sau em phải dậy sớm để lại lôi đầu mấy đứa nhỏ dậy đi lễ rồi học giáo lý vì tuần này đã bắt đầu học giáo lý rồi.
Đến nhà thờ tham dự thánh lễ mà em cứ gật gà gật gù (có bác nào từng giống em không?). Hết lễ thì em với thằng Thăng, Hiếu, Tùng hí hửng đi nhận lớp để làm phụ tá (phụ dạy giáo lý ấy, ở độ tuổi tụi em thì chỉ có mấy thằng may mắn được chọn làm phụ tá thôi và em nằm trong số đó. Còn mấy đứa kia bằng tuổi em thì vẫn phải đi học bình thường, hehe.)
Thằng Thăng thì được phân vào lớp sơ cấp 2 cùng với thằng Hiếu. Còn em thì phụ ở lớp sơ cấp 1, còn thằng Tùng thì cũng vào sơ cấp 1 nhưng mà phụ ở lớp khác em.
Người dạy chính thức ở lớp sơ cấp 1 mà em phụ là anh Huy. Em bước vào lớp theo anh Huy mà lòng rộn ràng háo hức khỏi nói (lần đầu được đi dạy học mà, hehe).
Những tưởng bọn nhỏ này ngoan ngoãn nghe lời lắm chứ ai ngờ đâu bọn này phá như quỷ, nói được thằng này ngồi im thì lại mất thằng kia chạy đi nghịch. Thật là dễ điên tiết thật, không ngờ làm giáo lý viên lại mệt vậy. Biết thế lúc nãy nhường cho thằng Sang đi cho rồi.
Đến 9h thì dạy xong bài 1 cho lũ nhỏ nên anh Huy dẫn em với lũ nhỏ ra sân sinh hoạt một chút rồi về. Vừa nhắc đến hai chữ sinh hoạt là lũ nhỏ rộn như tết vậy, mặt đứa nào cũng hớn hở. Sau nửa tiếng chơi trò chơi thì cũng đến giờ thả cho lũ nhỏ về.
Về nhà thay đồ ra rồi em phi xe xuống nhà thằng Thông.
– Em: Vụ tao nhờ sao rồi mày?
– Thông: Cá cắn câu rồi, tao mới bán cho nó con Thánh Hổ thường bằng 3 mét (3 mét bằng 3 triệu tiền đồng trong game đó, bác nào chơi chắc biết nhỉ?) Thôi mà nó đã cười tít mắt lên rồi, chưa kể tao còn cho nó vào bang nữa. Tao nói tao cũng là dân BL nên nó hẹn bữa cafe làm quen luôn.
– Em: Ờ, mày ngon. Con thánh hổ mà mày bán có 3 mét thôi à, hôm bữa có thằng hỏi mua cả 15 mét mà tao không bán đấy quýt.
– Thông: Vì đại sự nên hy sinh chút đỉnh có sao đâu.
– Em: Mà nó hẹn khi nào gặp?
– Thông: Tao đang chuẩn bị đi nè.
– Em: Ừ, vậy đi mạnh giỏi, cố gắng giúp tao nhá.
– Thông: Rồi rồi, mày yên tâm ở nhà đợi tin tốt lành của tao đi.
Nói xong hai anh em nó đạp xe đi đến điểm hẹn, còn em thì về nhà đánh một giấc, có chuyện gì để chiều tính sau.
Em đang yên giấc nồng thì bỗng bị anh em thằng Thông lên phá đám. Em lồm cồm ngồi dậy, giọng ngái ngủ:
– Em: Lên gì sớm vậy mày?
– Thông: Sớm cái đầu mày, 3h chiều rồi đấy.
– Thọ: Sớm thì thôi, hai thằng mình về để nó ngủ tiếp đi hai.
Thằng Thọ vờ kéo thằng Thông về.
– Em: Ấy ấy, khoan đã nào, làm gì nóng thế?
– Thọ: Thôi, mày ngủ tiếp đi. Mất công lại bảo bọn tao phá đám.
– Em: Thì bọn mày phá xong rồi còn gì nữa.
– Thông: Thôi, ra rửa mặt đi rồi ra sau vườn. Bọn tao ra đấy trước.
Vậy là em ra rửa mặt rồi chạy luôn ra sau vườn để ngóng tình hình.
– Em: Thế nào rồi?
– Thọ: Thì tiếp cận sơ sơ thôi.
– Em: Sơ sơ là thế nào?
– Thông: Thì nói chung là mới hỏi thăm được tình hình của nó thôi.
– Thọ: Mà thằng này có vẻ máu chơi đấy, sẵn tiền phết. Vừa mới nói chuyện được mấy câu là nó đã mở miệng gạ mua ặc võ lâm của mày rồi.
– Em: Nó bảo mua bao nhiêu?
– Thông: 500k tiền luôn.
– Em: Đù, vậy mày bán luôn rồi à?
– Thông: Chưa, tao bảo là ặc này tao với thằng bạn chơi chung nên không bán được.
– Em: Tao tưởng mày bán luôn chứ.
– Thọ: Vậy nếu bán giá đấy được không mày?
– Em: Được cái con khỉ, nguyên con Viêm Báo Hiếm, bộ đồ tím 8x, bộ bí kíp, chủ bang cấp 3 thì mày nghĩ 500k là mắc hay rẻ?
– Thọ: Tao có chơi game này mấy đâu mà biết.
– Em: Vậy thì mày thử rao bán nick đó với giá 800k xem, đảm bảo chúng nó gửi tin nhắn mua ầm ầm cho coi.
Nghe em nói mà hai thằng nó há mồm ra luôn.
– Thông: Đắt vậy hả mày. Vậy mà tao cứ tưởng bán được 500k là ngon lắm rồi chứ.
– Em: Tưởng tưởng. Mà thôi bọn mày cứ cố gắng giúp tao. Còn bây giờ thì khởi động rồi làm vài chiêu nào.
– Thông: Ok chú.
Luyện tập đánh đấm đến chiều thì ba thằng cũng giải tán, em thì tắm rửa phát rồi lo chuyện cơm nước đợi ba mẹ về.
Mọi chuyện cứ vậy tiếp diễn cho đến ngày hôm đó, cái ngày cuối tháng mà nhỏ phải trả lời tên Toàn.
Sáng hôm đó em dậy từ sáng sớm, làm lẹ những thủ tục cần thiết rồi ôm cặp vọt lẹ trong ánh mắt ngỡ ngàng của mẹ em.
Em phi xuống đầu ngõ thì thấy thằng Thông đang đứng chờ từ trước.
– Thông: Của mày này, nhớ giữ cẩn thận nha mày. Hư là tao bắt đền đấy.
Thằng Thông rút trong túi ra một cái điện thoại đưa cho em.
– Thông: Có hình với mấy tệp ghi âm mày cần đấy, tao lưu trong mục “Thông đẹp trai” ấy.
– Em: Rồi, đến trưa về anh trả cho. Thôi tao đi nha.
– Thông: Rồi, lượn đại đi mày.
Em ung dung đạp xe đến đầu đường X để đón nhỏ (vì hôm qua nhỏ nhờ em làm xe ôm free tại xe nhỏ bị hư rồi).
Khi em đến vẫn chưa thấy nhỏ ra (chắc tại em đi sớm quá). Em dựng chân chống xe xuống rồi đi qua đường mua 1 hộp xôi với 1 hộp sữa vinamilk rồi cất vào trong cặp.
Em đợi khoảng 5 phút sau thì bóng dáng một cô bé có mái tóc đuôi gà, ôm cặp lững thững chạy ra.
– Nhỏ: Hì, Đức đợi Linh lâu chưa? – Nhỏ nở nụ cười tươi rói.
– Em: Mới đợi được khoảng một tiếng thôi.
– Nhỏ: Hả? Làm gì mà đi sớm thế? Háo hức muốn chở Linh hả? – Nhỏ hấp háy mắt.
– Em: Ờ, chắc vậy. Hì.
– Nhỏ: Thật hông đó? Sao mà nhìn cái mặt gian thế? – Nhỏ nheo mắt nhìn.
– Em: À… ừm… có gì đâu… à mà cũng có chút chuyện. – Em ấp úng.
– Nhỏ: Chuyện gì thế?
– Em: À… ừm… Linh có nhớ hôm bữa Đức có bảo là sẽ cho Linh thấy bộ mặt thật của thằng Toàn không?
– Nhỏ: Ừm, nhớ chứ.
– Em: Giờ Đức sẽ cho Linh thấy.
Em nói rồi móc cái điện thoại của thằng Thông ra.
– Em: Linh xem nè. Đây là thằng Toàn nè, còn tấm này, tấm này nữa nè. – Em mở từng tấm hình thằng Thông chụp được ra cho nhỏ xem. Tấm nào cũng có mặt thằng Toàn đang ôm một con mén nào đấy, lại còn tạo dáng nữa chứ.
– Nhỏ: Sao Đức có mấy hình này?
– Em: Tại Đức quen mấy đứa bạn của thằng Toàn nên nhờ nó chụp giùm. Còn cái này nữa này.
Em mở luôn mấy đoạn ghi âm ra cho nhỏ nghe (nội dung đoạn ghi âm em quên mất rồi, tại trong nhật ký không có ghi lại). Nghe xong nhỏ không khỏi ngỡ ngàng.
– Nhỏ: Không ngờ Toàn lại là người như thế. Mà Đức làm mấy cái này vì Linh hả? – Nhỏ đột nhiên chuyển hướng làm em hơi lúng túng.
– Em: À… Ờ… tại Đức không muốn thấy Linh bị nó lừa gạt nên…
– Nhỏ: Chỉ vậy thôi hả?
– Em: Không, còn vì…
– Nhỏ: Vì sao nữa?
– Em: Vì… Đức thích Linh. – Nói ra ba chữ đó mà mặt em đỏ như quả cà chua, mặt nhỏ cũng đỏ không kém.
– Em: Linh… Linh làm bạn gái Đức nha. – Em đánh liều.
Mặt nhỏ đã đỏ lại càng thêm đỏ, nhỏ cúi gằm mặt xuống đếm ngón chân.
Thấy mãi mà nhỏ vẫn không trả lời nên em sốt ruột nhưng không đủ dũng khí để hỏi lại lần nữa.
Mãi một lúc sau thì nhỏ hơi gật gật đầu. Các bác không biết mặt em lúc đó phởn thế nào đâu.
– Em: V… vậy là Linh đồng… đồng ý rồi hả? – Em hỏi lại cho chắc ăn.
Nhỏ khẽ gật đầu lại một lần nữa. Em mừng quá nhảy tưng tưng lên như thằng trốn viện làm người đi đường ai cũng nhìn. Cũng may là sáng sớm nên có ít người thấy nên đỡ ngại.
Nhỏ đánh vào vai em một cái.
– Nhỏ: Người ta nhìn kìa. – Mặt nhỏ đỏ chót nhìn dễ thương thôi rồi.
Thế là em leo lên xe đèo nhỏ đến trường. Mặt em thì phởn nhất cái quốc lộ 20 lúc ấy rồi.