Chap 33:
Em vào đăng ký tham gia giải câu đố để giành con gấu đó. Khốn nạn, trò này có mỗi mình em là con trai vì phần thưởng chẳng hề menly chút nào. Bọn nó nhìn em như sinh vật lạ rồi bụm miệng cười. Nói thật lúc đó em chỉ muốn độn thổ quách cho rồi, nhưng đã lỡ hứa với cái Phụng rồi thì đành chịu vậy, chứ giờ mà bỏ cuộc thì còn mặt mũi đâu nhìn cái Phụng nữa.
Năm câu kinh thánh đầu thì em có từng được cha xứ tặng cho một cuốn cựu ước dày cộm nên em nhớ sơ sơ mới trả trả lời được. Đến năm câu sau thì hại não vô cùng tận. Nội dung là thế này.
– Câu 6: Cà gì treo lơ lửng trên người đàn ông.
Cmn em nghe xong câu này mà thấy nó nhột nhột ở đâu đó.
– Câu 7: Cà gì biết nói?
– Câu 8: Hoa gì biết đi?
– Câu 9: Ngày 19 tháng 6 là ngày gì?
– Câu 10: Ông nào có sữa?
Định mệnh chứ, toàn câu hỏi hại não oái ăm không. Em ngồi vắt óc suy nghĩ mới trả lời được được 9 câu, riêng câu thứ 9 thì em không tài nào nghĩ ra được là ngày gì. Kể cả trong môn lịch sử em cũng chưa hề nghe nhắc đến ngày này.
– Ban giám khảo: Thưa các bạn, sau khi chấm điểm bài thi của các thí sinh thì chúng tôi đã chọn ra được hai bài xuất sắc đều đạt 9 điểm. Và trước khi công bố tên hai thí sinh đó thì chúng tôi xin công bố đáp án của các câu hỏi.
– Câu 1…
– Câu 2… blabla…
…
– Câu 6: Là cà vạt.
– Câu 7: Là cà lăm.
– Câu 8: Là hoa hậu và hoa khôi.
– Câu 9: Ngày 19 tháng 5 là ngày sinh Bác Hồ nên đương nhiên ngày 19 tháng 6 là ngày đầy tháng Bác Hồ rồi.
– Câu 10: Là ông Thọ.
Nghe xong câu trả lời của câu 9 mà em suýt chết sặc. Nhưng mà hình như là…
– BGK: Và hai thí sinh xuất sắc của chúng ta là Nguyễn Thị Bích Vân và T. V. Đức.
– P: Yeahh, Đức đậu rồi kìa. – Cái Phụng hớn hở như con nít sắp được quà, mà đúng là sắp được quà mà.
– BGK: Hai thí sinh này đã xuất sắc đạt đạt điểm rất cao nhưng phần quà chỉ có một. Vì vậy chúng tôi quyết định hỏi thêm ba câu hỏi phụ dành cho hai thí sinh để phân thắng bại. Hai thí sinh có đồng ý không nào?
– Cóóó. – Khán giả hét to như đúng rồi ấy, rõ ràng là hỏi em mà chứ có phải họ đâu.
Thế là em lại phải bước lên sân khấu để trả lời câu hỏi phụ. Cái người tên Bích Vân cũng bước lên. Nhìn mặt mũi thì cũng thuộc dạng xinh đấy, mũi cao, mắt nâu, tóc ngang vai hoe hoe vàng. Nhìn chắc cũng trạc tuổi em nhưng có vẻ là hơi bị kiêu đấy.
– BGK: Hai bạn có thể tự giới thiệu đôi chút về mình không?
Rồi bà chị bgk đưa micrô cho em. Em biết nói cái vẹo gì giờ, chả nhẽ khai báo lý lịch, năm sinh năm mất, quê quán, địa chỉ thường trú à. Em nói đại vài câu qua loa rồi đẩy trả micrô lại cho bà. Sau đó là nhỏ kia cũng giới thiệu vài ba câu rồi bà bgk mới vào vấn đề chính.
– BGK: Không để mọi người phải chờ lâu, ngay bây giờ chúng tôi sẽ đưa ra ba câu hỏi. Ai đưa tay trả lời đúng trước thì giành được một điểm, người còn lại không được điểm nào. Hai bạn sẵn sàng chưa.
– Em: Rồi.
– Vân: Rồi.
Rồi bà bgk đó hỏi một câu bằng tiếng anh, đời em ngu tiếng anh bẩm sinh nên câu 1 em bị mất điểm. Câu thứ hai hỏi về lĩnh vực vật lý học. Tuy hơi hóc búa chút xíu nhưng em vẫn trả lời được trước nhỏ kia. Tỉ số hiện giờ đang là ngang nhau, chỉ còn trông chờ vào câu thứ ba này thôi.
– Bgk: Hai thí sinh của chúng ta phải nói là ngang tài ngang sức các bạn ạ, để tăng thêm phần hấp dẫn cho cuộc thi, câu hỏi thứ ba này sẽ có phần đổi mới. Chúng tôi sẽ đưa ra một câu bức hình và chút gợi ý. Trong vòng 1 phút 30 giây hai thí sinh phải tìm ra đáp án, ai tìm ra đáp án trước là người thắng cuộc. A du re đy? (Em nghe được vậy)
– Vân: Yes.
– Em: Yes (bắt chước, oai như tây).
Rồi bà bgk đưa ra một bức hình vẽ xấu kinh khủng, đúng là thảm họa của làng mỹ thuật Việt Nam. Bức tranh vẽ một tấm vải mà thằng alibaba ngồi lên để bay ấy, tấm vải đó cầm cây bút chì và đang vẽ một bức tranh con mèo.
– BGK: Đây là một hiện tượng không mong muốn của tự nhiên và nhân loại.
Em vuốt cằm suy nghĩ, nhỏ kia cũng nhăn mặt đăm chiêu suy nghĩ. Thời gian thì từng giây trôi qua, hiện tại chỉ còn vỏn vẹn chưa đầy 30 giây.
Khi đồng hồ đếm ngược chỉ còn 5s thì em đánh liều đưa tay đọc đáp án, sai thì thôi.
– Em: Đáp án của mình là “Thảm họa”.
Lúc này hết thảy đều im lặng chờ đợi kết quả từ bgk. Bả thở dài một cái rồi phán.
– BGK: Hayzz, đáp án của bạn không… thể không chính xác. Xin chúc mừng bạn.
Sặc, bà này khoái làm người khác đau tim thật. Em lãnh con gấu bông đó về trong sự tiếc nuối của bà bgk. Nhỏ kia thì lủi đi từ lúc nào rồi, chắc là thua em nên ngại đó mà.
Em vác con gấu xuống trao cho cái Phụng mà bọn kia cứ dòm em như sinh vật lạ.
– Ước gì mình cũng có được người bạn trai như thế nhỉ?
– “Xời, tưởng ước là được hả?”
– Anh thấy chưa, người ta quan tâm bạn gái thế kia kìa.
Giọng vài con nhỏ ngưỡng mộ hiểu lầm em với cái Phụng là một cặp.
Vừa hết cái Phụng thì lại đến cái Nguyệt lôi cổ em đi giành giùm cái mũ phớt đôi phải nói là sặc sỡ màu nhưng mà đẹp.
Cái trò này yêu cầu hai người, một nam một nữ cõng nhau chạy về đích. Đôi nào chạy về đích trước là đôi thắng cuộc.
– Em: Hic, đừng nói là bắt Đức cõng Nguyệt nhá.
– N: Chứ chẳng lẽ Nguyệt cõng Đức?
– Em: Nhưng mà…
– N: Không nhưng nhị gì hết, Nguyệt đăng kí xong rồi.
Thế là em phải gồng người cõng cái Nguyệt ở vạch xuất phát. Vừa nghe tiếng còi là em cắm đầu cắm cổ chạy về trước.
Thi xong em chuồn về trại nằm luôn chứ ở đó nữa là hai bả hành cho chết mất.
Vừa nằm xuống mà bụng em rên inh ỏi luôn, em lôi mấy bịch lương khô dự phòng ra lót dạ rồi đánh một giấc đến trưa.
Đến trưa thì em chuẩn bị ít đồ ăn để lũ nhỏ về nạp năng lượng.
Đến tầm 4h chiều thì làm lễ bế mạc đợt cắm trại rồi tháo trại để về. Nhìn mặt lũ nhỏ với hai bà chằn có vẻ đuồn đuỗn ra, chắc là đang còn chưa muốn về đây mà.
– Em: Sao nhìn mặt đần thối ra hết thế?
– P: Chán chứ sao nữa.
– N: Mới đó mà đã hết hai ngày rồi, nhanh thật.
– Em: Nhanh gì mà nhanh, Đức là thấy hơi bị lâu luôn đấy. Thôi hai bà ngồi chơi đi, ở đây tí anh Tâm qua phụ tháo trại rồi.
– N: Ngồi không thôi à?
– Em: Ở trong balo của Đức có mấy cuốn Đôrêmon đấy.
Chỉ chờ có thế, hai bả ôm luôn mấy cuốn truyện của em ra gốc cây ngồi đọc.
Mãi đến 6h thì em mới về đến nhà, em đi tắm rửa một phát rồi dọn cơm lên ăn. Ăn xong em leo lên giường ngủ luôn một giấc đến sáng. Trong mơ em mơ thấy nhỏ đang mỉm cười đứng chờ em phía trước, khuôn mặt xinh xắn với nụ cười rạng ngời đó làm vẫn thân thương như ngày nào. Em chạy đến ôm lấy nhỏ nhưng lại chạy xuyên qua người nhỏ. Còn nhỏ thì ôm một thằng nào đó không phải em, em cố đưa tay níu giữ nhỏ nhưng nhỏ vẫn ngoảnh mặt bước đi.
…
Giật mình tỉnh giấc mà mồ hôi ra nhễ nhại.
– Thì ra chỉ là một cơn ác mộng. – Em tự thầm.
Ngó qua cái đồng hồ thì đã 5h sáng rồi. Em ra ngoài chạy bộ vài vòng, dù sao cũng lâu rồi em chưa chạy bộ.
Đeo đôi giày bata vào rồi em mở cửa đi ra ngoài. Bên ngoài trời vẫn đang mờ tối nhưng không phải là tối đen mà chỉ mờ mờ tối thôi. Ngoài đường nhà nào cũng cửa đóng kín mít, lâu lâu mới bắt gặp được một vài nhà sáng ánh đèn. Dọc đường thì lâu lâu em cũng bắt gặp vài cụ đang chạy bộ, vài cặp tình nhân đang nắm tay nhau đi lễ sáng trông thật hạnh phúc. Ước gì nhỏ cũng ở đây giờ này thì tốt biết mấy nhỉ?
Đến đúng 5h59 phút em về đến nhà, cả nhà em bây giờ đã thức dậy hết rồi và đang chuẩn bị đồ đạc để lên ngoại ăn tết.
– Em: Con về rồi.
– Ba: Mới sáng sớm đi đâu vậy con?
– Em: Con đi chạy bộ thôi, công nhận lâu ngày không chạy giờ mới chạy lại có chút mà mệt thật.
– Ba: Ừ, thôi vào đánh răng rửa mặt đi rồi ăn sáng đi. Lẹ lẹ lên để tí lên bà.
– Em: Vâng.
Em ra giếng đánh răng rửa mặt xong lên nhà ăn sáng, một bữa sáng đạm bạc cho ấm bụng rồi chuẩn bị đồ để lên bà.
Vì tất cả nhà họ hàng hang hốc cô gì chú bác ông bà anh chị em nhà em đều tập trung ở trên LT nên năm nào gia đình em cũng về đó ăn tết. Bọn em thì ở luôn trên đó đến mùng 7, 8 mới về, còn ba mẹ em đưa bọn em lên bà rồi về lại LC cho đến mùng 1 mới lên ăn tết chung với mọi người.
Về đến nhà ngoại thì cũng tầm 1h chiều, lúc này ông bà ngoại đang xem tivi. Ba mẹ với bọn em ngồi chào hỏi nói chuyện với ông bà một chút rồi bọn em phắn đi chơi. Vừa ra tới cửa thì thằng cu Hòa lạch bạch rông lên.
– Anh Ức (anh Đức). – Do thằng này nói ngọng.
Nhìn thằng nhỏ cao gần 1m mà béo ú na ú nần từng bước lạch bạch bước lên mà em không nhịn được cười. Em dang tay bế bổng thằng bé lên.
– Hòa: Anh ức đi âu ấy?
– Em: Anh đi chơi.
– Hòa: Anh đi chơi há?
– Em: Ừ. Hòa có đi không?
– Hòa: Dạ có. Đi chơi, đi chơi. – Thằng nhỏ nhún nhảy rồi cười tít mắt lại.
Nghe tin bọn em về là mấy ông anh em họ kéo nhau lên chơi. Em đếm sơ sơ thì cũng chỉ có khoảng 7 thằng anh tầm tuổi em, gần chục thằng nhóc nhí nhố cỡ 3 – >10 tuổi.
– Em: Ui, xếp hàng đông thế? Đi đông kiểu này chắc là tụ tập oánh lộn hả?
– A. Cu: Ừ, đang đợi đánh mày đấy.
Ông anh này cũng trùng họ trùng tên với em nên cả nhà gọi ổng là Cu còn gọi em là Bờm cho dễ phân biệt. Ông này thì ngang tuổi em và cũng là con của sư phụ em.
– Em: Ầy, em mới về thì sao lại đánh em, em đã làm gì đâu.
– A. Minh: Tội của mày là cái tội không nhớ anh em gì hết, cả năm mới thấy mặt mày một lần, đã vậy còn me đúng mùng 30 mới chịu mò mặt về.
Ông anh này thì hơn em vài tháng nhưng tướng tá cao to như con tịnh ấy.
– Em: Tại em bận đi học chứ có ở không đâu mà về đây chơi. Với lại chả nhẽ kêu em đi bộ về à.
– A. Cu: Ừ nhỉ.
Mấy anh em kéo nhau ra gốc mít nhà bà tán dóc lung tung gần tiếng đồng hồ rồi mấy ổng bảo đi chơi với mấy ổng. Em xin khất lại để đi chào hỏi các cô gì chú bác đã.
Vậy là mấy ổng hẹn 5h đi xem mấy ổng đá bóng với tụi bên khu hai. Em đi chào hỏi một vòng rồi về nhà bà tắm rửa một phát.
Đến tầm 5h thì mấy ống í ới om sòm cả lên làm mất giấc ngủ chiều của em.
– A. Sơn: Đi xem bọn anh đá trận cuối năm rồi đi chơi đến tối xem pháo bông luôn.
– Em: Hic, vậy thì đói chết.
– A. Trường: Tí đi ăn bánh xèo, anh cho mày ăn mệt nghỉ.
Ông này là sư phụ dạy em Tam bộ cước, ổng hơn em đúng chục tuổi. Tướng tá ông này thì đô miễn bàn, đô nhất trong hàng con cháu như tụi em.
– Em: Ok, nhớ nha. Em vô xin phép bà đã. – Xong em chạy vô xin phép bà.
Mấy anh em đi bộ mà cản trở giao thông kinh khủng, cả một hệ thống binh sĩ hùng hậu toàn là anh em em không. Ra đến sân trường mẫu giáo cũ thì bọn em giàn ra hai bên biên ngồi xem mấy ống trổ tài.
Chắc là ở trên này mấy ống đá dữ lắm hay sao mà ông nào cũng dẫn banh lừa như phỉ, từng động tác phải nói là rất nhanh và chuẩn xác, phối hợp ăn ý thì khỏi chê luôn. Đội bên kia thì cũng nghề đâu kém, thằng nào cũng nhanh nhẹn mà còn lỳ nữa. Trận đấu kết thúc với tỉ số 5 – 3 nghiêng về bên em. Đội bên kia thua có vẻ ấm ức lắm.
Đá xong mấy ổng kéo quân vô quán ông Phát ăn bánh xèo. Bọn em phải mượn chiếu trải xuống đất ngồi do không đủ bàn ghế ngồi. Đợi người ta chiên bánh xong cũng mất hẳn 15 phút, trong thời gian đó mấy ống lôi em ra hỏi từa lưa tà la.
– A. Trường: Bữa nay đi học xong về nhà chú làm gì?
– Em: Thì ăn với ngủ thôi, nếu trên vườn mà nhiều cỏ thì vác sạc ra làm thôi.
– A. Trường: Vậy còn tập võ không?
– Em: Còn thì vẫn còn nhưng ít hơn lúc trước do ở dưới đấy em có hai thằng bạn thường tập võ chung nhưng bữa nay hai anh em nó đi học võ ở đâu đó nên bọn em ít tập lắm.
– A. Trường: Vậy chú qua phụ anh dạy võ đi, ở bên võ quán của anh đông quá anh ôm không xuể.
– Em: Em còn đi học sao phụ được.
– A. Trường: Chú phụ anh buổi chiều với tối thôi. Vừa phụ vừa học, có gì anh trả lương cho.
– Em: Mà ở trên này thì em phụ sao được.
– A. Cu: Anh Trường mới mở võ quán gần chỗ Đức đấy. Đức không biết à?
– Em: Có ai nói gì đâu mà em biết.
– A. Trường: Anh mới mở được mấy tháng thôi.
– Em: Vậy cũng được, vậy hết tết em chở em về đó xem để em biết đường đi.
– A. Trường: Ừ, ở lớp kia có nhiều gái xinh lắm, đảm bảo chú mê luôn cho coi. Hehe.
Vừa lúc đó bánh được chiên xong, thằng nào cũng ăn nấy ăn để, vừa ăn vừa cướp của nhau mà hét ầm cả quán lên.
Ăn xong anh Vương dẫn đàn nhỏ về còn gần 10 người bọn em đi lượn lờ chơi để đợi xem bắn đợi xem bắn pháo bông.
Ngoài đường dòng người tấp nập nhộn nhịp tưng bừng, nhà nào cũng có chậu mai đang nở hoa vàng rộ, những câu đối năm mới treo hai bên cửa. Những cặp trai gái nắm tay nhau từng bước dạo trên đường, một vài đôi thì ngồi trà chanh, nước mía bên vỉa hè. Bất chợt hình ảnh của nhỏ lại ùa về, những lúc hình bóng nhỏ đang nhí nhảnh hút nước mía hay suýt soa lên vì cay do mấy lần em lén xịt tương ớt lên đồ ăn của nhỏ.
– A. Minh: Sao thế? Nhìn ai mà nhìn kinh vậy? – Ổng khua khua tay trước mặt em.
– Em: À không, đi tiếp thôi.
Em giật mình bước nhanh lên phía trước và sơ ý đụng phải ai đó làm người đó chao đảo. Em nhanh chóng chạy đến đỡ lấy nên người đó không bị ngã.
– Em: Xin lỗi, mình không cố ý.
– Ừ, không sao đâu. Lần sau để ý chút là được.
Rồi cô ta bước đi, nhìn dung mạo cũng được đó nhưng mà chắc là cũng thuộc dạng cậu ấm cô chiêu đây mà. Em chẳng bận tâm, tiếp tục tiến ra bờ hồ xem bắn pháo bông.
Ra tới bờ hồ thì tí nữa là em chết ngộp. Người đi xem bắn pháo bông đông như kiến, các bãi gửi xe đều chật cứng, hai bên lề đường cũng bị chiếm dụng không thương tiếc. Nhiều người phải leo lên cây để có chỗ xem hoặc là đứng trên các tầng thượng của mấy ngôi nhà gần đó. Bọn em có cố chen đến cỡ nào cũng không thể vào trong được nên đành đứng ở quán nước mía bên đường xem vậy.
– A. Trường: Sao năm nay đông thế không biết.
– A. Minh: Năm nào mà chẳng đông.
– Em: Biết vậy khỏi đi cho rồi, ở nhà ăn gà rừng nướng cho khỏe.
– A. Sơn: Gà rừng ở đâu mà ăn?
– Em: Hồi chiều cậu Đồng đi bắn chứ đâu.
– A. Trường: Vậy hả? Sao không nói sớm.
– Em: Em quên.
Đúng lúc đó, cái âm thanh như muốn làm nổ tung màng nhĩ của mọi người và sao đó là hiệu ứng những tia sáng bắn lên rồi tỏa ra xé tan màn đêm đen như mực trông vô cùng rực rỡ. Tất cả mọi người xem đều đồng loạt hét:
– CHÚC MỪNG NĂM MỚI!!!
Mà em nghe như sấm nổ vang trời.
Trong khi mọi người đang mải tập trung xem pháo bông thì trước mặt em có một thằng cỡ em hoặc hơn em một hay hai tuổi gì đó. Nhìn tướng nó có vẻ thập thò như kiểu đang muốn làm gì đó, quả nhiên em đoán không sai. Nó thò tay rút cái ví của một cô gái đang mải xem pháo bông rồi nó chuồn về phía quán em đang ngồi. Nó ngồi vào luôn bàn cạnh em mới ghê chứ. Em đứng dậy qua bàn nó khoác cổ nó.
– Em: Có vẻ làm ăn được phết nhỉ?
Thằng đó gạt phăng cánh tay của em ra rồi trừng mắt.
– Mày là thằng nào? Nói cái *éo gì thế hả?
– Em: Đem trả lại cho người ta đi. Mày còn đầy đủ tay chân sao không tìm việc đàng hoàng mà làm.
– Nó: Tao làm gì *éo liên quan tới mày, khôn hồn thì cút. Không thì đừng trách tại sao đầu năm đầu tháng bị ăn đòn nhá.
– A. Trường: Thử xem nào. – Anh Trường khoác cánh tay của ống lên vai thằng đó.
Lúc này mấy ông anh của em đứng dậy làm thằng kia mặt tái mét.
– Dạ mấy anh có gì thì từ từ nói, em xin lỗi em sai rồi. – Thằng đó van xin rối rít.
– Em: Từ nãy đến giờ mày móc được của bao nhiêu người rồi?
– Nó: Dạ mới phát đầu tiên đã bị anh bắt rồi ạ.
– Em: Đưa cái ví đó đây.
Nó móc cái ví đưa cho em.
– A. Trường: Lần này anh tha nhá, lần sau anh mà bắt gặp chú móc túi ai nữa là lên phường nhá.
– Nó: Dạ dạ, cảm ơn anh. – Xong nó cụp đuôi chạy mất tích.
Em mang cái ví trả lại cho cô gái lúc này rồi mấy anh em bọn em kéo quân về nhà ngủ lấy sức để mai đi quẩy.
Về đến nhà ngoại thì em thấy mọi người đang quây quần bên đống xương gà à nhầm bên đống than hồng.
– Em: Cháu chào ông bà, chào các cậu các mợ cháu mới về.
– Cậu Thương: Ừ, vào đây ngồi ăn thịt gà nướng này Đức. Cậu chừa lại cho cặp cánh này.
– Em: Dạ, hèhè.
– Chị Yến: Ủa chú Thương giấu khi nào thế? Chẳng trách nãy giờ cháu kiếm mãi không thấy cái cánh đâu.
– Chị Thúy: Cháu lại đang nghĩ chú Đồng bắn được mấy con gà giống lạ không có cánh chứ.
– Cậu Đồng: Gà nào gà không có cánh?
– Chị Thúy: Cháu đang bảo là chú bắn được mấy con gà giống lạ đấy thôi, hihi.
Ngồi nói chuyện một lát thì cả nhà đều bắt đầu buồn ngủ. Lúc vào giường em kiểm tra điện thoại thì thấy một tin nhắn chúc và còn kèm theo một dãy số thẻ nạp điện thoại vào lúc đúng 00h từ một số điện thoại lạ. Lúc đầu em nghĩ là nhầm số nhưng trong tin nhắn có nhắc đến đúng tên em. Lúc đó em nghĩ là do một người thân gửi lì xì kiểu mới nên cũng nhắn tin cảm ơn đàng hoàng xong ngủ quên luôn.
Sáng hôm sau đúng 6h em mới thức dậy. Em nghe thấy ở bên ngoài rất ồn ào, có lẽ tất cả cô gì chú bác đã tập trung ở đây để ăn tất niên đó mà.
Em định đi vệ sinh cá nhân rồi chạy xuống bếp phụ mọi ngưởi nhưng ở dưới này còn đông hơn ở trên nhà. Thế là em đàng đi sắp bàn sắp ghế rồi bưng đồ ăn lên.
Ăn uống xong là đến tiết mục mà chắc thằng đứa trẻ con nào cũng thích, đó là tiết mục lì xì. Em ngồi gom nguyên mùng một mà được có mỗi 300k.
Đến mùng hai thì em theo mọi người đi chúc tết các bác ở nha. Hôm nay còn ngại hơn hôm mùng một nữa, hôm mùng một chỉ cần ngồi một chỗ cũng có tiền lì xì kha khá. Thế mà hôm mùng hai ngồi xe ê cả mông, đi hết hẳn một ngày mà thu nhập được có 50K, còn chẳng bõ tiền xăng nữa. Đến mùng ba em ngồi ở nhà chơi đánh bài với mấy ông anh họ cho khỏe.
Những ngày tết nhanh chóng trôi qua, thoáng chốc đã đến mùng 5 nên em theo anh trường về để phụ ống dọn dẹp lại võ quán.
Võ quán của ống ở ngay bên trên đoạn cầu ĐL một chút và nằm trong dong cách đường quốc lộ chừng 100m.
– Em: Nhìn to dữ ta.
– A. Trường: Chứ sao nữa. Dắt xe vô giùm anh cái, anh mở cửa.
Em dắt xe vào sân để rồi theo ống vào trong võ quán.
Bên trong trang trí nhìn cũng tạm được, bên tay bức tường bên trái treo mấy bức hình lý tiểu long, bên bức tường bên phải là hình của ống đang nhận giải kèm theo mấy cái huân chương trông cũng oai phết.
Phía trước là sân tập võ rồi, còn phía sau là nhà ở của ống.
– A. Trường: Trong này là phòng ngủ của anh, bên kia là nhà bếp, phòng tắm thì bên này, bên cạnh đó là toilet…
– Em: Mình anh ở mà nhiều phòng thế, bên kia cũng là phòng ngủ à?
– A. Trường: Ừ, phòng đó còn trống. Hay là Đức dọn qua đây ở với anh luôn đi cho tiện, dù sao anh ở một mình cũng chán.
– Em: Chán hay là không có người coi nhà cho anh đi cua gái đây?
– A. Trường: Hèhè, đâu có. Thôi anh em mình dọn dẹp lẹ đi. Cũng gần trưa rồi, dọn dẹp xong ngủ một giấc lấy sức để đến chiều phụ anh dạy võ đấy.
– Em: Ok.
Thế là em với anh Trường bắt tay vào dọn dẹp. Em thì đi lau lại hết dụng cụ, bao cát, đồ bảo hộ… còn anh Trường thì quét dọn. Hai anh em hì hục làm mãi đến gần 1h mới xong.
– Em: Phù, xong rồi. Mệt thật. – Em ngồi vật ra ghế.
– A. Trường: Ừ, không ngờ dọn dẹp sơ thôi mà mệt kinh khủng.
– Em: Trong tủ lạnh còn gì ăn được không anh Trường, em đói quá rồi.
– A. Trường: Hình như là còn mấy gói mì tôm, thôi vào rửa tay chân đi anh chở chú đi ăn phở.
– Em: Có thế chứ, hehe.
Em vào nhà tắm rửa ráy tay chân rồi hai anh em dẫn nhau đi ăn phở. Vừa vào quán phở đầu dong thì chị bán phở hỏi thăm anh Trường ngay (có vẻ thân mật lắm).
– Chị bán phở (chị Hà): Hai người ngồi bàn này này, em vừa lau xong.
– A. Trường: Ừ.
– C. Hà: Ăn như cũ hả anh?
– A. Trường: Ừ, cho anh như cũ đi. – Mặt ống phởn phải nói.
– Còn em? – Chị đó quay sang hỏi em.
– Em: Cho cháu phần giống ba đi.
Nghe xong câu nói đó của em mà bà chị đó với anh Trường há mồm nhìn em rồi nhìn nhau.
– C. Hà: Đây là con anh hả?
– A. Trường: Đâu có, nó giỡn đấy. Đây là thằng em họ của anh thôi, chứ nghĩ sao anh chưa vợ mà có thằng con to chừng này.
– C. Hà: Vậy hả? Ai biết được đàn ông mấy anh bây giờ.
– A. Trường: Hềhề, thôi làm đại cho bọn anh đi. Bọn anh đói rã ruột ra rồi đây này.
Rồi chị đó ra quầy làm phở.
– Em: Bạn gái anh hả?
– A. Trường: Chứ sao nữa, mà hồi nãy giỡn được nhỉ? – Ống hăm he.
– Em: Hềhề, vui thôi mà, phở đến rồi kìa.
– C. Hà: Hai anh em ngon miệng nha.
Thế là hai anh em em cắm đầu vào ăn, công nhận phở ở đây ngon thật, đã thế một tô ở đây còn to hơn tô ở mấy tiệm khác nữa, phở với thịt cũng nhiều hơn. Em ăn xong một tô mà no nứt bụng luôn.
– A. Trường: Ngon không?
– Em: Ợ, ngon.
– A. Trường: Ăn nữa không?
– Em: Thôi thôi, để chiều đi. Giờ no quá rồi, em ăn không nổi nữa.
– A. Trường: Vậy đợi anh tí anh đi tính tiền.
Xong em với anh Trường trở về võ quán.
– Em: Em về đây, đến chiều em qua.
– A. Trường: Ừ, tối nay có lớp lúc 7h đấy.
– Em: Rồi.
– A. Trường: Ừ, à mà nhớ xin ba mẹ dọn qua ở chung với anh nha.
– Em: Ok, nếu được thì hai ba bữa nữa em dọn qua.
– A. Trường: Ok.
Rồi em về nhà nằm thiền một giấc. Lúc thức dậy thì đã gần 3h chiều rồi, em đạp xe xuống nhà thằng Thông rủ bọn nó đi bắn cf cho vui. Nhưng em vừa xuống đầu xóm còn chưa kịp cất tiếng gọi Thông ơi thì đã bị bọn nhóc trong xóm bu lại đòi lì xì.
…
Em đành phải móc tiền ra lì xì cho tụi nó để yên thân.
Hai anh em thằng Thông với em phi ra quán nét ngồi bắn cf oai như ai. Hồi đó mới ra cái loại zombie v3 bắn dễ ăn kill thôi rồi. Đã vậy còn có thằng được chọn ngẫu nhiên làm hero nữa. Lần nào em được làm hero là lần đấy zoom bị em săn chạy không kịp. Hai anh em thằng kia cũng chẳng kém, giành top của em liên tục.
Thoáng chốc đã 5h30 rồi, em phải về để tắm rửa rồi sang chỗ anh Trường nữa. Tính tiền xong em đạp xe về nhà tắm rửa cho sạch sẽ rồi măm mấy chén cơm chứ hồi trưa ăn phở mau đói quá.
Lúc em vừa xuống tới đầu đường thì trời đột nhiên đổ cơn mưa tầm tã. Cả người em ướt như chuột luôn. Lúc đó em đang tính là tìm nơi trú mưa đã rồi mới đi tiếp nhưng vì lỡ ướt nhẹp rồi nên đành đi tiếp vậy.
Trong lúc đang cắm đầu cắm cổ phi qua võ quán thì bỗng nhiên em có cảm giác như là mình đang bay bay và rồi… ố yè. Em đo cmn đường các bác ạ. Không biết con nhỏ kia từ đâu phi ra mà đâm thẳng vào xe em.
Em lồm cồm đứng dậy rồi đưa tay đỡ cô gái đó lên.
– Em: Tôi xin lỗi. Bạn có sao không?
Tuy là em không biết là lỗi của ai nhưng cứ xin lỗi đại đi. Nhưng không ngờ cô ta hất cánh tay em sang một bên.
– Cô gái đó: Này, mới tập đi xe à. Đi gì mà không biết nhìn đường gì thế hả, làm tôi ướt hết rồi. – Con gái gì mà ngang ngược thế này.
– Em: Xin lỗi, mình không cố ý.
– Bộ tưởng xin lỗi là xong hả? Làm tôi trễ học luôn rồi đây này.
Đến lúc này em cóc thèm nhịn nữa.
– Em: Chứ giờ bạn muốn sao đây, tôi cũng đã xin lỗi rồi còn gì nữa. Vả lại bạn là người tông vào tôi nên người có lỗi là bạn, không phải tôi. Con gái thì con gái chứ, ngang ngược vừa thôi. Mặt mũi trông cũng đâu đến nỗi mà sang ngang bướng thế hả? Bạn tự xem lại bản thân đi, hừ. – Em xổ cho một tràng rồi quay lại dựng xe lên.
Lúc vừa dựng xe em lên xong quay lại thì cô ta chuồn đi đường nào mất tăm rồi. Em lại tiếp tục đạp xe đến võ quán với cái chân đau kinh khủng, chắc do hồi nãy té đập phải cục đá.
Cuối cùng cũng đến võ quán, em dắt xe vào nhà xe để rồi vào trong. Vừa vào đến cửa thì thằng Thông mặc võ phục chạy ra tay bắt mặt mừng.
– Thông: A, thằng cờ hó. Đi xin vào tập võ hả mày?
– Em: Ừ.
– Thông: Mà sao người mà ướt nhẹp thế? Đã thế còn chảy máu nữa này.
Lúc này cả võ quán đều hướng mắt về em.
– Em: Hồi nãy bị té xe thôi, không có gì đâu.
– Thông: Ừ, vào đây tao dẫn mày đi gặp sư phụ.
– Em: Ừ.
– Thông: Mày ngồi đây đợi đi, sư phụ đang thay đồ. – Nó dẫn em ra cái ghế gần phòng anh Trường.
Em tiến lại chỗ cửa rồi gọi.
– Em: Anh Trường ơi, anh xem có bộ đồ nào nhỏ nhỏ lấy em mượn cái. Em ướt hết rồi.
– Ừ, đợi anh xíu. – Tiếng ống trong phòng phát ra.
Thằng Thông ngơ ngác vỗ vào vai em.
– Thông: Ủa, mày quen sư phụ hả?
– Em: Ừ, anh họ tao.
– Thông: Thằng cờ hó, vậy mà giấu tao. Chẳng trách mày đánh đấm như phỉ ấy.
– Em: Chỗ lúc trước mày nói đây hả?
– Thông: Ừ, tao được chọn làm đại sư huynh đấy quýt. Mai mốt mày vô đây học cũng phải gọi tao là đại sư huynh nha con, hehe.
Chắc thằng này chưa biết em vô đây để dạy bọn nó nhỉ, thôi cứ để nó mừng chút vậy. Đúng lúc đó anh Trường mặc bộ võ phục bước ra.
– A. Trường: Đồ anh đang để trên giường đấy, vô thay đi.
– Em: Ok.
Em vào trong thay đồ luôn, công nhận ngấm mưa lạnh kinh khủng khiếp.
Em mặc bộ võ phục ở trên giường vào rồi soi gương chút. Trông cũng oai đáo để ấy chứ.
– Em: Đồ này của ai mà vừa vậy anh Trường? – Em ra mở cửa bước ra hỏi.
– A. Trường: Của thằng Cu đấy. Mấy bữa nữa nó xuống đây phụ anh nữa, thế là hai đứa tha hồ nghịch nhá.
– Em: Em nghịch bao giờ? Anh cứ đổ oan cho người xấu thế.
– A. Trường: Ừ, người xấu. Nào theo anh ra giới thiệu phát coi.
Em lại theo ống ra sân tập, ống vỗ tay hai phát thôi là cả lũ tự động chạy lại xếp hàng. Lớp này khá đông đấy, đa số là con trai, còn lại tầm 10 đứa con gái và trong đó có một con nhỏ trông rất quen mặt. Hình như là… là con nhỏ ngang ngược hốt xe mình lúc nãy. Đúng là oan gia ngõ hẹp, lần này chú có nước chạy lên trời nhá. Con nhỏ đó cũng lườm em với ánh mắt hình viên đạn.
– A. Trường: Giới thiệu với mọi người, đây là Đức, em họ anh và cũng là đệ tử đầu tiên của anh. Từ nay Đức sẽ phụ anh dạy võ ở lớp chúng ta, mong tất cả cùng hợp tác vui vẻ?
Ngay lập tức ở bên dưới bắt đầu có những tiếng xầm xì to nhỏ.
– A. Trường: Chắc hẳn mọi người đang nghi ngờ về khả năng của Đức đúng không? Bây giờ Đức sẽ biểu diễn cho mọi người xem. Nào làm vài bài cho mọi người thấy đi. – Ổng quay sang nháy xi nhan với em.
– Em: Em vừa té xe nên chân bị đau không múa được, em đập ngói được không?
– A. Trường: Cũng được. Thông, lấy cho thầy 3 tấm ngói.
– Thầy đập được 12 tấm ngói thì người phụ tá của thầy chít ít cũng phải đập được 6 tấm chứ. – Con nhỏ đó ý kiến.
– “WTF??? Là ngói đấy, ngói chứ không phải shit đâu nhá, bộ cô tưởng đập 6 tấm là dễ hả? Cô thử đập xem có bể nổi một tấm không.”
– 3 Tấm ít quá thầy ơi.
– Đúng đó, đúng đó.
Dân chúng có vẻ không ủng hộ em cho lắm.
– A. Trường: Đức đập được 6 tấm không?
– Em: Chắc được.
Sau đó thằng Thông xếp chồng ngói trước mặt em. Thằng này muốn chơi em hay sao mà lựa toàn ngói mới thế không biết. Đứng trước chồng ngói đó nói thật em cũng run lắm chứ bộ. Tất cả ánh mắt đều tập trung về em. Em lấy thế hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt chặt một phát hết ga hết số.
– … Chách… – Tiếng ngói vỡ vụn ra giòn tan.
Cũng may là ở nhà em thường đấm cây chuối, cây mít nên bây giờ mới chặt được đống ngói này, không thì vỡ mồm con cờ hó rồi.
– Rốp rốp rốp. – Tiếng vỗ tay vang lên.
– A. Trường: Thế này thì đủ tư cách chưa nhỉ? Có ai không phục không nhỉ?
– Đại sư huynh, nhị sư huynh đâu? Lên thử xem nào.
– Đại sư tỉ nữa, lên luôn.
Tiếng mấy thằng có vẻ chưa phục. Đại sư huynh bọn nó nói chắc chắn là thằng Thông, nhị sư huynh thì chắc là thằng Thọ rồi. Giờ có cho tiền thì chưa chắc hai thằng này dám bước lên. Thế còn đại sư tỉ là ai nhỉ? Lúc em đang dáo dác tìm xem gương mặt đại sư tỉ đó ở đâu thì con nhỏ hốt xe em bước lên.
– Em muốn thử thưa thầy.
– Hay quá đại sư tỉ ơi!
– Hú hú, hạ đẹp nó đi.
– Cố lên sư tỉ ơi.
Thì ra nhỏ này là đại sư tỉ, chẳng trách nhìn mặt ngáo thế.
– A. Trường: Đấu được không Đức?
– Em: Được anh.
– A. Trường: Tốt, vậy hai đứa lên sân đấu nào.
Em với nhỏ đó bước lên sân đấu.
– A. Trường: Bên nào ngã trước xem như thua.
Rồi sau dấu hiệu bắt đầu của anh Trường là nhỏ đó lao đến tung cước luôn. Em đỡ luôn cước đó rồi trả lại bằng một cú đấm ngang ngực nhưng may mắn là em thắng lại kịp, nếu không thì ăn tát xòe răng rồi. Em thu đấm về rồi đẩy nhỏ đó ra sau. Nhỏ đó lại tiếp tục lao đến nhưng lần này là dùng quyền tấn công em, em đỡ đòn mà tự hỏi nhỏ này có phải là con gái không mà sao toàn đấm vào chỗ hiểm thế không biết, em mà không đỡ kịp thì dập nát hết mất. Cuối cùng em tóm lại được tay của nhỏ đó rồi em khóa tay nhỏ về sau.
– Ê Ê, ai cho nắm tay đại sư tỉ thế? Tính lợi dụng hả? – Tiếng một thằng gato bên dưới.
Nhỏ đó không tài nào nhúc nhích được. Em đang tưởng là nhỏ sẽ đầu hàng nhưng ai dè nhỏ đó đá thẳng một phát qua đầu. Nghe tiếng xé gió em nhanh chóng buông nhỏ đó ra rồi hụp xuống gạt nhẹ chân nhỏ đó. Bị mất thăng bằng, nhỏ đó ngã ngửa ra đằng sau. Trong lúc chới với nhỏ đó khua tay ôm lấy cổ em kéo xuống. Do chân em đang bị đau nên bị kéo như thế nhất thời không thể đứng vững được và rồi…
– … Oạch…