Chap 35:
Em tiếp tục đi ngang qua cổng chùa, bóng dáng người con gái ấy lại hiện lên. Nhỏ đang mặc chiếc váy đồng phục của nhà chùa, đầu đội cái mũ gì như kiểu mũ mà mấy đứa đánh trống trên trường cấp 1 cấp 2 hay đội để đánh trống chào cờ ấy. Nhỏ đứng vẫy tay gọi em, em mỉm cười chạy đến chỗ nhỏ nhưng vừa đến nơi thì bỗng nhiên nhỏ biến mất.
Trở về lại căn nhà cũ của nhỏ, em leo lên nóc giàn nấm nhà nhỏ, nơi mà em với nhỏ thường trốn việc ngồi ngắm trăng. Ngồi trên đó một hồi lâu, bao nhiêu kí ức về nhỏ ùa về. Những ngày tháng vui vẻ bên nhỏ nay còn đâu. Không biết bây giờ nhỏ thế nào rồi nhỉ? Nhỏ đang ở nơi đâu và không biết nhỏ có còn nhớ đến mình không ta? Hàng loạt câu hỏi được đề ra.
Có lẽ nhỏ đã đi và không trở lại thật rồi, cũng đã đến lúc mình nên quên nhỏ đi rồi, nên cất giấu ký ức về nhỏ vào trong một góc của trái tim và bắt đầu một cuộc sống mới mà không có nhỏ ở bên.
…
Sáng hôm sau, em uể oải thức dậy từ rất sớm, cỡ 9h gì đó.
Vệ sinh cá nhân xong em đi sang võ quán để dắt cái xe của con nhỏ kia đi sửa. Không hiểu số xui thế nào mà sao lại dính vào con nhỏ đó không biết.
Ngồi trong quán nước mía ven đường vừa nhâm nhi cốc nước mía vừa đợi người ta sửa cái xe. Lúc em dắt chiếc xe đó đi sửa mà người ta cứ dòm em bằng ánh mắt nghi ngờ. Nói thật lúc đó em chỉ muốn chui đại xuống cái hố nào đấy cho rồi. Em ngồi tưởng tượng những viên đá trong cốc là con nhỏ điên đó mà em bỏ miệng nhai rôm rốp.
Mất 15k tiền sửa xe oan, em chạy xe về lại võ quán để rồi tranh thủ đi chơi một tí. Nhưng dự định không thành, em vừa về đến võ quán thì gặp anh Trường đang dắt xe máy ngoài, ăn mặc chỉnh tề lắm. Kiểu này là đi hẹn hò với chị Hà chắc rồi.
– A. Trường: A may quá. Đức trông nhà giùm anh lúc nha, anh có việc bận phải đi lên đây chút xíu.
– Em: Bận đi hẹn với chị Hà chứ gì?
– A. Trường: Ủa, sao biết hay vậy?
– Em: Xì, nhìn mặt anh là biết rồi.
– A. Trường: Hềhề, chú giúp anh bữa đi, lúc về anh mua đồ hậu tạ cho.
– Em: Như vậy còn tạm được, nhớ về sớm nha. Và nhớ đừng có tạo ra sản phẩm nhá. – Em đá đểu.
– A. Trường: Ừ. Mà điểm môn lý của Đức cao không?
– Em: Cũng tầm 9. 5 gì đó, làm gì?
– A. Trường: Thế thì tốt quá.
– Em: Tốt chuyện gì?
– A. Trường: Tí về anh nói cho biết, giờ anh phải đi đây, hehe. – Mặt ông này gian bà cố luôn.
Em vào nhà bật tivi ngồi xem, chuyển kênh tới chuyển lui mà chỉ toàn là mấy phim hàn xà bất với quảng cáo không. Ngồi một lúc mà em ngủ quên lúc nào không hay. Lúc em thức dậy thì đã gần 5h cmnr.
– A. Trường: Dậy rồi à? Trông nhà giỏi nhỉ.
– Em: Hềhề. – Em gãi đầu cười cầu hòa. – Mà anh đi chơi vui không?
– A. Trường: Chú đoán xem, hèhè. – Mặt ống phởn trên từng cây số.
– Em: Khỏi đoán cũng biết, nhìn cái mặt anh phởn như trúng lô ấy.
– A. Trường: Hèhè, tô phở anh để trên bàn kìa, ăn lẹ đi sắp tới giờ dạy rồi kìa.
– Em: Ok.
Tô phở bốc khói nghi ngút thơm lừng cộng thêm hồi trưa em chưa ăn gì làm bây giờ em không tài nào cưỡng lại nổi.
– Em: Phở chị dâu nấu công nhận ngon thật.
– A. Trường: Chứ sao nữa, anh còn ghiền chứ nói chi là chú.
– Em: Hềhề, mà tô này có phải em ra trả lại không?
– A. Trường: Có chứ, chú mang ra trả giùm anh với.
– Em: Biết ngay mà.
Rồi em xách hai cái tô qua trả. Ra đến nơi thì em không thấy chị Hà đâu mà chỉ thấy một con nhỏ mặc áo thun màu vàng, quần lửng ngồi gác chân lên bàn, mặt thì dí vào cái điện thoại, tai thì đút hẳn cái tai phone rõ style. Cái thể loại con gái này là em đặc biệt không ưa rồi, nhìn là biết cũng thuộc loại đú đởn ứ phải dạng vừa đâu.
Em đi Chắc nhỏ này là nhân viên trong quán chị Hà đây mà. Em đi đến sát chỗ nhỏ đó mà con nhỏ đó không hề hay biết gì cả.
– Em: Này, chị Hà đâu rồi?
Nhỏ này không có phản ứng gì cả. Em hỏi lại lần hai.
– Em: Chị Hà đâu rồi? – Em hỏi to hơn mà nhỏ này vẫn không có phản ứng gì cả.
Bực mình, em đưa tay giật cái tai nghe của nhỏ đó ra. Lúc này thì con nhỏ đó rời bỏ cái màn hình điện thoại và chuyển hướng nhìn sang em, mặt khó chịu thấy rõ.
– Nhỏ đó: Mày điên hả? Vô duyên vừa thôi chứ, muốn gây chuyện à. – Nhỏ đó hất mặt.
Cmn chứ, lần đầu tiên trong đời em bị gái khè các bác ạ. Nghe mà sợ vãi đái ra quần luôn. Lúc em đang tính cương lại thì từ đằng sau bếp tiếng chị Hà đi lên.
– C. Hà: Lan, không được hỗn. Con gái phải giữ ý tứ một chút chứ.
– Lan: Nhưng mà…
– C.Hà: Cấm cãi. – Rồi chị quay sang em. – Xin lỗi em nha, em chị nó được nuông chiều quá nó hỗn vậy đấy. Chị phải dạy lại con bé này mới được. Em đừng để bụng nha.
– Em: Không sao đâu chị. Em qua trả hai cái tô giùm anh Trường thôi.
– C. Hà: Chị đã nói ảnh là cứ để đó chị qua lấy cũng được mà, phiền em quá.
– Em: Phiền gì đâu chị. Thôi em xin phép về đây.
– C. Hà: Ừ, coi chừng anh Trường giùm chị nhá. – Chị Hà nói nhỏ rồi nháy mắt một phát hút hồn luôn.
– Em: Ok, chị. Em về đây.
Nhỏ kia thì trừng mắt nhìn em, đã thế lại còn dứ dứ nắm đấm hù em nữa. Nhìn mặt cũng xinh thật đấy nhưng mà dân chơi quá, em là em chúa ghét cái thể loại này.
Về võ quán, em nhận phụ tập võ cho lũ nhóc chừng 10 –>11 tuổi, hình như anh Trường chia lớp theo tuổi thì phải