Chap 44:
Em đạp xe trở về nhà, lúc đi ngang qua nhà thằng Thông thì em gọi nó ra.
– Thông: Dọn đồ đi đâu nữa vậy cu?
– Em: Cu cái đầu mày. Tao nhờ mày cái này nha.
– Thông: Tùy xem tao giúp được không đã.
– Em: Giờ mày không muốn giúp cũng phải giúp thôi.
– Thông: Chuyện gì?
– Em: Mấy ngày này mày đến lớp võ rồi cho lớp tự ôn nha.
– Thông: Vậy mày đi đâu?
– Em: Tao… tao bận rồi.
– Thông: Cái mặt mày mà bận. Mày không nói, tao không giúp.
– Em: Anh em bao lâu nay mày giúp tao lần này đi.
– Thông: Không.
Nói mãi mà nó cũng chả chịu giúp nên em đành khai báo tất tần tật từ A tới Z. Nghe xong nó ôm bụng cười sằng sặc.
– Em: Mày còn cười tao nữa.
– Thông: Haha, tao không nhịn được. Haha.
– Em: Vậy tóm lại mày có giúp tao không?
– Thông: 1 chầu nước mía… mỗi ngày.
– Em: Mày ăn cướp hả?
– Thông: Không chịu thì thôi, tao không ép nha.
– Em: Mày nhớ đấy con, một chầu thì một chầu. Sau này có cơ hội tao đòi lại hết. Vậy là xem như giải quyết xong chuyện ở võ quán, em tiếp tục đạp xe về nhà.
Về nhà dọn dẹp sơ qua nhà cửa, nấu sẵn cơm nước rồi em đi dạo cho khuây khỏa.
Ngoài đường từng tia nắng cuối cùng nhẹ nhàng yếu ớt rọi xuống mặt đất, một vài cây cột điện đã lên đèn. Mọi người đang hối hả trở về nhà sau một ngày làm việc vất vả. Ra đến công viên thì em thấy một vài cụ lớn tuổi thì ngồi uống trà đàm đạo chuyện trên trời dưới đất, một vài cụ thì ngồi đánh cờ hoặc xem báo. Lâu lâu lại có vài cặp đôi nắm tay nhau lướt qua.
– Cụ Hai: Ái chà, lâu lắm mới thấy bay.
– Em: Dạ, tại cháu chuyển ra ngoài kia ở nên ít ra đây. Hôm bữa cháu mới ra mà không gặp cụ ấy chứ.
– Cụ Chín: Vậy giờ bay có tập chung với mấy lão già này không?
– Em: Dạ có chứ.
– Cụ Hai: Mà con bé hôm nọ đi với bay đâu rồi?
– Em: Bạn ấy chuyển đi lâu rồi ông.
– Cụ Hai: Đi đâu?
– Em: Về quê bạn ấy, ở LK nhưng mà cháu chẳng biết rõ địa chỉ nữa.
– Cụ Hai: Vậy bay đi tìm nó chưa?
– Em: Cụ cứ đùa, ở xa vậy sao cháu đi được, với lại cháu có biết cái địa chỉ của bạn ấy đâu.
– Cụ Hai: Lớp trẻ ngày nay kém quá. Ngày xưa các cụ đi từ nam ra bắc, trèo đèo lội suối để tìm người yêu đấy.
– Cụ Chín: Nhớ lúc ấy bom rơi loạn lạc, thế mà lão Hai còn đòi đi ra bắc tìm cô bạn gái làm nhiệm vụ truyền tin nữa đấy.
– Cụ Hai: Ngày đó còn trẻ còn sức mà đi. Chứ giờ bưng chén cháo còn nhọc nữa là.
– Em: Cụ nói thế nào chứ cháu thấy cụ vẫn còn khỏe chán.
– Cụ Hai: Trông vậy thôi chứ cũng sắp về với tổ tiên rồi. Mà động tác đó bay tập sai rồi kìa.
– Em: Cháu chẳng biết sao cứ đến đoạn này là tay cháu cứ làm sao ấy, cháu không điều khiển được nữa.
– Cụ Cả: Tại tâm bây chưa tĩnh, tâm phải tĩnh không tạp niệm thì mới nhuyễn được chiêu này.
– Em: Có nghĩa là cháu không được suy nghĩ gì nữa ạ?
– Cụ Hai: Không phải, bay vẫn có thể suy nghĩ. Nhưng mà nghĩ những điều không làm ảnh hưởng đến tâm trạng làm tâm trí mất đi sự cân bằng.
– Em: Nghe khó hiểu quá.
– Cụ Chín: Cũng phải thôi, bây giờ bay cứ tập tĩnh tâm đi. Làm sao cho tâm không nghĩ lung tung nữa để cho tâm tùy ý động, cứ thế mà tập chiêu này thôi.
Em chỉ biết vâng dạ cho qua vậy, chứ giờ mà nói em làm thì là cả một vấn đề đấy.
Rồi những ngày sau đó cũng nhanh chóng trôi qua, ngày cuối tuần mà em mong đợi cũng đã đến.
– Ba: Nay mày lại chuyển qua ở với anh Trường hả con? – Ba em hỏi lúc cả nhà đang ăn cơm sáng.
– Em: Dạ, có gì không ba?
– Ba: Bữa nay mày nghỉ hè rồi. Ba tính mai hai ba con mình vô vườn làm mấy ngày có trong vườn bị bỏ bê quá nên tàn hết rồi.
– Em: Vâng, cứ vậy đi.
– Ba: Ừ. Thôi ăn cơm đi con.
Ngày hôm sau ba với em thu dọn đồ để định cư luôn trong vườn do vườn nhà em ở trong bìa rừng nên khá xa không tiện cho việc đi lại cho lắm. Mấy ngày của ba nói là bằng luôn 2 tháng hè còn lại của em. Thế là mất tong mấy tháng hè nhưng đổi lại em được sở hữu một nước da đen xì.
Trước hôm đi học khoảng một tuần thì em với ba mới trở về. Vừa về tới nhà là anh em thằng Thông lên tìm em ngay.
– Em: Làm gì mà lên nhanh thế?
– Thông: Bọn tao trông mày từ bữa tới giờ.
– Em: Trông tao làm gì? Đừng nói là mấy thằng mày thầm thương trộm nhớ tao nha.
– Thông: Cái đầu mày ấy, làm như ai cũng lẹo cái giống mày à.
– Em: Chứ mong tao về làm gì?
– Thọ: Ở trên xã tổ chức giải thi đấu võ thuật cho thanh thiếu niên từ 14 tới 18 tuổi.
– Em: Liên quan gì tới tao?
– Thọ: Sư phụ ghi danh tham gia cho mày luôn rồi, đang lo mày về không kịp thôi.
– Em: Săx, chưa gì đã ghi danh rồi à. Vậy nhiều người tham gia không?
– Thông: Mỗi võ quán cử 3 nam 3 nữ đi tham gia.
– Thọ: Tuần trước sư phụ chọn ra những người khá nhất trong võ quán ra để thi đấu tìm ra 5 ứng cử viên tham gia giải đấu.
– Em: Khoan! Sao chỉ có 5 người? Phải là 6 người chứ?
– Thông: Thêm mày nữa là 6 rồi còn gì.
– Em: Ừ ha, vậy 5 người kia là?
– Thọ: Ông Lâm ở lớp cao, thằng này với mày nữa. Còn con gái là Trâm, Hằng với đệ tử ruột của mày.
– Em: Ơ mà sao thằng Thông không được tham gia?
– Thông: Mày đừng nhắc đến nỗi đau của tao nữa.
– Em: Chú đau thế nào? Đâu anh xem.
– Thông: Này. – Nó chìa cánh tay bị băng bột to như cẳng voi.
– Em: Ai da, ai làm thằng đệ anh ra nông nỗi này?
– Thông: Nhờ mày chứ ai.
– Em: Lại liên quan đến tao nữa à?
– Thông: Hôm trước tao vừa đi học võ về bị một đám chặn đường. Bọn nó hỏi về mày, tao nói là không biết mày đang ở đâu hết. Xong bọn nó bảo hai ngày sau mà không thấy mày ra đó thì tụi nó xử tao.
– Em: Rồi tụi nó đánh mày ra nông nỗi này?
– Thông: Ừ, không chỉ mình tao đâu, thằng Tú, Đại cũng bị ụp.
– Em: Mày có biết bọn nó là ai không?
– Thông: Hình như là bọn thằng Khải trên BL.
– Em: Tao có gây thù chuốc oán gì với đứa nào trên BL đâu?
– Thông: Thôi chuyện đó để tính sau đi. Giờ mày ra võ quán luyện tập để đến chiều thi đấu đi.
– Em: What? Chiều nay đấu luôn á?
– Thọ: Ừ, đang đấu vòng loại. Bây giờ chắc là mấy đứa con gái đang đấu đấy.
– Em: Ừ, vậy cho tao xin lỗi bọn mày nha. Cũng vì tao mà bọn mày ra nông nỗi này.
– Thông: Mày tưởng xin lỗi là xong chắc. Mày phải lấy được giải vô địch về đây rồi khao bọn tao một chầu linh đình mới được.
– Em: Ok. Ở nhà đợi tin tốt của tao.
Nói xong em đạp xe ra võ quán để luyện tập lại đôi chút. Vào tới cửa thì thấy anh Trường đang luyện tập với một người trung niên ngoài 45. Nhìn kỹ ra thì đó không ai khác ngoài bác Chiến sư phụ em và đồng thời là ba của anh Trường.
– Em: Con chào sư phụ, chào anh Trường.
– B. Chiến (SP): Về rồi hả con.
– Em: Dạ, SP xuống lâu chưa ạ?
– SP: Hai ngày rồi. Tao nghe thằng Trường nói là mày sắp đi thi nên xuống xem mày làm ăn thế nào.
– Em: Yên tâm, con không làm mất mặt SP đâu, hehe.
– SP: Vậy ra đây thử vài chiêu với thằng Cu xem nào?
– Em: Anh Cu cũng xuống á?
– SP: Ừ, nó đang thay đồ, đợi nó tí.
Vừa nhắc xong là anh Cu mặc bộ võ phục đi ra.
– A. Cu: Hình như bộ này đâu phải của em đâu anh hai. Hình như cái quần bị cắt mất một ít rồi hay sao ấy.
– A. Trường: Không phải đâu, tại mày cao lên rồi thôi.
– A. Cu: Ờ ha.
– SP: Cu, mày ra thử với thằng Bờm vài chiêu tao xem nào.
– A. Cu: Vâng.
Thế là hai anh em em lên sàn thi đấu, anh Trường là trọng tài còn SP làm giám khảo.
– A. Cu: Lo mà đánh hết sức đi. Anh không nhường đâu.
– Em: Em cũng chẳng chịu thua đâu.
Dứt lời em chủ động lao lên vút cước, đá xoáy rồi tung ra một cú đấm móc nhưng đều bị anh Cu đỡ được và phá giải hết.
– A. Cu: Nhanh đấy, đến anh.
Rồi ảnh lao lên liên tục và nhanh như cắt tung ra những cú đấm hiểm hóc mạnh vãi chưởng. Tuy các cú đấm đó em đều đỡ được hết nhưng mà đỡ xong thì hai tay em cũng tê tê rồi.
– Em: Đánh gì mạnh thế? Đánh nhẹ nhẹ thôi. Đã dùng thiết quải rồi mà còn đánh mạnh vậy sao em chịu nổi.
– A. Cu: Chịu thôi, cũng tại anh mạnh quá mà, hehe.
– SP: Bờm, mày dùng mỗi vịnh xuân đánh lại nó xem nào.
– Em: Dạ.
Lúc này anh Cu lại lao Lên dồn dập ép góc em, em niêm thủ đả lực rồi đáp kình. Ăn trọn combo mà anh Cu hầu như chẳng bị sao cả, vẫn đứng trơ trơ ra cười khềnh khệch.
– Em: SP, anh Cu ăn gian kìa. Ai lại chơi vận khí thủ vậy.
– SP: Được rồi, hai đứa xuống đi.
– Dạ. – Hai thằng đồng thanh.
– SP: Thằng Bờm đánh khá đấy, kỹ thuật tạm ổn, tốc độ còn hơi chậm. Nhưng đặc biệt là phát kình còn chưa hết lực, nói ngắn gọn là còn yếu. Đáng lẽ kình lực có thể đánh tan được khí thủ, khí lực nhưng do lực của con còn yếu quá nên không phá được. Không tin thì con thử vận khí cho thằng Cu phát kình xem.
Em đứng vận khí lại để thủ cho anh Cu phát kình thử. Quả nhiên kình lực đủ mạnh có thể phá khí thủ, kết quả là em nằm một cục ôm bụng.
– SP: Khí thủ chỉ làm giảm đi bớt một phần kình lực nhưng không thể cản hoàn toàn được kình lực.
– Em: Vậy giờ con phải tập thế nào?
– SP: Chỗ xuất phát của kình Lực là gốc rễ ở bàn chân, xuất ra ở bắp chân…
Ba anh em ngồi nghe SP giảng đạo gần một tiếng đồng hồ mà mỏi nhừ mông, ong ong cả cái đầu.
– A. Trường: Ba, con ra nhà thiếu nhi xem mấy đứa thi đấu ra sao nha, giờ này chắc bọn nó sắp thi rồi. – Anh Trường viện cớ thoái lui để lại em với anh Cu chịu cực hình. Sau khi anh Trường đi khoảng nửa tiếng thì SP mới tạm ngưng lý thuyết và chuyển qua thực hành. Cứ thế, hai anh em em luyện tập với nhau theo sự chỉ đạo của SP.
Đến tầm 2h thì SP mới tha cho hai anh em để em đi tắm rửa chuẩn bị đi thi đấu.