Chap 45:
Vòng loại của giải đấu võ thuật đã bắt đầu diễn ra. Ở vòng loại này các thí sinh thua cuộc sẽ bị loại trực tiếp. Số báo danh của em là số 33, đúng số em thích.
Nhìn chung những thí sinh tham gia kia thì cũng thuộc dạng xoàng thôi, nhưng có hai thằng mà em thấy có vẻ khó xơi nhất đó là thằng số 16 và số 25. Hai thằng đó hạ gục đối phương chỉ trong chưa đầy một phút.
Đến lượt em, đối thủ của em là một thằng 14 tuổi. Nhìn mặt nó thì em đoán thằng này chắc là chưa cai sữa. Cái mặt nó chắc là búng ra sữa luôn ấy chứ.
Trọng tài vừa ra hiệu bắt đầu là em lướt tới áp sát nó rồi huých vai một cái rồi nó nằm khóc ăn vạ ở đấy luôn, trọng tài phải nhờ người bế nó xuống nữa cơ. Thật là hết nói nổi.
– Mỹ: Đánh hay quá ta. – Nhỏ Mỹ khen đểu.
– Em: Biết rồi, không cần khen đâu. Thưởng là được rồi.
– Mỹ: Mới thắng có trận đầu mà đã lên mặt kìa. – Nhỏ Mỹ bĩu môi.
– Em: Phải tranh thủ chứ, hehe. Mà hồi sáng Mỹ thi đấu thế nào rồi?
– Mỹ: Đương nhiên là được vô thẳng vòng trong rồi.
– Em: Vậy mà Đức tưởng bị loại từ vòng gửi xe luôn rồi chứ. Đang tính tối nay mua pháo về đốt ăn mừng.
– Mỹ: Đức dám? – Bặm môi.
– Em: Thôi thôi nhả ra giùm cái, cái mỏ sắp đứt ra rồi kia kìa. Ở đó mà cắn hoài.
– Mỹ: Vô duyên. – Đá chân em một cái.
– Trâm: Bắt quả tang hai người ở đây hôn nhau nha. – Nhỏ Trâm từ đâu nhảy ra la ầm lên.
– Em: Ơ, nói bậy gì thế?
– Trâm: Rõ ràng là tui nghe hai người nói cái gì mà thả ra giùm cái… rồi sắp đứt môi ra rồi đây này… Lần này hết chối nha.
– Thông: Á à, thằng này bậy nhá. Có làm gì thì để về nhà mà làm chứ cớ sao mày làm ở đây khiêu khích anh em thế hả?
– Em: Hai vợ chồng mày troll huynh hả? Có tin là chống không đẩy không?
– Thông: Giờ đâu phải trong lớp võ đâu mà tao sợ, hehe.
Một mình em không đối lại hai đứa kia được nên đành đánh trống lảng.
– Em: SBD của thằng Thọ là bao nhiêu vậy?
– Thông: 42, Sắp tới nó rồi.
– Em: Vậy tao đi xem nó đấu đây. – Em định đào tẩu.
– Trâm: Ơ, huynh đi để đại tẩu lại một mình à?
Nhỏ Mỹ nãy giờ cứ đứng cúi mặt xuống đất, hai tay đan vào nhau chẳng nói câu nào. Với tính khí của nhỏ này khi nói chuyện với em thì cãi nhau ghê lắm, thế sao không tận dụng tài năng ấy vào lúc này đi không biết, chẳng lẽ nhỏ này muốn cất tài năng để cãi nhau với mình em thôi à.
– Em: Đi thôi, đứng đó làm gì nữa? – Em kéo tay nhỏ Mỹ đi.
Đi lòng vòng xem mấy thí sinh khác thi đấu để xem mặt mũi từng đối thủ sắp tới của mình.
– Em: Này, mới bị tụi nó trêu có xíu mà đã dỗi luôn rồi à?
– Mỹ: Không.
– Em: Vậy hay là đi chung với Đức nên Mỹ không vui?
– Mỹ: Làm gì có, không phải đâu. – Nhỏ Mỹ lắc đầu nguầy nguậy.
– Em: Vậy sao từ nãy tới giờ mặt cứ xị ra như đưa đám thế? Cười lên phát xem nào.
– Mỹ: Thế này được chưa?
– Em: Nhìn gian quá. Không được?
– Mỹ: Chứ đòi sao nữa? – Nhỏ Mỹ phụng phịu giậm chân.
– Em: Như vầy xem nào. – Em kéo hai bên má nhỏ Mỹ ra.
– Mỹ: Đauu!!! Thả ra.
– Em: Vậy thì làm cái mặt tươi lên xem nào.
– Mỹ: Thì từ từ chứ, người gì đâu mà kì cục, khó ưa.
– Em: Lẩm bẩm gì đấy?
– Mỹ: Có gì đâu, đi xem tiếp đi.
– Em: Từ từ, nhìn hai người kia xem.
– Mỹ: Ai?
– Em: Kia kìa. – Em chỉ tay về phía thằng Thông với nhỏ Trâm đang ngồi ăn ôm nhau ăn kẹo bông gòn xem thi đấu.
– Mỹ: Hai người đó là một cặp mà. Có gì lạ đâu.
– Em: Qua phá đám hai đứa nó chơi.
– Mỹ: Phá thế nào?
– Em: Lại đây nói nhỏ cho… xì là xì lồ… như vậy đó.
– Mỹ: Được không?
– Em: Được mà, đi thôi.
– Mỹ: Nhưng mà ngại lắm, cứ sợ sợ thế nào ấy.
– Em: Đức đứng đằng sau mà, sợ gì. Lên luôn. – Em đưa nắm đấm lên rồi kéo cùi chỏ xuống ra hiệu quyết tâm.
Theo lời em, nhỏ Mỹ hít một hơi dài dài rồi cau mày đi đến chỗ thằng Thông.
– Chát!!! – Thằng Thông ăn xong quả này chắc méo mỏ luôn quá.
Mà công nhận nhỏ này ác thật, trong kịch bản của em đâu có khoản tát này đâu mà nhỏ này thêm vô không biết.
– Mỹ: Thông nói là Thông sẽ nhanh chóng chia tay Trâm để đến với Mỹ mà. Kiểu Thông ôm ấp Trâm kiểu này mà bảo là chia tay à, nếu Thông không dám nói chia tay với Trâm thì để Mỹ nói giùm cho. – Công nhận nhỏ này nhập vai thật, giả vờ mà cứ như thật ấy. Mặt nhỏ Trâm lúc đấy thì lạnh khỏi nói nháp, dự là thằng Thông chuẩn bị đón bão. Còn thằng Thông thì đực mặt ra không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đúng lúc đó thằng Thọ với nhỏ Nga từ đâu chạy ra phá đám.
– Thọ: Mỹ diễn nhập tâm quá nhỉ, diễn vậy lỡ chị dâu đòi chia tay ổng thì sao.
– Nga: Trâm đừng tin Mỹ nói, bả với ông Đức bày mưu trêu hai người đấy.
– Trâm: Thật hả?
– Thọ: Dĩ nhiên, ông Đức đang đứng đằng k… ơ đâu rồi?
Lúc mấy người họ chưa chú ý thì em lẻn tới lôi nhỏ Mỹ đi.
– Em: Chưa gì đã bị phá đám rồi, tức thật. Mà hồi nãy Mỹ nhập tâm thật đấy, mai mốt không đi đóng phim thì hơi phí đấy.
– Mỹ: Vậy Đức đi làm đạo diễn nha, hihi.
– Em: Đấy cười thế có phải xinh không?
Em vừa khen cái nhỏ này lại cúi mặt dòm đất, mặt thì ửng đỏ lên. Vậy mà cũng ngại được hả trời.
– Em: Khát chưa?
– Gật gật.
– Em: Ngồi ra ghế kia đợi tí, Đức đi mua nước.
– Gật gật.
Em chạy đi mua một sting dâu cho em, một nước cam cho nhỏ Mỹ.
– Em: Mỹ nhắm vào được chung kết không?
– Mỹ: Không biết nữa? Tại Mỹ thấy có nhiều đối thủ nặng kí lắm.
– Em: Ai?
– Mỹ: Người số 7 với số 9.
– Em: Để sáng mai Đức đi xem xem họ thi đấu thế nào. Mà mai Mỹ đấu với ai?
– Mỹ: Số 32, võ quán TBK.
– Em: Nghe nói võ quán đó toàn là quái vật không à, Mỹ cẩn thận đấy.
– Mỹ: Ừ.
– Em: Hay là đến tí nữa qua võ quán tập thêm đi.
– Mỹ: Nhưng mà…
– Em: Ngại ngần gì nữa, cứ qua đi. Đích thân sư phụ này sẽ ra tay chỉ dạy, ok.
– Mỹ: Ừ, hìhì.
– Em: Ừ, vậy thì giờ tranh thủ về sớm tắm rửa nhanh rồi qua luôn nha.
Xong em đưa nhỏ Mỹ về rồi em về võ quán tắm rửa luôn.
– SP: Thi đấu sao rồi con?
– Em: Chán lắm SP ơi, con gặp đúng ngay thằng công tử bột chính hiệu luôn, vừa huých vai có một cái mà đã té lăn quay rồi.
– SP: Vậy mà người ta cũng cho thi đấu được à? Bộ hết người rồi chắc?
– Em: Con không biết nữa.
– SP: Ừ, thôi đi tắm đi con.
– Em: Dạ.
Em vừa vô tắm rửa thay đồ xong tầm 10 phút thì nhỏ Mỹ qua.
– Em: Sao qua sớm thế?
– Mỹ: Thì Đức bảo qua sớm mà.
– Em: Trời, vậy ăn cơm chưa?
– Lắc đầu.
– Em: Chưa ăn thì lấy sức đâu mà tập. Hềyzz, cất xe rồi theo Đức.
Em dẫn nhỏ Mỹ ra tiệm chị Hà.
– Em: Cho em hai tô như cũ chị Hà ơi. – Rồi em lấy đũa ra lau. – Đũa nè.
– Mỹ: Cám ơn nha.
– Em: Ơn nghĩa gì? Chỉ là đôi đũa thôi mà.
Vừa lúc đó nhỏ Lan bưng phở ra.
– Lan: Phở tới rồi đây.
– Em: Woa, thơm quá. Phở đã ngon mà còn có người mẫu bưng phở thế này hèn gì đông khách là phải. Đức mà qua muộn khoảng 1 phút là hết chỗ ngồi luôn quá.
– Lan: Thôi, không phải móc xéo. Tui chưa hỏi tội ông đi đâu bỏ tui mất mấy tháng hè không có gia sư free đấy nhá.
– Em: Hềhề, Đức đi mần mà.
– Lan: Thôi hai người tự nhiên, lát rảnh nói chuyện sau.
– Em: Ừ.
– Mỹ: Sao tô của Đức màu đỏ lòm thế?
– Em: Tương ớt thôi, ăn vầy mới đã. Thử một miếng không?
– Mỹ: Có.
Em gắp cho nhỏ Mỹ một đũa ăn thử. Nhỏ này ăn cay có vẻ giỏi đấy, thường thì em đổ tương ớt với sa tế cỡ đó thì chỉ em với anh Trường chịu nổi nhiệt thôi. Nhỏ này là người con gái đầu tiên chịu nổi độ cay của tô phở của em mà em thấy đấy.
– Em: Thế nào? Nước nè.
Nhỏ Mỹ chộp luôn ca nước em đưa mà uống cạn.
– Mỹ: Làm gì mà cay thế?
– Em: Bình thường mà, ăn thêm với cái này đỡ cay hơn này. – Em giơ quả ớt lên.
Nhỏ Mỹ sợ cay đến tái mặt luôn. Ăn xong hai đứa em đi dạo bộ một lát cho tiêu rồi mới về võ quán tập luyện.