Chap 60:
Sáng hôm sau, theo thói quen thường ngày tôi lồm cồm ngáp ngắn ngáp dài bò vào phòng vệ sinh vệ sinh cá nhân. Tôi thấy hình như hôm nay có gì hơi lạ thì phải.
Lúc tôi định xuống bếp nấu cơm vì tuần này đến lượt tôi nấu cơm.
Vừa đi tới cửa bếp thì tôi nghe thấy tiếng xèo xèo trong bếp, thoạt đầu còn tưởng là ăn trộm nên tôi thủ thế rón rén mở cửa thò đầu vào quan sát tình hình, trong đầu thì đang lẩm bẩm nghĩ:
– Trộm à, thằng này lì thật. Dám mò vào đây ăn trộm, phen này mày tới số rồi.
Nhưng trái lại với suy nghĩ của tôi, người đang đứng trong bếp là một người con gái đeo tạp giề đang chiên xào cái gì đó.
– Tôi: Phụng dậy sớm thế?
– P: Đức dậy rồi hả? – Nhỏ nói nhưng không quay mặt lại nhìn.
– Tôi: Ừ, thôi Phụng cứ để đấy Đức làm cho. Phụng ngồi nghỉ đi.
– P: Phụng nấu gần xong rồi.
– Tôi: Nấu món gì thế?
– P: Thịt kho tàu, canh cải ngọt với trứng ốp la.
– Tôi: Thật ngại quá, Phụng là khách mà lại để Phụng nấu ăn giùm Đức thế này…
– P: Không sao đâu. Phụng mà không làm thì người thấy ngại phải là Phụng mới đúng ấy, hihi. – Nhỏ ngoảnh lại cười tươi.
Nấu cơm xong thì nhỏ Phụng phải về để chuẩn bị xíu nữa đi học. Tôi đi theo đưa nhỏ Phụng về.
Trời lúc này vẫn còn tối, không khí khá là lạnh do sương xuống rất nhiều. Các cột đèn đường sáng trưng rọi sáng cả con đường. Ngoài đường lúc này chẳng có một bóng người, ngoại trừ tôi với nhỏ Phụng.
– Tôi: Sáng sớm lạnh thật nhỉ? Hà – Tôi hà hơi ra phía trước tạo thành một lớp khói nhỏ trong chốc lát rồi lại tan biến.
– P: Ừ. Cũng gần noel rồi mà.
– Tôi: Không biết năm nay Đức có bị dính vào ba cái vụ văn nghệ đêm noel ở nhà thờ không nữa.
– P: Có đấy, ai cũng phải tham gia hết trơn á. Mình là huynh trưởng nên phải làm gương cho các em nhỏ chứ.
– Tôi: Thì biết thế.
– P: À, Đức nè. Chuyện hôm nọ… – Nhỏ Phụng ấp úng.
– Tôi: Yên tâm đi. Chuyện gì đã hứa thì Đức tuyệt đối không quên đâu.
– P: Ư, Phụng tin mà. Hìhì.
Đi được một đoạn…
– P: Cho Phụng mượn tay Đức chút nha.
– Tôi: Ừ. Mượn nhớ trả nha.
– P: Okie. Hihi. – Rồi nhỏ Phụng ôm lấy cánh tay trái của tôi.
Cứ thế cho đến khi tới nhà thì nhỏ Phụng mới thả tay tôi ra.
– Tôi: Tới nhà rồi, Phụng về đi. Đức cũng phải về rồi.
– P: Phụng muốn nhìn thấy Đức về rồi Phụng mới vào.
– Tôi: Lại còn thế nữa. Thôi Đức về đây.
– P: Đức nè!
– Tôi: Có chuyện gì nữa hả?
– P: Không, Đức về cẩn thận nha.
– Tôi: Ừ.
Rồi tôi quay lưng bước đi trong ánh mắt hụt hẫng của nhỏ Phụng.
Xong tôi về võ quán thay đồ, ăn sáng rồi đi học.
– Đại: Ê, thằng Đức đến rồi kìa.
Bọn thằng Đại đang xúm xùm bàn tán cái gì đó mà trông mặt căng lắm.
– Tôi: Bọn mày đang bàn vụ gì mà mặt căng thế?
– Sơn: Tụi thằng Hưng nó bị bọn mình chơi một vố ghi tên trong danh sách đen nên nó mới tuyên bố làm xử đẹp từng thằng a7 tụi mình.
– Tôi: Xời, sợ chó gì. Có ngon thì bọn nó kéo hết xuống đây.
– Hòa: Mày lại nói y chang thằng Dũng.
– Lâm: Bọn tao thì không lo rồi, nhưng còn mày với bọn thằng Quang, Thiện với mấy thằng kia không biết võ vẽ gì thì sao?
– Tôi: Có bọn mày lo rồi còn gì, với lại chúng mày quên anh Đại nhà ta đang ngồi đây à. Một mình nó cân hết đấy.
– Thịnh: Ừ ha. Thế mà tao quên.
– Long: Thôi, ngồi đây lo lắng cũng chẳng được cái gì. Giờ cứ theo tao.
– Đi đâu?
– Long: Đá cầu. – Thằng con tỉnh rụi.
– Tôi: Thôi, bọn mày đá đi. Tao chưa soạn văn.
– Dũng: Kệ đi, khỏi soạn. Đã ngồi vào cái lớp này thì có soạn hay không cũng như nhau thôi à.
Xong tụi nó lôi tôi ra đá chung luôn. Nhưng vừa ra tới sân thì bbv gõ trống vào lớp.
– Tôi: Nay có chuyện gì mà nhìn mặt vui thế?
– Vân: Không, hìhì.
– Tôi: Vân soạn văn chưa? Cho Đức mượn vở đi.
– Vân: Rồi. – Nhỏ Vân lục lọi trong cặp một hồi rồi lôi ra cuốn vở soạn văn đưa cho tôi, và kèm theo là một nắm kẹo.
– Vân: Cho Đức đó.
– Tôi: Ủa nay là ngày gì vậy? Bộ cũng có ngày con gái tặng kẹo con trai hả?
– Vân: Điên, làm gì có ngày đó. Cái này là cảm ơn hôm bữa ông chở tui về thôi.
– Tôi: À, có gì đâu. Mà mình Đức sao ăn được hết đống này.
– Vân: Thì ăn từ từ. Mà tuyệt đối không được cho ai hết nha.
– Tôi: Ừ, biết rồi. – Tôi gật gù đại cho qua vì đang bận lôi vở văn của mình ra chép bài soạn.
Lúc chép xong, tôi vừa ngẩng đầu lên vươn vai một phát thì không biết từ đâu cả ngàn hình ảnh của quá khứ ùa về ngay lập tức. Trước mắt tôi, tất cả mọi thứ đều trở nên quay cuồng. Đầu tôi đau như búa bổ và tôi gục luôn mặt xuống bàn. Lúc này tôi chỉ còn thấy một màu đen hiện hữu trong đầu tôi.
Lúc tỉnh dậy thì tôi thấy mình đang nằm dưới phòng y tế.
– Em tỉnh rồi à? – Cô y tá đi vào.
– Tôi: Dạ, sao em nằm ở dưới này vậy cô? – Tôi lấy tay xoa xoa hai bên thái dương cho đỡ choáng.
– Cô y tá: Em bị xỉu trong lớp, các bạn em đưa em xuống đây đó.
– Tôi: Vậy giờ là tiết mấy rồi cô?
– Cô y tá: Vừa đánh trống hết tiết 5 xong.
– Tôi: Trời! Thế là tiêu em rồi.
Vừa lúc đó mấy thằng ôn thần kia kéo nhau xuống.
– Đại: Ê Đức! Mày sao rồi?
– Tôi: Đỡ rồi. Mà tao bị sao vậy?
– Dũng: Hồi tiết một bà cô Sương (dạy hóa) bước vào lớp mà thấy có mỗi mình mày ngồi không đứng lên chào bả là bả tức mày rồi. Xong mày cứ nằm vậy cả tiết nên bả định ghi tên mày vô sổ đầu bài tội vô lễ với giáo viên gì đó.
– Tôi: Xong rồi sao?
– Dũng: Mày không biết mặt bả tức đến cỡ nào đâu. Xong con Vân lay mày mãi mà mày vẫn không chịu dậy nên bọn tao thấy nghi nghi rồi. Ai dè mày bị xỉu thật do bị…
– Tôi: Bị sao?
– SỐC KẸO. Hahaha. – Cả lũ bọn nó đồng thanh.
– Tôi: Sốc cái đầu tụi bay. Tao chỉ thấy tự nhiên hai mắt mờ đi, đầu thì đau dữ dội và không biết nữa luôn.
– Đại: Mày vậy là sướng rồi, xuống đây nằm mà có người chép bài giùm từ a đến z luôn.
– Tôi: Ai vậy?
– Đại: Con Vân chứ ai.
– Tôi: Thật hả? Vậy từ mai cứ thế tao xỉu cho khỏe nhỉ.
– Đại: Nhỉ cái đầu mày ấy, đi bố đèo về nào.
Bọn tôi vừa ra khỏi phòng y tế thì đụng mặt bọn thằng Hưng. Nó cố tình đi ngang tôi rồi ghé sát vào tai tôi.
– Nếu mày có gan thì ở lại ra sân sau tay đôi giải quyết một cho tất cả. – Rồi nó khinh khỉnh bỏ đi.
– Đại: Ê nó nói gì với mày vậy?
– Tôi: Không có gì, thôi đi về.
Ra tới nhà xe.
– Tôi: Tao quên mang bài kia về rồi, thôi bọn mày về trước đi. Tao về sau.
Xong tôi chuần vào trong trường và ra sân sau theo lời thằng Hưng. Nó đang ngồi dưới gốc cây cổ thụ hút thuốc cùng với gần chục thằng lớp 12 dưới gốc cây và còn cả một tốp không biết bao nhiêu thằng đang ngồi núp trên cây. Thấy tôi đến, nó rít điếu thuốc.
Một hơi dài rồi ném mạnh xuống đất.
– Hưng: Phù, tao tưởng mày không dám xuống.
– Tôi: Tao không nhát như mày.
– Hưng: Nhát à? Haha.
– Tôi: Nói là tay đôi mà dẫn cả đám như vầy là có ý gì đây?
– Hưng: Ý gì đâu, bọn nó chỉ là bạn tao. Và họ muốn tận mắt chứng kiến tao đạp bẹp dí mày ra. Rồi sau đó là đến lượt bọn chó bạn mày. – Nó nghiến từng chữ.
– Nghe có vẻ nhột nhỉ? – Bọn thằng Dũng từ đâu chui ra.
– Hưng: Ngạc nhiên chưa? Mày cũng sợ quá nên dẫn theo bọn à? Haha.
– Không, bọn tao cũng chỉ muốn xem mày bẹp dí thế nào với thằng Đức thôi. – Thằng Đại cười nhếch mép khinh bỉ.
– Hưng: Ái chà, mạnh miệng gớm nhỉ? Có cần tao chấp thêm một thằng vào giúp không? Haha.
– Tôi: Mày đang tự hỏi mày hả?
– Hưng: Mày…
– Ra giải quyết lẹ đi, tụi này không có thời gian đâu. – Bọn bên nó sốt ruột.
Xong tôi với nó lườm nhau tiến ra phía trước.
– Hưng: Tao sẽ cho Lan thấy rằng chọn theo tao là một quyết định đúng đắn.
– Tôi: Hừ, tốt nhất bây giờ mày nên bỏ cuộc đi. Nếu không thì đừng hối hận đấy.
– Hưng: Tao sợ quá, để xem một thằng không biết đánh đấm gì thì hạ tao bằng cách nào.
– Tôi: Nhưng tao vẫn biết đánh chó mà. Hừ.
Nó tức tối toan đấm tôi bằng một cú đấm móc.
– BỐP. – Tôi không thèm đỡ để xem sức nó mạnh được bao nhiêu.
Đánh trúng tôi một phát mà nó vênh váo ra mặt.
– Tôi: Hừ, chỉ có thế thôi à? Mày làm tao thất vọng quá đấy.
– Hưng: Cú tiếp theo chắc chắn tao sẽ thỏa mãn cho mày.
– Tôi: Lan không nói cho mày biết à?
– Hưng: Nói gì?
– Tôi: Vậy thì tí lết về mà hỏi nó tao là ai nhá.
Tôi lập tức áp sát làm nó bất ngờ rồi đấm một phát vào cái bản mặt vênh váo của nó.
– Hưng: Mày… mày…
– Bốp… bốp… chát… hự – Tôi liên tục xả những cơn giận của mình lên người nó.
– Tôi: Câu hỏi lúc nãy mày hỏi tao. Có cần tao chấp thêm người không?
– Hưng: Mày sẽ phải hối hận vì chuyện này.
Rồi nó lò dò đi cà nhắc vào gọi thằng nào đó. Có vẻ như là đang gọi thằng giỏi nhất trong đám đó đang núp sau cây cổ thụ. Nếu tôi đoán không lầm thì với tướng tá đó, thế ngồi gù lưng đó thì chỉ có thằng Lâm (thằng mà cùng được chọn đi thi đấu ở nhà thiếu nhi cùng tôi hồi hè ấy). Hừ, lần này mày ngu rồi nha Hưng, nhờ ai không nhờ.
– Sao gọi được người chưa? Tính cho tao phơi nắng à? – Tôi vào tới nơi để xác minh. Đúng thật là thằng Lâm.
– Sư… sư huynh.
– Tôi: Ừ.
– Hưng: Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Sư huynh là thế éo nào?
– Lâm: Đó là sư huynh của tao ở võ đường, là quán quân của giải đấu thiếu niên hồi hè. Mày đầu hàng thôi, đây không phải dạng để một thằng như mày đụng vào đâu.
– Hưng: Mày nói cái éo gì vậy? Chả lẽ bao nhiêu thằng như vầy không giải quyết được nó.
Dứt câu, tất cả những đứa đang ngồi trên cây nhảy xuống dưới.
– Tôi: Số lượng đáng kinh ngạc đấy.
Thấy có biến, bọn lớp tôi cũng chạy lại.
– Tôi: Bọn mày một cân được hai thằng không?
– Chuyện nhỏ thôi.
– Tôi: Tốt.
– Chúng mày đang ảo tưởng đấy à? Để xem chúng mày huênh hoang được đến chừng nào. Xử tụi nó. – Thằng Hưng vênh váo.
Thế là cả hai bên lao vào giao chiến. Tôi nghiêng người né cú đá của một thằng từ bên phải rồi móc chân đá ngược vào ngực nó làm nó té nhào. Xong tôi chụp lấy cú đấm đang hướng vào tôi rồi bước sang ngang kéo nó theo hướng đấm và lên gối.
– HỰ… – Thằng anh há hốc mồm.
Rồi khi tôi xử thêm được hai thằng nữa là bọn lớp tôi cũng xử đẹp lũ còn lại rồi. Bây giờ đứng trước mặt tôi là thằng Hưng đang núp sau lưng nhỏ Lan.
– Tôi: Là một thằng đàn ông mà lại núp sau bóng con gái thế ư? Mày có còn là đàn ông không thế?
– Lan: Mọi chuyện đến đây chấm dứt được rồi, cứ xem như chúng tôi đã thua. Anh có điều kiện gì thì nói đi.
Thật trong mắt tôi nhỏ Lan lúc này chẳng phải là nhỏ Lan tôi quen nữa, trong mắt tôi nhỏ Lan mà tôi quen đã chết rồi và kẻ đang đứng trước mặt tôi chỉ là kẻ mạo danh thôi.
– Tôi: Muốn các người để yên cho chúng tôi. Làm ơn đừng có xía vào cuộc sống của người khác nữa.
– Lan: Được, tôi đồng ý.
– Tôi: Xin lỗi, tôi đang hỏi nó.
– Hưng: Ta… ao đồng ý.
– Tôi: Tốt, từ nay tao mà nghe bất kì ai trong lớp tao bị mày làm phiền thì đừng có trách tao không báo trước.
Rồi tôi dẫn bọn lớp tôi về.
– Dũng: Mày cũng có nghề mà giấu anh em hả Đức?
– Tôi: Phải ếm hàng chứ mày.
– Sơn: Vừa nãy mày oai nhỉ. Mạnh miệng vờ lờ.
– Đại: Nhìn bản mặt sợ sệt của thằng Hưng mà tao buồn cười quá, haha.
– Hiệp: Mà khoan, hồi nãy thằng kia gọi mày là sư huynh rồi quán quân này nọ là sao?
– Tôi: Sao là sao? Nó học võ trong võ quán của anh tao nên gọi tao là sư huynh thôi.
– Ồh, thì ra là vậy.
– Mà giờ đi ăn mừng chứ?
– Nhất trí, ăn bù vụ hôm bữa luôn, hahaha.
Vậy là cả lũ kéo nhau đi mua đồ rồi mang lên đồi thông làm chuyến picnic. Ăn uống chơi bời đã đời đến gần 3h chiều thì anh em mới ai về nhà nấy.