Chap 61:
Vừa về đến nhà thì tôi thấy a. Trường mặt phởn như sắp lấy vợ đến nơi ấy.
– Tôi: Ủa, đi đâu vậy a. Trường?
– A. Trường: Đi hỏi cưới. – Ống cười tít mắt.
– Tôi: Ù, mà anh đi lâu không?
– A. Trường: Chừng một tháng thôi.
– Tôi: Săx, lâu vậy? Vậy võ quán ai lo? Cả chuyện cơm nước nữa?
– A. Trường: Anh có nhờ người xuống giúp mấy đứa rồi.
– Tôi: Ai vậy?
– A. Trường: Thúy.
Nghe xong mà tôi đơ người luôn, còn a. Cu đang vác cái balo ra cho a. Trường thì cũng đơ người rớt luôn ba lô xuống đất.
Nói không phải khoe chứ chị Thúy là loại sinh vật khủng khiếp nhất hành tinh. Nói về độ dữ thì sư tử cũng phải gọi chị bằng bà nội, bả còn khó tính khó hầu nữa.
– Tôi: Sao không phải là người khác mà lại là chị Thúy?
– A. Trường: Tại ai cũng bận hết rồi.
– Tôi: Anh cũng biết độ hiền của chị ấy mà?
– A. Trường: Đành chịu thôi, tại anh quên mất. – Ống nhún vai vô tội rồi ôm ba lô leo lên xe tẩu thoát. A. Trường đành lòng quay gót bước đi để lại hai thằng em đang đứng bơ vơ mặt chảy dài như trái dưa leo nhìn theo bóng ống xa dần.
– Tôi: Đi thanh thản nha a. Trường. – Tôi chúc ống.
– A. Cu: Không biết bao giờ c. Thúy mới xuống nhỉ?
– Tôi: Đệ biết đâu, hi vọng là không xuống đi.
Vừa dứt câu thì từ đằng xa có chiếc mai linh màu xanh chạy lại đỗ ngay trước cửa võ quán.
– Tôi: Đù, thuê taxi chở gấu đi chơi luôn à a. Cu. Sang dữ vậy?
– A. Cu: Đâu có, không phải mày thuê đi chơi à?
– Chẳng lẽ… – Hai anh em nhìn nhau nuốt khan.
Từ trong xe, một người con gái tuổi 18 có nước da trắng như vỏ trứng gà (vườn). Mái tóc dài ngang lưng, đeo cái mắt kính tròn tròn, chân độn thêm đôi guốc 12 cm.
– A, chị Thúy yêu dấu của bọn em. – Hai anh em đồng thanh.
– C. Thúy: Ừ, trông hai đứa vui quá nhỉ? Chị có quà cho hai đứa này. – Bả giơ giơ cái túi xách lên.
– Tôi: Tuyệt quá.
– A. Cu: Vào nhà ngồi cho khỏi nắng đi c. Thúy.
Lát sau, lớp võ đến đông đủ. Tôi đứng ra cho lớp luyện tập lại các bài võ rồi cho từng cặp lên đấu thử. Đang giữa chừng thì a. Cu với c. Thúy về. A. Cu thì ngay lập tức vô thay đồ rồi nhảy vô tập võ luôn, còn c. Thúy thì ngồi ghế nhìn.
– Ủa? Ai vậy sư huynh?
– Tôi: Suỵt, yên lặng và tập đi. Nếu như không muốn chết. – Tôi ra hiệu cho nó yên lặng.
Nhưng đã quá trễ rồi, nó đã bị thiên lôi dòm ngó rồi.
– Tôi: Chú chết chắc rồi. – Tôi lắc đầu bó tay rồi né né sang chỗ khác đứng tập có không khéo bị vạ lây. Đúng như tôi dự đoán, chỉ chưa tròn một phút sau.
– C. Thúy: Này, cậu kia. Tập kiểu gì mà kì thế hả? Động tác thì không dứt khoát, thân thủ thì chậm chạp như rùa. Bộ đói cơm hả?
Thằng Hà đực mặt đứng nhìn c. Thúy gầm. Rồi bả bất ngờ chặt vào ngực nó một phát đầy uy lực, biểu hiện là thằng nhỏ la không ra tiếng. Chưa dừng lại ở đó, bả còn đưa chân đá vào khuỷu chân của nó làm nó té ngửa ra đằng sau. Còn mấy thằng khắc thì há hốc mồm, mắt chữ @ mồm chữ 0 nhìn bả. Bả vừa lườm một phát là ngay lập tức tất cả đều vào vị trí tập tành nghiêm túc hết, tiệt nhiên không dám hé miệng nói nửa lời.
Hết giờ tập, cả lớp học giải tán xong thì c. Thúy bắt đầu càu nhàu.
– Học hành gì mà chẳng có kỷ cương phép tắc gì hết. Toàn là vừa học vừa giỡn không.
– Tôi: Thôi, c. Thúy bớt nóng.
– C. Thúy: Nóng chứ sao không? Mà anh em mấy người không biết dạy kiểu gì mà nguyên một thằng cao to như thế mà chị vừa đụng nhẹ đã ngã.
– Tôi: Nhẹ mới lạ, như chị thì voi còn ngã chứ đừng nói là nó.
– C. Thúy: Hử?
– Tôi: À, không. Em nói là em phải đi ngủ sớm để mai còn đi học. Hai người cũng đi ngủ sớm đi nha.
Nói xong, tôi vọt vào phòng ngủ luôn kẻo ngồi ngoài đó xíu nữa lại mang họa.
Sáng hôm sau, tôi tranh thủ làm nhanh mấy cái thủ tục buổi sáng rồi vọt lẹ.
Ngồi trong lớp mà tôi cứ ngáp ngắn ngáp dài liên tục.
– Vân: Hôm qua ông mất ngủ hả?
– Tôi: Đâu có. À mà gần như vậy.
– Vân: Ngủ nguyên buổi sáng còn chưa đủ? – Nhỏ Vân bụm miệng cười khúc khích.
– Tôi: Ờ… thì… – Tôi gãi đầu chữa thẹn. – À mà cám ơn Vân nha.
– Vân: Sao lại cám ơn tui?
– Tôi: Thì hôm qua Vân chép bài cho Đức đó.
– Vân: Trời, tưởng chuyện gì chứ. Chuyện nhỏ thôi mà.
– Chuyện nhỏ thật hả? – Tôi hỏi lại.
– Vân: Ừ.
– Tôi: Vậy thì Vân chép bài giùm Đức bữa nữa nha.
– Vân: Mơ à. Không có vụ đó đâu.
– Tôi: Đi mà, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.
– Vân: Vậy ông ngồi không làm gì? Thôi tự chép đi, không phải lười.
– Tôi: Không chép thì thôi. – Tôi làm mặt đáng thương cực kì sociu bây bê (dốt tiếng anh, viết tiếng việt).
Xong tôi mở cặp ra lấy cây bút thì mới phát hiện đống kẹo hôm qua nhỏ Vân đã nhét hết vào cặp cho tôi rồi. Thế mà tôi lại cứ tưởng là bị ông mãnh nào hốt hết rồi chứ. Tôi lấy hết ra bỏ vào túi.
Đến giờ ra chơi, lúc đám con trai đang tụ tập bàn tán thông tin về cf thì thằng Mắm vô tình phát hiện ra túi kẹo của tôi.
– Mắm: A, thằng Đức ăn mảnh này tụi bay ơi. Nó có cả túi kẹo mà không chia cho anh em này bọn mày.
– Hoàng: Á à. Chơi vậy là không đẹp nha Đức.
Thế là tôi đành phải bỏ ra chia cho bọn nó, biết thế để cụ nó trong cặp đi thì đỡ hao tốn rồi. Báo hại bây giờ trong túi tôi chỉ còn vỏn vẹn 5 cục duy nhất.
Hết giờ ra chơi là đến tiết hóa.
– Tôi: Chết rồi, mày có mấy cây bút đỏ vậy Đại?
– Đại: 1.
– Tôi: Lớp trưởng có mấy cây bút đỏ? – Tôi quay qua hỏi nhỏ lớp trưởng.
– Một à.
Thế là xác định tôi rồi. Bà cô dạy hóa này dữ chả kém c. Thúy là bao, trong tiết của bả mà thằng nào không có bút đỏ là get out.
– Vân có mấy cây bút đỏ? – Tôi quay qua hỏi nhỏ Vân.
Nhỏ không trả lời, còn chẳng thèm nhìn mặt tôi nữa chứ. Quái thật, rõ ràng hồi nãy còn bình thường mà sao giờ lại giận mình nhỉ? Chẳng lẽ dạo này thời tiết thay đổi nên tính khí của nhỏ này cũng thay đổi theo mùa à ta? Con gái đúng là khó hiểu thật mà.
– Tôi: Vân giận Đức vụ gì hả?
Không trả lời.
– Tôi: Đức nói hay làm gì làm Vân giận hả?
Vẫn không trả lời.
Tôi ghét rồi, tôi lấy một tờ giấy ra viết viết. Xong tôi đưa tờ giấy đó cho nhỏ Vân rồi ngồi đợi câu trả lời. Thể nào từ giờ đến cuối tiết thì nhỏ Vân cũng phải có câu trả lời cho tôi. Chắc là mọi người đang thắc mắc nội dung tờ giấy đó là gì phỏng? Hềhê, nội dung trong đó viết thế này:
– “Khi nhận được tờ giấy này thì Vân phải cho Đức biết lý do giận Đức. Nếu không trả lời thì Vân tự thừa nhận thích Đức.”
Chỉ vỏn vẹn thế thôi nhưng tôi chắc chắn sẽ nhận được câu trả lời từ nhỏ Vân.