Chap 63:
Thế là ngay chiều hôm đó, anh em trong lớp rủ nhau đi đá banh một trận để vừa luyện tập vừa thử sức các thành viên trong lớp. Còn riêng tôi thì bị sút ra rìa do phải đi làm huấn luyện viên cho đàn vịt giời kia.
Hôm đầu tiên tôi cho mỗi người thử sút quả banh và thu được kết quả đúng nản. Có mỗi quả banh to đùng thế mà không đá được, đứa thì bắn chim, đứa thì sút văng giày, đứa thì sút vào… bụi, thật đến nản.
– Tôi: Đá đàng hoàng xem nào, kiểu này là thủ môn đội bạn mắc võng ngủ còn kịp đấy.
– Dương: Tụi tui đá hết sức rồi mà.
– Ly: Mệt quá, tụi tui không đá nữa đâu.
Lần lượt từng đứa bỏ đòi bỏ cuộc.
– Kỳ: Ê, đám vịt giời lạch bạch thế thì đá với đấm gì? Haha.
– Mai: Nè, ông nói ai là vịt giời hả? Chết nè. – Mấy đứa con gái rượt theo đá thằng Kỳ như đá bóng. Bỗng trong đầu tôi nảy ra một ý tưởng.
– Tôi: Ê, Đức có cách rồi. Tất cả lại đây nào.
Tôi gom mọi người lại.
– Cách gì?
– Tôi: Bây giờ mọi người thấy mặt thằng Kỳ có đáng ghét không?
– Có.
Một câu trả lời đồng thanh giòn giã.
– Tôi: Tốt, vậy giờ mọi người cứ tưởng tượng quả bóng đó chính là thằng Kỳ đang chổng mông lêu lêu mọi người. Mọi người biết nên làm thế nào rồi chứ gì?
– Sút hết mình. – Cả đám đồng thanh.
Quả nhiên cách này của tôi rất có hiệu quả, hiệu quả đến bất ngờ luôn.
– Tôi: Tốt rồi, cứ sút thế này thì quá tốt rồi. Thôi, nay tập sút bóng thôi, bữa sau sẽ tập chuyền, lừa và cướp bóng nha.
– OK.
Xong tôi tranh thủ qua xem anh em làm ăn thế nào.
Khá kinh ngạc đấy, thằng nào cũng lừa như cầu thủ quốc tế ấy. Có vẻ là không cần đến tôi tham gia đội bóng rồi.
– Đại: Quả này mày ngồi dự bị thôi Đức ơi. – Thằng Đại bác vỗ vai tôi.
– Tôi: Hình như tao không phải ngồi dự bị một mình rồi.
– Đại: Ừ. Hàhà.
Theo như tôi quan sát thấy thì đội hình bên lớp tôi thực sự rất chắc. Thằng Hạnh thì tướng tá hơi nhỏ nhưng kỹ năng bắt gôn rất đỉnh, phải nói là very good luôn. Thằng Dũng, Sơn là hai thằng chơi thân với nhau nên rất ăn rơ với nhau, hai thằng này làm tiền đạo thì quá đẹp. Còn hậu vệ thì giao cho thằng Bình, trung vệ thì giao cho thằng Hoàng đảm nhiệm. Còn chưa kể còn thằng Bảo, Lâm, Long, Đại… Với đội hình này mà không vô địch thì lớp tôi giải tán bỏ đá banh luôn là vừa.
Hôm sau, vừa đến giờ ra chơi là phòng đoàn của trường đông nghịt người của tất cả các lớp để tiến hành bốc thăm xếp lịch đá bóng.
– Tôi: Lớp mình ai đi vậy?
– Toàn: Thằng Dũng đi bốc cho con trai rồi, còn bọn con gái thì không biết.
Tôi vào lớp gọi nhỏ lớp trưởng đi bốc thăm. Đến hết giờ ra chơi, nhỏ lớp trưởng với thằng Dũng quay về với hai trạng thái hoàn toàn giống nhau. Đó là thểu não, thất thểu.
– Sao rồi? Sao rồi? Gặp lớp nào vậy?
Bọn trong lớp bu lại hỏi.
– Dũng: Hầyzz!!! – Nó lắc đầu thở dài.
– Đại: Gặp lớp nào nói đại đi mày. Làm tao sốt ruột nha.
– Dũng: Gặp lớp… hầyy.
– Lâm: Mày một lần nữa là anh em bu lại xử mày đấy.
Thằng Dũng đập bàn cái rầm, mặt ức chế lắm.
– Dũng: Gặp ngay lớp 10a4 chứ. Chúng mày hỏi có tức không?
– Tôi: 10a4 yếu xìu mà, có gì đâu mà tức?
– Dũng: Chính vì thế mới tức chứ. Lớp mình thế này mà lại gặp cái lớp không biết đá banh. Mày thử nghĩ xem có nhục không?
– Tôi: Không. – Tôi trả lời tỉnh bơ.
– Ly: Mấy ông thì vui rồi, tụi tui gặp liên quân đây nè.
– Tôi: Liên quân là sao?
– Ly: Là mấy đứa bí thư gái của các lớp hợp lại thành một đội ấy. Ông là bí thư mà lại không biết à?
– Tôi: Hèn gì mấy lần họp bí thư toàn thấy bọn nó ở lại không.
– Lan: Gặp liên quân thì ăn thế nào được. Thôi lớp mình bỏ cuộc rồi.
– Tôi: Sao chưa đá mà đã nản rồi? Vậy công sức của Đức huấn luyện coi như bỏ đi à?
– Lan: Nhưng mà liên quân mạnh lắm.
– Tôi: Thì kệ họ chứ. Bộ đội hình của mình không mạnh chắc. Cứ cố gắng tập luyện thì chưa ai biết được kết quả đâu. Còn cả tuần nữa để tập luyện cơ mà.
– Vân: Đúng đó, mọi người cứ cố gắng tập luyện đi. Phải có lòng tin vào bản thân chứ. Vân cũng sẽ đi cổ vũ mà.
Đến nhỏ Vân cũng ra mặt nói thế thì chẳng có lý do gì để mọi người bỏ cuộc nữa.
– Tôi: Vậy chiều nay 1h30 tập luyện tiếp nha.
– Thôi, nắng lắm.
– Ừ, thôi đổi thành 2h đi.
– Đúng đấy, 2h đi.
– Tôi: Vậy đúng 2h có mặt ở sau trường để tập nha.
– Hùng: Con trai đi cổ vũ hết luôn nha.
– Ok.
Kế hoạch đã bàn xong, tất cả lại về lại vị trí cũ ngồi học bài đợi giáo viên vào lớp.
Lúc về đến nhà, tôi lôi điện thoại ra gọi cho a. Huy.
– Alô.
– Tôi: A. Huy hả? Chiều nay cho em nghỉ tập một bữa nha.
– A. Huy: Nghỉ làm gì?
– Tôi: Em bận chút việc trên lớp.
– A. Huy: Ừ, vậy bữa sau phải cố gắng tập luyện cho theo kịp các bạn nha.
– Tôi: Vâng.
Xong tôi cúp máy.
– C. Thúy: Bận vụ gì trên lớp thế?
– Tôi: Chút việc thôi ấy mà. Hềhề.
– C. Thúy: Ừ, xuống sắp cơm ăn luôn đi kìa. Thằng Cu đang ngồi đợi ở dưới từ nãy đến giờ đấy.
– Tôi: Dạ.
Ăn uống xong hai anh em tôi bị bắt rửa chén. Chén rửa mà còn dính một chút mỡ là bả bắt rửa lại toàn bộ từ a tới z. Được cái hôm đầu bả xuống rồi bả rửa chén luôn nên bọn tôi tưởng đâu… ai dè…
Vừa me đúng 1h50 tôi dắt xe phắn luôn. Lúc tôi đến nơi thì mọi người đã đến đông đủ và đang ngồi ngoài sân sau của trường rồi.
– Hiệp: Ôlala, huấn luyện viên đi muộn nha.
Tôi đưa đồng hồ lên ngó.
– Tôi: Dẹp đi mày, vừa đúng giờ đấy nhá. Mà lớp đi đủ luôn rồi hả?
– Hùng: Ừ, đủ rồi.
– Vẫn chưa đủ mà. – Từ đằng sau, cô chủ nhiệm đang dìu nhỏ Vân tới. – Giờ mới đủ nè. – Cô chủ nhiệm cười hiền.
– Tôi: Hôm nay có cả cô với bạn Vân đích thân đi cổ vũ thì tất cả phải biểu hiện thật tốt nha.
– Nhất trí. – 7 Đứa con gái đồng thanh.
– Cô: Tập kiểu này không ăn thua đâu. Cô chuẩn bị cho các em rồi.
Xong cô quay lại vẫy vẫy tay. Ngay lập tức, đội quân lớp 10a4 ùn ùn kéo ra.
– Cô: Tập kiểu này nhanh hơn. Bên nào thắng cô sẽ tài trợ cho 100k mua nước. – Cô nháy mắt.
– Ôh yeahh! Cô là nhất. – Đám con trai đồng thanh.
– Lan: Ôi, sao lớp này đông thế?
– Hoa: Chắc thua mất.
– Tôi: Uầy lại thế nữa, chưa đá sao biết.
Xong hai bên vào sân giữa sự chứng kiến của hơn 40 thằng con trai của hai lớp.
– Vân: Cố lên nha mọi người.
– Cô: Tất cả cố gắng lên nha. Đừng làm cô thất vọng đấy.
Tôi đứng ngoài sắp xếp đội hình. Nhỏ Ly thì có tố chất làm thủ môn nhất, nhỏ Dương làm tiền đạo thì quá chuẩn. Cho nhỏ Ngọc với Lan làm hậu vệ cho chắc. Còn nhỏ lớp trưởng (LP) làm trung vệ kiêm luôn tiền đạo.
Trận đấu vừa bắt đầu, nhỏ Dương dẫn bóng một cách vô cùng điêu luyện, phải nói là chẳng thua kém gì một thằng con trai cả. Chả mấy chốc nhỏ Dương đã dẫn banh đến trước mặt thủ môn bên kia. Lúc nhỏ Dương đang định sút thì từ đâu hai nhỏ nào bay tới phá bóng.
– Hùng: Ui, tiếc thế. Tí thì được rồi.
– Tôi: Đá biên đi LP. – Nhỏ lớp trưởng ì ạch đi nhặt banh.
Rồi một đường bóng sệt lăn với tốc độ rùa bò đến chỗ nhỏ Dương. Bỗng nhanh như sên, một nhỏ bên lớp bạn lao vào bắt bóng rồi thực hiện đường chuyền lên giữa sân. Đấy, lớp người ta chuyền đẹp thế đấy, vậy mà lớp mình chuyền thì… hầyzz.
– VÀOOO!!! – Tiếng reo làm tôi giật mình.
Tấm lưới đội tôi đã rung lên mở đầu tỉ số.
– Tôi: Xời ơi, Lan với Ngọc hậu vệ kiểu gì vậy? Sao lại đứng im như tượng vậy?
Xong bóng lại chuyền lên.
– Tôi: LP kèm người kìa, Lan chặn bóng đi.
– VÀOOO!! – O – 2. – Lưới đội tôi lại tiếp tục rung lên.
Đến nản.
– Tôi: Thôi, có hậu vệ cũng như không. Giờ khỏi hậu vệ luôn đi. Hễ thấy banh là cứ bu vào sút nha.
– LP: Vậy được không?
– Tôi: Đá tẹt đi. Đằng nào cũng thua rồi.
Xong tôi ra gốc cây cổ thụ ngồi cạnh nhỏ Vân.
– Tôi: Vân còn giận Đức không?
Nhỏ Vân như không nghe thấy.
– Tôi: Đức biết sai rồi mà. Đừng giận Đức nữa nha.
– Vân: Ông làm gì mà sai?
– Tôi: Vân giận Đức vì Đức lấy kẹo Vân cho cho bọn kia ăn.
– Vân: Vậy thì có gì đâu mà tui giận ông?
– Tôi: Vì Vân đã dặn là không được cho ai hết.
– Vân: Biết sao vẫn cho?
– Tôi: Tại lúc đó Đức quên. – Tôi gãi đầu chữa thẹn.
– Vân: Quên.
– Tôi: Thôi đừng giận Đức nữa nha, Đức biết lỗi rồi mà.
– Vân: Không. – Nhỏ Vân phùng miệng lên.
– Tôi: Trùi ui, giờ Đức mới thấy nha. Lúc Vân giận trông Vân xinh nha.
– Vân: Thật hả?
– Tôi: Thật.
– Vân: Ý ông chê thường ngày tui xấu chứ gì? Vậy thì tui giận ông hoài luôn nha.
– Tôi: Ấy bậy, Đức nào dám có ý đấy. Ý Đức là thường ngày Vân còn xinh hơn, hềhề.
– Vân: Dẻo miệng.
– Tôi: Hềhê, vậy là hết giận Đức rồi nhá.
– Vân: Hứ, sao hết dễ vậy được.
– Tôi: Chứ giờ Đức phải làm sao đây?
– Vân: Ừm… làm cho Vân 3 việc.
– Tôi: 1 việc thôi, 3 việc nhiều quá.
– Vân: Còn trả giá nữa?
– Tôi: Rồi rồi, 3 việc thì 3 việc. Việc gì?
– Vân: Để tui nói sau, giờ tui chưa nghĩ ra. – Nhỏ Vân cười tinh nghịch.
Nụ cười ấy hình như rất quen thuộc với tôi, nó rất giống nụ cười của con bé ấy. Giống, giống lắm.
– VÀOOO! – Tiếng reo hò kéo tôi về với thực tại.
Bọn kia lại reo hò lên. Nhưng lần này là bọn lớp tôi reo hò. Vâng tỉ số đã được gỡ gạc bởi cú sút thần thánh của nhỏ Ly. Lạy mẹ này luôn, thủ môn gì mà bỏ cả gôn chạy lên ghi bàn luôn. Bó tay với bọn này luôn.
Cuối cùng tỉ số 2 – 2 khép lại trận đấu và số tiền 100k được chia đôi cho hai bên.
– Tôi: Thấy chưa, lớp mình mà cố gắng tập luyện thì chưa biết được đâu à.
– Cô: Đúng đấy, mấy đứa cố gắng tập luyện lên nha.
– Dạ.
Uống nước xong là tôi lại cho mấy đứa con gái ra sân chạy nhong nhong đến 4h mới cho về. Tôi cho chạy vậy chủ yếu là để nâng cao thể lực của mấy đứa con gái lớp tôi thôi.