Chap 66:
– YEAHH! Đi ăn kem thôi.
Mấy nhỏ đó xếp hàng trước mặt tôi.
– Tôi: Ăn kem hả? Ừ đi ăn đi. Đức thấy hơi đau bụng nên Đức về trước đây. Mọi người đi ăn vui vẻ nha. – Tôi vờ ôm bụng.
– Ly: Ấy, tính trốn hả?
– Tôi: Trốn gì đâu, Đức đau bụng thật mà.
– Vân: Ủa, vậy sao nãy giờ tui thấy ông vẫn bình thường mà?
– Tôi: À ừ… Tại giờ mới đau.
– Vân: Thật không? – Nhỏ Vân hất mặt về phía mấy nhỏ kia.
Tôi đưa mắt nhìn sang, nhỏ nào cũng đằng đằng sát khí, bẻ tay rôm rốp.
– Dũng: Dự là sắp có án mạng.
– Sơn: Một vụ thảm sát ghê gớm như anh Luyện.
Hai thằng nó ngồi lắc đầu phán.
– Đại: Thôi, quả này mày tiêu thật rồi.
Đấy, đến ngay cả thằng bạn thân của tôi cũng đứng nhìn là sao. Chúng mày chờ đấy, sau vụ này tao mà toàn mạng thì tụi mày biết mặt tao.
– Tôi: Hềhề, có gì đâu mà nóng thế. Đức giỡn chút xíu thôi mà. – Tôi cười cầu hòa.
Thế là tôi đành vừa đi vừa khóc dẫn tụi nó đi ăn kem.
– Tôi: Kem 4 mùa nha? (Loại kem 1k 4 cây nhỏ ấy)
Ngay lập tức tôi nhận được một cái giậm chân đau điếng từ nhỏ LP.
– Lan: Ông ăn kem đó đi, tụi tui ăn kem khác, hứ.
Vừa đến quán kem là tụi nó phi luôn vào bàn rồi gọi món. Lúc tôi vào đến nơi thì tụi nó gọi món xong rồi.
– Tôi: Amen, gọi xong rồi à? Nhanh vậy.
– Vân: Gọi cho ông luôn rồi, ngồi xuống đợi đi.
Tôi kéo ghế xuống ngồi cạnh nhỏ Vân. Lát sau, cô bé phục vụ (chắc tầm 15 tuổi, khuôn mặt khá dễ thương và mặc cái váy ngắn màu hồng hở hơn nửa cái đùi) bưng kem ra. Tổng cộng 10 ly kem màu hồng (chắc là kem dâu).
– Tôi: What? Sao của Đức cũng là màu hồng?
– Vân: Ăn không? Không ăn tui ăn giùm cho. – Nhỏ Vân với tay định lấy ly kem của tôi.
– Tôi: Hớ, ngu gì không ăn.
– Phục vụ: Anh chị còn cần gì không ạ?
– Lan: Được rồi, tiếp theo là sôcôla nha. – Nhỏ Lan nói với con bé phục vụ.
– Dạ chị. – Rồi con bé trở về quầy.
– Tôi: Ơ, chưa ăn hết mà sao gọi thêm rồi?
– Vân: Còn 5 loại nữa, lỡ rồi thì phải thưởng thức cho hết chứ. – Nhỏ Vân nháy mắt.
Khỏi phải nói mặt tôi lúc đó thảm đến cỡ nào. Nguy cơ là tôi phải ở lại rửa chén à nhầm rửa ly rất là cao.
Tôi ăn xong mỗi ly dâu là đã no rồi, thế mà mấy nhỏ kia vẫn cắm đầu quất thêm ly sôcôla nữa. Tôi đúng nể cái bụng của mấy nhỏ này luôn.
– Thôi, không ăn nữa. Buốt răng quá.
– Ừ, tui cũng ê ê rồi.
Thật mừng vì mấy nhỏ này sắp tha cho túi tiền của tôi.
– Tôi: Vậy thì về ha.
– Vân: Ừ, về thôi. Tui cũng no rồi. – Nhỏ Vân xoa xoa bụng.
Chỉ chờ có thế, tôi nhanh chóng phi ra quầy tính tiền luôn. Nhỏ phục vụ lúc nãy bấm máy tính cạch cạch rồi chốt cho tôi một con số.
– Của anh tất cả là 200k.
Tôi méo mặt móc tiền ra trả. Nhìn mấy tờ tiền đi vào tay nhỏ phục vụ mà tôi tiếc đứt ruột.
– Phục vụ: Anh có phải là quán quân giải võ thuật thiếu niên vừa rồi.
Ở nhà thiếu nhi không?
– Tôi: Ơ, sao em biết?
– Em đi xem thôi. Hôm đó anh đánh hay ghê.
– Tôi: Lần đó anh ăn may thôi. – Tôi gãi đầu cười. – Em cũng thích học võ à?
– Dạ vâng. À anh cho em xin chữ kí đi.
Khỏi phải nói lúc đó mũi tôi phổng lên cỡ nào nhá. Cái cảm giác được fan hâm mộ xin chữ kí nó sướng thế nào ấy, mát hết cả dạ.
– Lan: Làm gì mà lâu thế?
– Vân: Xì, tán gái chứ làm gì nữa. – Nhỏ Vân bĩu môi.
– Tôi: Ơ…
– Hoa: Thôi khỏi biện minh, bọn con trai tụi ông thì ai cũng vậy thôi. Tui biết thừa mà.
– Tôi: Không…
– Ly: Được rồi, về thôi.
Vậy là tôi đành ngậm ngùi theo mấy nhỏ đó đi về. Hầyzz, thật là mất hứng, tự nhiên đang từ trên mây lại bị mấy nhỏ này đạp xuống vực không thương tiếc.
Hôm sau, trận đấu giữa lớp tôi với 10a2. Trận này thằng Đại không được ra sân do lớp đó là lớp của nhỏ Trang nên bọn tôi sợ thằng Đại bán độ. Thằng nào chứ thằng đó dám vì sắc bán bạn lắm.
Vì thế nên thằng Bảo vào sân thay cho thằng Đại. Còn thằng Đại thì ngồi nắm tay nhỏ Trang xem trận đấu ở trên hành lang khối 11.
Trận đấu vừa bắt đầu thì thằng Dũng chuyền bóng cho thằng Sơn rồi móc lên phía trên để nhận lại bóng từ thằng Sơn chuyền lên. Nhưng chưa kịp chạm vào bóng thì thằng áo số 11 bên kia lao tới cắt mất bóng. Bóng được chuyền lên cho thằng tiền đạo số 10 ở giữa sân. Thằng đó đảo bóng ản thì thôi chứ, chẳng mấy chốc thằng Hoàng với thằng Bảo đã bị qua mặt.
– Bụpp. – Thằng Hùng chạy lên phá bóng.
Bóng lăn ra khu vực cánh trái, thằng Bảo nhanh chóng kiểm soát bóng rồi chuyền qua cho thằng Hoàng, thằng Hoàng lại chuyền cho thằng Sơn làm cho thằng tiền đạo số 10 dí hụt hơi. Rồi bất ngờ thằng Sơn thực hiện một cú chuyền dài lên khu vực cấm địa cho thằng Dũng. Thằng Dũng nhảy lên toan tiếp bóng nhưng lại bị thằng hậu vệ cao kều bên kia nhảy lên đánh đầu phá đường chuyền. Thằng Dũng nhìn tướng thì y chang thằng rambo lùn thì đành bất lực trước một thằng cao kều (chắc tầm 1m73). Bóng lại rơi vào chân thằng số 10, lần này nó cẩn thận hơn, theo sau nó là thằng số 11. Vừa dẫn bóng lừa tình thằng Bảo xong là nó chuyền bóng cho thằng số 11 luôn. Thằng số 11 co chân sút ở góc hẹp. Nhưng hóa ra chỉ là động tác giả, bóng lại được chuyền về thằng số 10.
– VÀOO!!! – Tấm lưới đội tôi đã rung lên.
– Hoét!!
Bóng lại được đặt lại giữa sân. Lần này thằng Dũng từ từ luồn bóng lừa tình thằng số 11 rồi xỏ kim xỏ chỉ gì đó vượt mặt nốt thằng hậu vệ bên trái. Tiến sâu vào vòng cấm địa, thằng Dũng cũng co chân thực hiện động tác giả và chuyền sang cho thằng Sơn. Thằng Sơn lại thực hiện động tác giả lần nữa, nó lại trả bóng về cho thằng Dũng. Thằng Dũng dứt điểm ngay khi chỉ các khung thành chưa tới 5m.
– Bốpp… beenggg…
Tôi phải công nhận một điều là thẳng thủ môn bên đó giỏi và sở hữu một đôi chân dài. Trong gang tấc nó đã sử dụng đôi chân dài đó để cứu nguy cho đội nó một bàn. Cổ động viên bên đó thì hò hét um củ tỏi lên.
– A2.
– VÔ ĐỊCH!!!
– A2.
– VÔ ĐỊCH!!!
Cổ động viên bên tôi to mồm cũng chả thua kém là bao.
– A7.
– QUYẾT THẮNG.
– A7.
– QUYẾT THẮNG.
Chỉ khổ cho cái lỗ tai tôi bị tra tấn dã man, tàn bạo vô nhân đạo vì đứng cạnh mấy cái loa phát thanh à nhầm, phải nói là GÀO THANH ấy mới đúng.
Hết hiệp một mà lớp tôi cũng chẳng ghi được bàn nào dù đã tấn công rất quyết liệt, sút như nã pháo mà chẳng hề ăn thua gì với bức tường bê tông của đội a2 cả.
– Sơn: Mày vào thay được không Đức? Tao đau chân quá.
– Tôi: Lâm, mày có vào không này?
– Lâm: Thôi, mày vào đi. Tao không đá được đâu.
– Tôi: Tao có đồ đâu mà vô.
– Sơn: Lấy đồ của tao này.
Vậy là tôi với nó vào nhà wc đổi đồ.
Đến hiệp hai, tôi vào sân thay cho thằng Sơn.
– Tôi: Tí tao chuyền cho mày rồi tao chạy lên cắm cọc, mày chuyền luôn lên cho tao nha. – Tôi nói nhỏ với thằng Dũng lúc đang vào sân.
– Dũng: OK.
Đúng như kế hoạch, tôi vừa chạy lên cắm cọc thì ngay lập tức thằng Dũng chuyền bóng lên. Tôi đón bóng rồi một chân chống đất, chân kia rê bóng xoay người 270 độ né cú xoạc bóng của thằng hậu vệ cao kều. Rồi tôi nhanh chóng đảo người luồn lách vượt qua thằng hậu vệ còn lại và dẫn thẳng bóng lên gần thằng thủ môn. Khi gần như thằng thủ môn gần phá được bóng thì tôi tự bật tường và:
– Hoét!!!
– VÀOOO!!! – Tấm lưới đối phương nhẹ nhàng rung lên san bằng tỉ số.
– YEAH YEAH YEAH!!!
– A7.
– QUYẾT THẮNG!!!
Cổ động viên viên ở bên ngoài cầm hai cái chai bỏ vài cục đá vào đập bồm bộp.
Riêng thằng thủ môn đó dường như còn chưa biết có chuyện gì vừa xảy ra nữa. Nó vẫn đứng dáo dác tìm bóng.
– Dũng: Đù, mày đá hay vậy sao không vào từ sớm? – Thằng Dũng đập vai tôi.
– Tôi: Hay gì đâu, ăn rùa đấy, hềhề.
Rồi trận đấu lại tiếp tục. Lần này tôi bị hai thằng kèm luôn. Vậy cũng tốt, để cho mấy thằng bên mình thoải mái dẫn bóng hơn. Nhưng mà chỉ với hai thằng này mà đòi kèm tôi thì quả là hơi coi thường tôi quá. Nếu mà là 1 năm trước đây thì may ra chúng nó có cửa kèm tôi. Tôi đang tính là xin bóng ghi thêm vài bàn nhưng chợt nghĩ mới là trận thứ hai, không nên làm nổi quá nên tôi quyết định an phận thủ thường, dẫn hai thằng lính đó chạy vòng quanh sân tập thể dục chơi, hềhề. Còn bọn thằng Dũng hiện giờ đang là 5 đấu 4 nên lợi thế khá nghiêng về bên tôi.
Lúc đang mải chạy thì…
– Vàoo!!!
– Hoétt… hoét… hoéttt!!! – Tiếng còi hết giờ và lưới rung lên cùng lúc.
Và sau một hồi tranh cãi thì chúng tôi đành chấp nhận sút penalty.
Đầu tiên là thằng Dũng sút vào. Lưới bên tôi cũng bị vào một trái. Đến trái thứ hai, thằng Sơn ghi thêm một điểm, thằng số 11 bên kia đá ra ngoài nên đội tôi dẫn trước 2 – 1. Trái thứ ba cả hai đều không vào, trái thứ tư thì tỉ số lại được san bằng. Tất cả chỉ mong đợi vào trái thứ 5 này do tôi sút. Tất cả gánh nặng đều đè lên vai tôi lúc này. Tất cả hy vọng của cả lớp đều dồn cả vào tôi, đều đặt cho tôi quyết định.
– A7.
– Quyết thắng!!
– A7.
– CỐ LÊN!!!
Cổ động viên hô vang cổ vũ tinh thần tôi. Tôi nhìn thằng thủ môn rồi hít một hơi thật sâu vận khí.
– BIINHHH!!! – Tiếng bóng va chạm với chân tôi ngân vang lên.
– VÀOO!!!
– YEAH YEAH YEAH!
Thằng thủ môn đó đứng đơ người không nhúc nhích, mắt không chớp, miệng chữ 0.
– Dũng: Hoan hô, thắng rồi.
Cả đám chạy ra ăn mừng.
– Tôi: Chưa biết đâu.
– Dũng: Là sao?
– Tôi: Còn một quả cuối nữa kìa. – Tôi hất mặt sang phía thằng số 10 đang đứng chuẩn bị sút.
Lần này gánh nặng đè lên vai thằng Hùng chứ không phải là đè lên tôi nữa rồi.
Rồi thằng đó nhanh chóng thực hiện một cú bóng xoáy, bóng bay rất căng. Thằng Hùng đã đoán được hướng bóng, nó nắm hai tay lại thành hai nắm đấm rồi bay người phá đường bóng. Tuy thằng Hùng đấm trúng nhưng là bóng xoáy nên đường bóng lại bay lệch nhưng vẫn bay về phía khung thành và đập phải xà ngang. Bóng đã bay ra ngoài, chỉ thiếu chút nữa thôi là nó đã ghi bàn gỡ hòa tiếp rồi.