Chap 68:
Vào tới lớp, tôi thấy nhỏ Vân đang mải mê ghi ghi chép chép cái gì đó. Tôi mon men lại gần:
– Tôi: Vân nè, cho Đức hỏi cái này xíu.
– Vân: Hỏi đi. – Nhỏ Vân vẫn cặm cụi ngồi làm bài.
– Tôi: À ừm… Đức muốn hỏi là thứ 7 với chủ nhật tuần sau Vân có rảnh không?
– Vân: Thứ 7 thì đang thi cuối hk1, chủ nhật thì rảnh. Mà ông hỏi làm chi vậy? – Nhỏ Vân chau mày suy nghĩ rồi trả lời.
– Tôi: À, thì bọn Đức đang rủ nhau đến chiều thứ 7 đi chơi.
– Vân: Vụ gì?
– Tôi: Thì coi như đi cho noel thôi.
– Vân: Thôi, tui không đi đâu. Mọi người đi đi. – Nhỏ Vân từ chối luôn.
– Tôi: Sao vậy?
– Vân: Tui mắc công chuyện rồi. Với lại… – Nhỏ Vân ngập ngừng. – Với lại tui đi theo chỉ làm vướng chân vướng tay mọi người thôi.
– Tôi: Không sao đâu. Đức biết Vân lo lắng chuyện gì. Đức làm đôi chân cho Vân 1 bữa là được chứ gì đâu.
– Vân: Đức???
– Tôi: Không chịu hả?
– Vân: Không phải, mà là…
– Tôi: Không phải thì được rồi. Vậy là Vân chịu đi rồi.
– Vân: Vân đồng ý đi nhưng chưa chắc là đã được đi.
– Tôi: Sợ ba mẹ Vân không cho đi chứ gì?
Nhỏ Vân khẽ gật đầu. Gì chứ dù sao nhỏ Vân cũng là công chúa cành vàng lá ngọc, với lại còn đi lại không tiện nữa mà muốn xin phụ mẫu đi chơi xa thì quả thực là một vấn đề nan giải.
– Tôi: Chuyện này chắc phải bàn tính lại rồi. Mà Vân yên tâm, Đức sẽ có cách. – Tôi nháy mắt tự tin.
Suốt buổi học, tôi cứ ngồi chau mày bàn mưu tính kế.
– Tôi: Thằng cờ hó này, rảnh thì ngồi nghĩ phụ tao coi. Không thì ngồi yên giùm tao cái, đừng có phá tao nữa.
Tôi quạu khi đang ngồi tập trung chất xám suy nghĩ thì lại bị thằng Đại bác khều khều mượn vở chép bài.
– Đại: Suy nghĩ vụ gì? Vụ gì mà làm cho thằng đệ anh phải đăm chiêu đắm đuối suy nghĩ nãy giờ vậy?
– Tôi: Mày nghĩ cách… blabla… dùm tao với. – Tôi tường thuật lại vấn đề cho thằng Đại bác hiểu.
– Đại: Có vậy thôi thôi mà mày ngồi suy nghĩ nãy giờ à?
– Tôi: Ừ.
– Đại: Sao mày dở thế? Mày kêu cả lũ vô nhà nó xin phụ huynh.
– Tôi: Mày nghĩ ba mẹ nó có dám tin tưởng mà giao nộp con gái cho tụi mình không?
– Đại: Mày muốn có người đủ để đảm bảo thì tao biết 1 người.
– Tôi: Ai?
– Đại: Bọn mày rủ thêm cô chủ nhiệm đi luôn. Có cô chủ nhiệm đứng ra đảm bảo thì mày nghĩ nó có được đi không?
– Tôi: Ừ nhỉ? Thế mà tao không nghĩ ra.
– Đại: Trình chú còn kém lắm, hehe. – Nó xoa đầu tôi như thể con nó vậy.
Cuối giờ, tôi với mấy đứa nữa chạy đi tìm cô chủ nhiệm.
Chạy theo kỳ kèo mãi cô mới chịu đi chơi chung.
Rồi tôi tranh thủ về nhà tắm rửa, ăn uống đến gần 2h thì tôi lại phải lên nhà nhỏ P để tập văn nghệ. Đầu giờ chiều rồi mà cái nắng vẫn còn gay gắt kinh khủng thật. Tôi mới đạp xe có chút mà mồ hôi đã ra nhễ nhại cả lưng.
– P: Trời, lần nào cũng vậy. Nhìn mồ hôi này, ra như tắm ấy. Hôi quá. – Nhỏ Phụng vờ bịt mũi bĩu môi.
– Tôi: Thì ai mướn dí mũi vô ngửi làm gì?
– P: Đứng xa 5m còn ngửi thấy chứ nói gì.
– Tôi: Thôi thôi, không giỡn nữa. Tranh thủ tập đi, thời gian có hạn thôi.
– P: Từ từ, đợi mấy người kia đến nữa chứ.
– Tôi: Mình cứ tập trước đi, xíu mấy người kia đến thì vô tập sau.
– P: Vậy cũng được.
Hai đứa tôi vừa tập được một đoạn thì bọn kia tới. Khốn khổ thay là hai đứa tôi lại vừa tập đến cái đoạn nhỏ Phụng ngả người ra sau, tôi thì dùng đầu gối chân làm điểm tựa hờ cho nhỏ Phụng và một tay đỡ ra sau cổ, một tay nắm tay nhỏ Phụng.
– Ố ồ ô. Hình như là bọn mình đến đúng lúc quá rồi. – Thằng Thăng trêu.
– Ngân: Hai người đừng ngại, bọn em chỉ ngồi nhìn thôi mà, hai người cứ tự nhiên như không có mặt bọn em ở đây đi, hihi.
– P: Mọi người đến đủ rồi hả?
– Thăng: Ừ, đủ rồi.
– Tôi: Vậy xếp hàng vô tập luôn đi.
– Thăng: Hai người cứ tập nốt đoạn còn lại đi, bọn tao ngồi xem, hehe. – Thằng Thăng cười đểu.
– P: Hình như bữa nay Phụng bị lãng tai rồi. Bạn Thăng nói lại lần nữa đi, Phụng nghe chưa rõ. – Nhỏ Phụng bẻ tay rôm rốp làm thằng Thăng tái mặt.
– Tôi: Xùy, nhìn mày tao mất hứng rồi. Thôi vào tập chung cho con nhờ đi cha. – Tôi cứu nguy cho nó.
Xong cả lũ kéo vào xếp hàng theo vị trí đã định trước.
Tập xong tiết mục đầu thì bọn tôi chuyển sang tiết mục thứ hai, múa quạt. Mỗi đứa được phát cho hai cái quạt và vẫn múa theo cặp như tiết mục đầu.
– Tôi: Hầyzz, xong vụ này chắc Đức bị ụp đầu liên tục quá. – Tôi thở dài lúc đang ngồi nghỉ giải lao.
– P: Sao lại vậy?
– Tôi: Tại Đức múa cặp chung với người mà bọn nó ngày nhớ đêm mong.
– P: Hứ, ai mà ụp được Đức. Đức không ụp người ta thì thôi ấy chứ, hihi.
Nhỏ Phụng đưa tay vuốt mái tóc dài, đen óng ả củ nhỏ sang một bên để lộ cái cổ trắng ngần với lại cái dây màu trắng ở phần bên dưới cánh tay (các bác tự hiểu nha, tôi mà nói ra luôn thì em nó cắt cổ tôi mất). Chỉ cần vậy thôi cộng với nhan sắc của nhỏ cũng đủ khiến khối thằng đắm đuối, ngay cả tôi cũng chẳng ngoại lệ (thằng con trai mà, thằng nào chả thế. Trừ khi…). Tôi quay mặt đi hướng khác để không bị nhỏ Phụng mê hoặc.
– Tôi: Phụng uống gì không? Đức đi lấy cho.
– P: Đây là nhà Phụng mà. Câu đó phải để Phụng hỏi mới đúng chứ? Hihi. – Nhỏ Phụng bụm miệng cười.
Tôi đơ người luôn, chưa gì đã bị nhỏ Phụng làm cho loạn trí rồi.
– Tôi: À, ừ… Đức quên mất. – Tôi gãi đầu chữa thẹn.
– P: Đức uống gì?
– Tôi: Gì cũng được. Miễn là uống xong không chết là được, hề hề.
Rồi nhỏ Phụng đi vào bếp lấy nước. Lát sau, nhỏ bưng ra một khay ly đá với 5 chai nước ngọt. Riêng tôi thì me cái chai sting nổi nhất kia. Lúc tôi đang tính chộp thì bị một bàn tay khác lấy chai sting đó đi mất.
– P: Chai này của Đức nè.
Nhỏ Phụng cầm chai sting đưa cho tôi. Mừng hết lớn, tôi cầm lấy chai sting đó luôn rồi rót một nửa ra cái ly đá.
– Tôi: Của Phụng đây. – Tôi đưa cái ly cho nhỏ Phụng.
– P: Vậy Đức uống bằng gì?
– Tôi: Đây. – Tôi giơ nửa chai còn lại lên.
– P: Uống vào đây á?
– Tôi: Ừ, Đức thích uống như vầy hơn.
– P: Vì sao?
– Tôi: Vì uống vầy không ai xin uống ké được nữa, hehe.
– P: Hóa ra là keo kiệt chứ gì? – Nhỏ Phụng đánh nhẹ tôi một cái rồi bụm miệng cười.
Tập xong tôi chạy ù về võ quán đặng tắm rửa xong tranh thủ ôn sơ chút bài vở chuẩn bị cho tuần sau thi hk1. Khiếp, đúng là lâu ngày không xem lại bài vở, giờ này xem lại mới thấy khủng khiếp. Toán lý hoá thì tôi làm ngon lành do lúc học trên lớp hiểu bài luôn và chỉ đơn giản là ráp công thức vào làm bài, còn văn sử địa thì dài khủng khiếp. Chắc phải mất cả tháng thì tôi mới tụng xong lô đề cương đó. Riêng môn anh văn thì tôi ngu bẩm sinh rồi, vừa mở cuốn sách ra la tôi đã ngáp lên ngáp xuống. Mỗi lần nhìn thấy cuốn sách anh văn là tôi tự nhủ:
– Thôi, hôm nay học mệt rồi. Để môn này mai học tiếp.
Và lần này dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, tôi gấp cuốn sách anh văn lại rồi phi lên giường đánh một giấc tới sáng.
Sáng hôm sau, cả trường tôi lại nhốn nháo xô đẩy nhau để tranh giành xem lịch thi đấu đá bóng của lớp mình.
– Tin về, tin về. Tin nóng hổi về đây. – Thằng Hoàng vừa chạy vào lớp vừa hô to.
– Dũng: Gặp lớp nào?
– Hoàng: Con trai lẫn con gái đều gặp 11a1.
– Tôi: Ơ, khối 10 chưa đá với nhau hết mà đã đá với khối 11 rồi à?
– Hoàng: Ừ. Thầy Tín sắp sao thì chỉ biết theo vậy thôi chứ chống sao được.
– Dũng: Thôi kệ đi, dù gì bọn a1 cũng chỉ toàn là mọt sách thôi, chẳng làm ăn gì được đâu.
– Tôi: Mọt sách mà vô được vòng loại à?
– Dũng: Tao không biết nhưng nghe đâu là ăn may sút penalty hay sao đó.
– Tôi: Ừ. Mà dẹp vụ đó sang một bên đi, giờ tính vụ chơi đã.
– Hiệp: Tính gì nữa?
– Tôi: Giờ chia nhau ra làm việc. Mấy đứa con trai thì đi lôi kéo cô tham gia đi chơi. Sau khi lôi kéo thành công thì tụi con gái thì đi với cô xin phụ huynh cho Vân đi chung. Chúng ta sẽ lấy cô làm người đảm bảo. Ok.
– Dũng: Ok, có cô đích thân đảm bảo thì chắc là phụ huynh yên tâm thôi.
– Long: Nhưng mà có người lớn đi chung thì hơi không thoải mái.
– Tôi: Bọn mày yên tâm, tao tính rồi. Đến hôm đó thể nào cô cũng đi chơi với chồng cô rồi nên sẽ không đi chung với bọn mình được đâu.
– LP: Vậy thì còn rủ cô làm gì nữa?
– Tôi: Rủ vậy thôi, cái chính là năn nỉ cô xin giùm Vân thôi. Cô không đi chung với lớp được nên cảm thấy phụ lòng lớp mình, và xin giùm Vân chính là cách để cô đền bù. – Tôi nháy mắt tự tin.
– Hoan hô, mày thành thánh rồi Đức ơi. – Bọn nó bu vô vò đầu bứt tai tôi, còn mấy đứa con gái thì ngồi cười.
Theo như kế hoạch, cô chủ nhiệm vừa bước vào lớp là bọn tôi thực hiện kế hoạch ngay. Tôi cùng với thằng Dũng, Hiệp phóng ngay lên bàn giáo viên, làm ra bộ mặt khả ái nhất có thể.
– Tôi: Cô ơi, đến thứ 7 tuần sau cả lớp tổ chức đi về ngoại thằng Dũng chơi ế cô.
– Cô: Ừ, thế cũng được, xem như để xả stress với lại tăng thêm sự đoàn kết giữa mọi người.
– Tôi: Vâng, bọn em muốn mời cô đi chung. Cô đi nha cô.
– Dũng: Đi chung với lớp cho vui nha cô?
– Hiệp: Đi nha cô?
– Cô: À ừm… chắc cô không đi được đâu. – Cô hơi ái ngại.
– Tôi: Sao vậy cô?
– Cô: Hôm đó cô bận rồi, thôi các em cứ đi đi. Nhưng mà chơi gì thì chơi chứ không được uống rượu bia nha.
– Hiệp: Côô, đi chung với 10.
Lớp đi cô. Đi chung cho vui đi cô. – Thằng Hiệp mè nheo đẩy cô vào thế bí.
Lúc mà cô gần như không thể từ chối nữa thì tôi quăng phao.
– Tôi: Cái Vân muốn đi lắm mà sợ ba mẹ không cho. Còn cô thì bận. Vậy thì còn vui gì nữa. – Tôi xị mặt.
Vớ được cái phao cứu hộ, cô chụp lấy ngay.
– Cô: Hay là như vầy, cô sẽ xin ba mẹ của Vân cho Vân đi cùng lớp. Được chưa?
– Hiệp: Dạ được.
– YEAHH!! – Cả lớp reo hò.
– Cô: Nhưng mà Vân…
– Tôi: Bọn em lo được mà cô. Cô yên tâm. – Tôi vỗ ngực.
– Cô: Được rồi. Vậy để lát nữa cô gặp phụ huynh của Vân rồi cô xin cho.
– Tôi: Cô là nhất, hềhề.
– Cô: Cô biết ngay là có dụng ý mà, chứ đời nào mấy đứa tự nhiên tốt với cô như vậy. – Cô lườm bọn tôi.
– Dũng: Đâu có đâu cô, bọn em cũng có ý invite cô đi chung mà.
– Cô: Tốt bụng nhỉ? Vậy cô có quà tặng kèm cho cả lớp đây.
– Quà gì vậy cô?
– Đâu cô?
– Cô tài trợ 100% chi phí hả cô?
– Không, 100% thì nhiều quá. 50% Thôi.
Cả lớp nhí nhố sôi nổi.
– Cô: Cô tặng cho lớp 1 bài kiểm tra 15 phút, tất cả lấy giấy ra làm bài.
Chỉ một câu nói của cô mà đủ làm cả lớp ngã ngửa.
– Đại: Hềhề, cô giỡn vui ghê. – Thằng Đại vừa mếu vừa nói.
– Cô: Vui mà sao mặt em méo thế kia?
– Đại: Em cũng không biết sao nữa cô, em cũng muốn cười lên lắm mà cơ mặt em không lên nổi.
– Cô: Được rồi, vậy thì để tiết sau kiểm tra. Thế được chưa?
– Chưaaa. – Cả lớp đồng thanh ỉu như cơm nguội.
– Cô: Tại sao? – Cô thắc mắc.
– Tôi: Tiết 2 cũng là tiết anh văn của cô mà.
– Cô: Vậy thứ 6, được chưa?
Cô cũng chỉ biết lắc đầu cười trừ trước lũ con ngoan trò giỏi này.