Chap 69:
Đến giờ về, khi tiếng trống của bbv vừa dứt thì ba nhỏ Vân bước vào. Ông mặc bộ vest công sở, thắt cà vạt trông thanh lịch lắm.
Bọn lớp tôi cúi đầu chào, ông ấy cũng mỉm cười nhẹ rồi gật đầu.
– Vân: Con chào ba.
– Ba Vân: Ừ. – Rồi quay sang phía cô. – Tôi chào cô, tôi xin phép đón cháu Vân.
– Cô: Vâng, chào anh.
– Cô.
– Côô.
Vài đứa lớp tôi nhí nhéo hối thúc cô vào vấn đề chính.
– Ba Vân: Tiện đây cô cho tôi hỏi Vân dạo này trong lớp học hành được không cô?
– Cô: Cháu ngoan và học tốt lắm anh.
– Ba Vân: Vậy thì tốt rồi, hễ cháu mà học hành sa sút thì mong cô liên hệ ngay với tôi một tiếng. Với lại cũng mong cô nâng đỡ cho cháu nó chút ít.
– Cô: Vâng. À mà sắp tới cả lớp tổ chức đi picnic thư giãn. Cháu Vân cũng muốn đi chung với lớp mà không dám xin nên nhờ tôi xin giùm cháu. Không biết ý anh thế nào?
Ba Vân thoáng nhăn mặt nhìn nhỏ Vân. Nhỏ Vân thì rụt rè nắm chặt cánh tay trái của tôi. Có lẽ là ba Vân không thấy do tay trái của tôi bị lưng thằng Quang che mất rồi, không thì chắc tôi xác định với ông ấy quá.
Thoáng chút lưỡng lự rồi ông ấy cất tiếng hỏi:
– Con cũng muốn đi hả?
– Vân: Con… con… – Nhỏ Vân rụt rè rồi nhìn tôi.
Tôi gật đầu ra hiệu cho nhỏ hãy đồng ý.
– Vân: Dạ.
Nghe câu trả lời của nhỏ Vân thì trên khuôn mặt của ba Vân có nét gì đó rạng rỡ, vui mừng pha lẫn chút lo lắng. Nhưng chỉ trong chốc lát ông ấy lại điềm đạm nhẹ nhàng hỏi.
– Ba Vân: Nhưng con đi lại không tiện thì làm sao mà đi chung với các bạn được?
– Tôi: Chuyện này bác yên tâm, tụi con sẽ giúp Vân mà.
Ba Vân lại lưỡng lự.
– Cho Vân đi chung với tụi con đi bác.
– Bác ơi, cho Vân đi nha bác.
…
Dàn đồng ca vịt giời lớp tôi bắt đầu hòa tấu.
Đứng trước sự áp đảo của số đông, ba Vân tưởng chừng chẳng còn lý do để mà từ chối được nữa. Nhưng ông ấy quay sang cô.
– Ba Vân: Được rồi, để lát nữa về gia đình bàn bạc lại rồi tôi sẽ quyết định sau.
Đúng là doanh nhân có khác, đến nước đó mà còn bình tĩnh nghĩ cách hoãn binh được. Chẳng trách nhà nhỏ Vân lại giàu đến thế.
– Cô: Vâng, có gì anh quyết định sớm để lớp chuẩn bị đồ đạc trước.
– Ba Vân: Được rồi. Mà chắc là cô giáo đây cũng đi chung với sấp nhỏ?
– Cô: Không anh ạ, để bọn nhỏ đi thì sẽ tự nhiên hơn và không bị gò bó. Nhưng mà mấy đứa cũng lớn rồi, tự biết suy nghĩ rồi nên anh có thể yên tâm. – Cô tự tin.
Tôi dám cá là cô chỉ lỡ mạnh miệng vậy thôi chứ thực chất trong lòng cô còn lo lắng hơn cả ba Vân nữa ấy chứ. Vì lớp tôi nổi tiếng là lớp bết nhất trường mà.
– Ba Vân: Cô đã nói vậy thì tôi yên tâm rồi. Thôi giờ tôi xin phép đưa cháu về, nếu có thời gian tôi sẽ nói chuyện thêm về tình hình của cháu Vân.
– Cô: Vâng.
Hai người bắt tay nhau rồi ba Vân dìu nhỏ về. Nhỏ Vân như đang sợ lắm hay sao mà mãi không chịu thả tay tôi ra. Tôi phải gỡ tay nhỏ Vân ra rồi giả vờ đang đỡ nhỏ ra khỏi bàn.
Vụ của nhỏ Vân xem như tạm ổn. Chiều hôm đó lớp tôi lại ùn ùn kéo đi đá banh.
– Đại: Ôh yeah!!! Trận này tao được vô rồi.
Thằng Đại hí hửng vì hôm nay được vào sân. Còn tôi lại tiếp tục lui ra dự bị để thủ hàng.
– Tôi: Trận này mà không ăn chục trái thì về nhà bú mẹ hết nhá.
– Dũng: Chỉ chục trái thôi à? Liệu có ít quá không? Haha.
– Hiệp: Nom đội hình nó toàn thằng lèo khèo thế kia thì làm ăn gì được đây trời.
– Hùng: Chắc tao chấp chúng nó tí nhỉ? Tao bắt bóng bằng một tay thôi, haha.
– Tôi: Ừ cười đi. Tí vô đá thì biết ngay thôi.
Rồi bọn nó vào sân khởi động chút cho nóng người.
Sau khi nghe trọng tài thao thao bất tuyệt cái bài luật lệ cũ rích thì cuối cùng trận đấu cũng được bắt đầu.
Thằng Đại hớn hở dẫn bóng thoăn thoắt vượt qua hàng tiền đạo của đối phương. Đang đà đi lên thì bất ngờ thằng Đại bị thằng tiền đạo áo số 33 (đụng hàng rồi) cướp bóng nhẹ nhàng. Rồi nó nhanh chóng dốc bóng ngược lại phần sân nhà tôi. Nói sao thì nói chứ cho dù may mắn cướp được bóng của đội tôi là một chuyện, còn vượt qua hàng hậu vệ lại là một chuyện khác. Và dĩ nhiên ghi được bàn là cả một nghệ thuật chứ chẳng đùa. Hiện giờ thằng đó đang đứng trước ngưỡng cửa thứ hai. Nó giữ bóng lại cười nhạt một cái rồi lại bất ngờ giật gót về cho thằng khác đang chạy lên phía sau. Thằng kia nhanh chóng nhận đường chuyền rồi lại chuyền bóng lên cánh trái cho một thằng khác, rồi lại chuyền về giữa, về giữa rồi lại chuyền xuống cánh phải khiến thằng Long bò, thằng Bình bên tôi rượt bóng muốn đứt hơi.
– Cẩn thận góc bên phải Hùng ơi. – Thằng Dũng hét lớn.
Góc bên phải, thằng số 33 đang nhận đường chuyền của thằng số 5 và nó chuẩn bị dứt điểm.
– Binnhhh!!! – Bóng bị thằng Hùng phá đập vào cột dọc.
– Không vào, thật tiếc cho đội 11a1 vì đã bỏ lỡ mất cơ hội dẫn trước tuyệt đẹp này. – Lão mc lớp 12a1 bô bô.
– Thật không tin nổi, 11a1 lôi đâu cái đội hình ăn ý với nhau vậy trời.
– 10A7 thua rồi.
Một vài cổ động viên bình luận như đúng rồi.
Bóng lại được phát lên, lần này thằng Dũng dốc bóng lên với sự yểm trợ của thằng Sơn, còn thằng Đại thì kèm chặt thằng số 33 kia. Chẳng mấy chốc, thằng Sơn với thằng Dũng đã dẫn bóng đến trình diện thủ môn bên kia.
– Vàooo rồi.
– Yôôô!!!
Khán giả reo hò khủng khiếp khi tấm lưới đối phương vừa rung lên. Vâng, tỉ số đã được mở ra cho đội tôi.
Hầyzz, mới chỉ kèm sơ sơ thằng số 33 kia thôi mà cả đội bên đó đứng như trời trồng đến hết trận. Hầyzz, chán thật, kết quả lớp tôi bán được cả một rổ trứng cho 11a1.
– Sơn: Lại thắng nữa rồi, ngại quá. – Thằng Sơn giả vờ che mặt thẹn thùng.
– Dũng: Mày, cả trận ghi được mỗi một bàn mà ti toe à. – Thằng Dũng gõ đầu thằng Sơn rõ đau.
– Sơn: Tại mày chuyền dở thôi. Chứ mày thấy tao chuyền cho thằng Đại không? Chuyền quả nào đẹp quả đấy. – Thằng Sơn bĩu môi.
Hai thằng nó ngồi cãi nhau chí chóe.
– Đại: Thắng rồi mà sao mặt mày rầu vậy? Có chuyện buồn à? – Thằng Đại ngồi xuống cạnh tôi.
– Tôi: Tao không biết nữa, nhưng tao có cảm giác như sắp mất một cái gì đó.
Quả thật từ sáng tới giờ trong lòng tôi cứ thấp thỏm lo âu.
– Đại: Có khi nào mày nghiện hơi con Vân rồi nên hôm nay nó không đi làm mày nhớ? – Thằng Đại cười đểu.
Chẳng lẽ đúng như lời thằng Đại bác nói? Cảm giác đó là đang nhớ nhỏ Vân ư?
Tôi chẳng nói gì nữa, cứ ngồi lặng mình nhìn ra khoảng không suy nghĩ. Nhưng khốn tôi đang ngồi trong sân tứ phía là cổ động viên thì moi đâu ra khoảng không mà nhìn cơ chứ. Vì thế tôi mới lách ra ngoài gốc cây cổ thụ ngồi cho thoáng.
Vừa đặt mông ngồi xuống thì tôi chợt thấy thằng Hưng đang ngồi cạnh con Mai. Đầu tiên tôi còn đang thắc mắc nhưng rồi khi nó đưa tay ôm hông nhỏ Mai thì quả thật tôi dám cá là thằng này đang cua nhỏ Mai. Tôi nóng gáy đang định lao tới dần cho thằng này một trận thì có một bàn tay kéo tôi lại. Tôi quay lại xem người đó là ai thì tôi hơi giật mình.
– Tôi: Sao huynh lại ở đây?
– A. Cu: Nhanh lên kẻo không kịp. – Ổng kéo tôi đi.
– Tôi: Đi đâu? Không kịp cái gì? Nói rõ ra xem nào.
– A. Cu: Con Lan sắp sang Mỹ rồi. Mày về nhanh thì may ra còn gặp được nó.
– Tôi: Sang Mỹ?
– A. Cu: Ừ, nó phải Sang Mỹ ở với ba mẹ ruột của nó.
– Tôi: Chẳng phải ba mẹ nó ở Việt Nam sao?
– A. Cu: Đấy là ba mẹ nuôi thôi, cả chị Hà cũng chỉ là chị nuôi thôi.
Nó bảo tao không được nói với mày điều này nhưng mà…
Mới nghe tới đó tôi đã hoảng hốt đẩy a. Cu sang một bên rồi cắm đầu cắm cổ chạy về.
Tại sao vậy chứ? Tại sao nhỏ lại không chịu nói rõ với tôi mà phải dựng lên chuyện đó gạt tôi làm gì chứ? Linh cũng đã bỏ tôi mà đi rồi, giờ đến em cũng vậy sao? Tại sao em lại đối xử với tôi như vậy chứ? Phải chăng tôi làm gì sai ư? Hay kiếp trước tôi làm gì nên tội mà sao ông trời thích trêu ngươi tôi như vậy chứ?
Tôi vừa chạy về vừa tự hỏi mình, tự trách nhỏ, trách ông trời và tự trách chính bản thân mình.
Đoạn đường này mọi ngày tôi thấy nó ngắn lắm nhưng mà sao hôm nay, chính giây phút này tôi lại thấy nó dài lạ thường. Đến ngay cả những cơn gió hôm nay cũng muốn cản đường tôi. Tôi vẫn chạy, vẫn dốc sức chạy thật nhanh mong sao về kịp để giữ nhỏ Lan lại. Nhưng có lẽ đã không kịp nữa rồi. Chiếc xe chở nhỏ đang dần khuất bóng, c. Hà với a. Trường, còn có cả ba mẹ c. Hà nữa đang đứng nhìn theo.
Lúc đó tôi thực sự đã sụp đổ. Bao lâu nay tôi cố tạo ra một thằng Đức vui vẻ để cố gắng lấp đi những vết thương lòng, che đậy những nỗi đau không thể phai nhòa mối tình đầu của tôi gây ra. Nhưng sao hôm nay, chính nhỏ Lan lại cứa vào đó thêm một nhát nữa. Nhưng nhỏ Lan lại tàn nhẫn hơn, nhỏ làm nỗi đau chồng chất lên nỗi đau (theo định luật chồng chất nỗi đau). Tại sao những người tôi yêu lại luôn mang đến hạnh phúc cho tôi rồi lại bất thình lình rời xa tôi chứ? Họ làm vậy liệu có công bằng với tôi hay không? Họ có bao giờ nghĩ đến cảm giác của tôi không?
Rồi đột nhiên cơn đau đầu kinh khủng khiếp lại kéo đến. Trong tíc tắc đầu tôi như muốn nổ tung ra và rồi không thể chống lại cơn đau, cơ thể tôi mất sức dần, tất cả những gì tôi thấy giờ chỉ còn là màu đen. Tôi ngã uỵch xuống đường, a. Trường vội vã chạy tới đỡ lấy tôi.
Trong cơn mê, dường như tôi cảm nhận được có một bàn tay rất nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, rồi trên tay tôi bỗng cảm thấy như có vài giọt nước rớt vào.
Là nước mắt ư? Ai đang khóc vì mình vậy? Phải chăng là mẹ tôi? Nhưng tôi có làm gì đâu mà mẹ phải khóc?
Tôi muốn mở mắt ra xác thực xem người đó là ai. Cố gắng lắm cuối cùng tôi cũng mở được mắt ra. Xung quanh tôi lúc đó đâu có ai, trời cũng đang rất tối. Nhưng tôi có thể chắc chắn là mình đang ở bệnh viện vì ngoài bệnh viện thì chẳng còn chỗ nào có cái mùi xi lanh, thuốc sát trùng nồng nặc đặc trưng như vầy.
Tôi cứ nằm thần người ra suy nghĩ, nhớ lại những ngày hai đứa vui vẻ bên nhau, cùng nhau đi học, cùng nhau đi ăn, đi chơi. Nhớ lại lúc đầu khi tôi mới gặp em, rồi khi tôi trở thành gia sư bất đắc dĩ cho em. Lúc đó hai đứa cứ đụng một cái là cãi nhau chí chóe như nước với lửa.
Mải suy nghĩ mà trời sáng lúc nào chẳng biết. Lát sau, a. Trường với c. Thúy vào.
– C. Thúy: Tỉnh rồi à? Thấy trong người thế nào rồi?
– Tôi: Khỏe re rồi. – Rồi tôi quay sang a. Trường. – Anh biết chuyện này lâu rồi phải không?
– A. Trường: Ừ.
– Tôi: Vậy sao anh không nói cho em biết? Sao lại giấu em?
– A. Trường: Con bé bảo là sẽ tự giải quyết với em nên cấm anh không được cho em biết.
– Tôi: Em hiểu rồi.
– A. Trường: Ừ, mà c. Hà nhờ anh đưa cho em cái này này.
Ống lôi ra một cuốn tập màu đen, hai trang bìa có ổ khóa mini khóa lại.
– Tôi: Nhật ký à? Đưa cho em làm gì?
– A. Trường: Của con bé đấy, đọc rồi em sẽ hiểu cho nỗi khổ của con bé.
Tôi cầm lấy cuốn nhật ký của nhỏ.
… ngày… tháng… năm.
Hôm nay đang ngồi canh quán thì tự dưng có một tên đáng ghét ngu ngốc vào kiếm chuyện với mình. Hừ, ghét nhất mấy tên như vậy.
… ngày… tháng… năm…
Không hiểu chị hai nghĩ gì mà lại đi nhờ cái tên ngu ngốc đáng ghét đó làm gia sư cho mình chứ. Đã vậy mình phải kiếm cách phá cho hắn không yên được mới thôi.
Nhỏ này xem ra vẫn còn trẻ con thật. Tôi cười nhẹ rồi lật qua những trang cuối.
… ngày… tháng… năm…
Khi nhận được điện thoại từ ba mẹ bên Mỹ mình lo lắm. Tại sao điều đó lại đến vào lúc này chứ? Không biết mình phải làm sao đây? Cầu trời cho mẹ con sớm khỏe lại.
… ngày… tháng… năm…
Hôm nay phải dối lòng nói ra những câu nói đó với anh, mình đau lòng lắm. Tát anh ba cái mà mình còn đau hơn cả anh. Chắc anh ấy giận mình lắm. Em thật sự xin lỗi anh, em yêu anh, yêu anh nhiều lắm.
… ngày… tháng… năm…
Hôm nay được cùng anh đi chơi, được đi ăn cùng anh, được anh lau đũa cho, được anh quan tâm thật sự mình hạnh phúc lắm. Mình đã lén khóc rất nhiều nhưng không thể để anh biết được. Những tháng ngày được bên anh là những ngày hạnh phúc nhất của mình. Mình sẽ nhớ mãi không bao giờ quên.
Và ở trang cuối cùng, nhỏ viết:
Em xin lỗi anh, thực sự xin lỗi anh vì người em yêu mãi chỉ có anh. Em không mong được anh tha thứ nhưng chỉ xin anh một điều là hãy quên em đi và hãy sống thật tốt, anh nhé!
Đọc đến đó mắt tôi cay lắm, nước mắt tôi đã chảy ra từ lúc nào. Rõ ràng nhỏ còn yêu tôi lắm mà, tại sao nhỏ không trực tiếp nói thẳng với tôi mà lại gạt tôi như vậy chứ.
…
– A. Trường: Anh biết chú đau lòng lắm nhưng mà chú cũng phải nghĩ cho con bé. Chú không thể để cho con bé trở thành đứa con bất hiếu được, đúng không?
A. Trường ngồi xuống cạnh tôi. Tôi đưa tay gạt nước mắt đi.
– Tôi: Em biết rồi. Em không thể ích kỷ thế được.
– C. Thúy: Có vậy chứ. Để chị đi gọi bs đến khám lại rồi xin xuất viện.
Lát sau, 1 ông bs khá già đến khám tổng quát.
– Bs: Bên ngoài thì không có vấn đề gì, nhưng tốt hơn gia đình nên đưa cháu đi xét nghiệm chi để có thể có được kết quả xác thực hơn.
– Tôi: Thôi, không cần đâu bác.
– C. Thúy: Vậy thì phiền bs kiểm tra giùm.
– Tôi: Ơ…
C. Thúy lườm ngoắt tôi làm tôi im re. Gì chứ cãi lời bả thì chỉ có nước húp cháo là vừa.
Rồi mấy ống dẫn tôi vào 1 căn phòng hỏi này hỏi nọ như đang hỏi cung tôi vậy. Rồi thì bắt tôi làm theo mấy động tác mà ông bs đó đang làm, rồi lại lấy búa cao su gõ vào đầu gối chân của tôi. Sau đó người ta bắt tôi nằm lên cái bàn như bàn mổ lợn ấy, còn nói là kiểm tra bụng bẹo gì đấy.
Tôi đang sợ vì tưởng tượng cảnh mấy ống mổ tôi như mổ lợn, cắt lòng tôi đi nấu cháo thì bỏ mẹ. Ai dè mấy ống lấy cái máy gì soi vô làm tôi thấy nhột nhột ở bụng. Cuối cùng họ lấy tai nghe bịt tai tôi bắt tôi nằm lên bàn mổ tiếp. Nhưng lần này họ dùng mấy vòng trói tôi lại rồi nhét bàn mổ vào trong cái hộp.
Thoạt đầu tôi còn tưởng là họ để sẵn máy móc trong đó rồi, giờ chỉ cần nhét tôi vào là lát sau họ hứng xúc xích ở đầu bên kia. Nào ngờ ở trong đó trống trơn, mỗi tội hơi chật hẹp và nóng. Chặp lại có mấy tia la de chạy qua chạy lại. Thấy lâu quá tôi đánh luôn một giấc.
– Đức, dậy đi về nào. Làm xong rồi, về nào. – A. Trường gọi tôi dậy.
Tôi ngồi dậy ngó nghiêng xung quanh xem mình có bị mất khúc nào không.
– Phù, may quá. Còn đầy đủ. – Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Còn hai người kia với ông bs thì cười nghiêng ngả trước vẻ mặt đần thối của tôi lúc vừa ngủ dậy.
Xong tôi với a. Trường về nhà trước, c. Thúy thì đi chợ mua đồ ăn.
Ăn uống xong bữa trưa tôi dọn dẹp xong dắt xe sang nhà nhỏ Phụng.
– C. Thúy: Thôi nghỉ một bữa đi.
– Tôi: Không được đâu, phải tranh thủ thôi chứ thời gian gấp lắm rồi.
– C. Thúy: Vậy đi đường cẩn thận nha.
– Tôi: Dạ.
Rồi tôi đạp xe đi. Đến nhà nhỏ Phụng, tôi nhấn chuông.
– P: Ủa Đức hả? Vào nhà ngồi đi.
– Tôi: Ừ.
– P: Hôm qua sao Đức không đi tập? – Nhỏ Phụng vừa rót nước vừa hỏi tôi.
– Tôi: À ừ… do Đức ngủ quên. – Tôi không muốn để nhỏ Phụng biết chuyện tôi vào viện nên nói bừa vì sợ nhỏ này lại lo lắng.
Lát sau mấy đứa kia đến đông đủ. Bọn tôi tập đến gần 4h mới nghỉ.
– Thăng: Sao nay nhìn mày lạ vậy? Như kiểu thất tình thế? – Thằng Thăng vừa dắt xe ra vừa hỏi tôi.
– Ừ. – Tôi chả buồn nói nên chỉ đáp gọn lỏn rồi nhấn pê đan đi trước.
Tôi dong xe ra công viên ngồi trên cái ghế tre ở trong góc. Tôi thích ngồi ở đây những lúc buồn vì ở đây dường như chẳng thấy gì ngoài bầu trời cả, chính điều đó cũng giống như tâm trạng tôi những lúc buồn, tôi cần những khoảng trống để chôn vùi những nỗi buồn, những vết thương xuống đó.
Mới ngồi có chút xíu mà đã chập tối rồi, tôi ra lấy xe về võ quán. Về tới nơi tôi thấy a. Cu với a. Trường đang nhảy múa vui vẻ lắm.
– Tôi: Vụ gì mà vui vậy a. Trường?
– A. Trường: Con Thúy về rồi.
– Tôi: Sao về gấp vậy?
– A. Cu: Có chúa mới biết bả dở chứng kiểu gì. Tự nhiên bảo về một phát là nhảy oạch lên xe về luôn.
– Tôi: Ồh! Hóa ra là vậy. Hai người cười lên em chụp cho tấm hình nào. – Tôi móc con 1280 chọi chó chó chết ra.
Hai ống đứng làm kiểu thật.
– Tôi: C. Thúy mà thấy cảnh này chắc vui lắm nhỉ?
– A. Cu: Ừ, haha.
– E hèm. Vui quá nhỉ? – C. Thúy từ ngoài cửa đi vào.
Khỏi phải nói hai ông anh quý hóa của tôi hãi đến mức nào.
– Tôi: Em vô can. – Tôi rút trước.
– A. Trường: À… bọn anh đang ăn mừng vì thằng cu tán được gái. Hềhề. – A. Trường ấp úng.
– A. Cu: Đúng… đúng đấy. – A. Cu nuốt khan.
– C. Thúy: Tui nghe thấy hết rồi, may cho mấy người là xe đang đợi nhá. Không thì biết tay tui.
Bả lườm một lượt rồi lừ lừ đi vào phòng. Lát sau bả đi ra cầm theo cái quyển sách gì đó.
– C. Thúy: Tui quên đồ, quay lại lấy thôi. Không cần nhìn dữ vậy đâu.
Ba anh em tôi câm lặng đứng xếp hàng vào một góc. Đợi đến lúc bả ra tới cổng rồi thì ba anh em tôi mới dám cử động.
– A. Cu: Phù, suýt chết.
– A. Trường: Ừ.
– Tôi: May mắn thật. – Tôi thở phào nhẹ nhõm.
– A. Cu: Hồi nãy thằng nào rút đầu vậy nhỉ? – A. Cu bẻ tay rôm rốp.
– A. Trường: Tội này không biết xử thế nào đây nhỉ?
– Tôi: Hềhề, hai huynh rộng lượng mà chấp nhất chuyện nhỏ đó làm gì. – Tôi cười cầu hòa.
– A. Trường: Ừ, không chấp. – Ổng vừa nói vừa làm mặt gian sấn vào tôi.
– Ăx, đệ biết lỗi rồi, chừa rồi. Tha cho đệ, haha. – Hai ổng đè tôi ra cù léc.
Cù đã rồi hai ống lại chơi trò vặt lông chân của tôi. Hic, nuôi hẳn mười mấy năm mới được có mấy cọng lông chân mà hai ống nỡ nhổ hết của tôi.
– Tôi: Hic, nuôi mãi mới được chừng này mà… hic hic. – Tôi khóc trong bụng thương tiếc cho mấy cọng lông chân đáng thương của mình.
– A. Trường: Phạt chú tối nay quản lớp võ cho bọn anh đi ngủ. – Rồi quay sang a. Cu. – Có nhẹ quá không nhỉ?
– Nhẹ cái con khỉ, nhổ hết cỏ của người ta rồi mà còn bảo nhẹ à. – Tôi khóc thầm trong bụng.