hap 71:
Sáng hôm sau, mới có 4h sáng mà bọn tôi đã bị bọn con gái dựng đầu dậy.
– Oáp!!! Gọi gì mà sớm vậy. – Tôi uể oải vươn vai ngáp dài.
– Lan: Mấy ông dậy làm cá đi, tụi tui không dám làm.
– Tôi: Điên à, bọn này đang làm người mà tự dưng bắt làm cá là sao?
– Vân: Không phải, mà là mấy ông xuống làm thịt cá ấy.
– Lâm: Sao mấy bà không làm? Oáp!!!
– LP: Nó cứ trơn trơn, giẫy giẫy ghê lắm. Bọn tui không dám làm.
– Dũng: Thì cầm cái chày đập vào đầu nó một phát là nó hết giấy.
– Dương: Mấy ông làm đi, bọn tui không dám làm đâu.
– Hiệp: Vậy mấy bà làm gì?
– Ly: Bọn này đi chợ mua đồ cho.
– Tôi: Vậy cũng được.
– Dũng: Mà đông thằng như vầy chẳng lẽ chui hết vào bếp?
– Hiệp: Bếp nhỏ vậy sao đủ chứa hết.
– Lâm: Trong đây có thằng nào biết làm bếp không?
Thằng nào cũng lắc đầu nguầy nguậy. Cuối cùng tôi, thằng Dũng: Giờ làm món gì đây?
– Hiệp: Mày hỏi tao.
Tôi chau mày nhìn đàn cá rồi hỏi thằng Dũng.
– Tôi: Mày hỏi xem nhà bà mày có nồi hấp không?
– Dũng: Ok.
Thằng Dũng chạy lên nhà, lát sau nó hí hửng vác cái nồi cơm điện xuống.
– Tôi: Mày đi nấu cơm à?
– Dũng: Không, không có nồi hấp nhưng mà dùng cái này cũng hấp được mà.
– Tôi: Ừ, dùng tạm vậy.
– Dũng: Rồi giờ làm sao nữa?
– Tôi: Mày làm thịt cá đi, nhớ xát muối cho kĩ để cho cá hết trơn luôn nha.
– Dũng: Có đánh vảy gì không?
– Tôi: Có. Cắt vây, đuôi luôn.
– Dũng: Ok.
– Tôi: Hiệp, mày với mấy thằng ngoài kia ra chợ mua thêm ít rau sống, hành, ngò rau thơm đi.
– Long: Còn tao.
– Tôi: Mày đi ra sau vườn hái ớt, nhổ vài củ sả với gừng nha.
– Long: Vậy mày làm gì?
– Tôi: Tao nấu. Thôi, đi lẹ đi.
Tôi dùng dao xẻ so le hai bên thân cá ra để lúc chín cá sẽ nở ra trông rất đẹp. Xong tôi ướp với hành khô, tỏi, sả, ớt băm nhỏ. Thêm chút tiêu, nêm thêm chút mắm muối cho có vị. Ướp chừng 30 phút cho cá ngấm gia vị thì tôi cho cá vào một cái đĩa lớn để hấp, phần nước ướp thì tôi rưới lên trên. Nhét thêm chút xả thái khúc đập dập vào miệng cá và rải thêm xung quanh cá. Cho thêm vài lát gừng mỏng lên trên và cuối cùng là đem đi hấp. Bác nào muốn làm thì có thể làm theo, ăn ngon tuyệt cú mèo luôn.
Còn lại mấy con cá nhỏ thì tôi cho vào chiên xù. Lúc bọn tôi đang làm g. Thẩm cứ xuống kêu làm phụ mà bọn tôi không cho vì bọn tôi đã kéo xuống làm phiền gia đình gì thế này rồi mà còn để cho gì xuống bếp làm nữa thì coi sao được.
– Woa, thơm quá ta. – Nhỏ LP chạy xuống bếp hòng ăn vụng.
– Tôi: Cái tay, cái tay. Tính ăn vụng hả?
– LP: Đâu… đâu có.
– Tôi: Không có thì sắp cơm ăn đi. Cơm chín rồi.
Thế là nhỏ LP phụng phịu giậm chân đi sắp cơm.
– Lan: Công nhận mấy ông nấu ăn ngon thiệt. Ai là đầu bếp nấu món cá hấp đó vậy?
– Hiệp: Hiệp đây chứ ai. – Thằng Hiệp vỗ ngực ba hoa.
– LP: Thật hả? Hiệp chỉ tui nấu với.
– Lan: Chỉ tui nữa.
Đám con gái cứ thế nhao nhao bu vào chỗ thằng Hiệp.
– Vân: Sao ông ngồi im thế?
– Tôi: Chẳng lẽ Đức phải giẫy như con dòi.
– Vân: Sao ông không nói món đó của ông nấu?
– Tôi: Sao Vân biết?
– Vân: Không biết mới là lạ. Ông Hiệp thì đi mua rau, còn mấy ông kia thì ở trong bếp có một xíu rồi lại ra. Có mỗi mình ông là ở suốt trong bếp từ đầu đến cuối. Và cả món cá chiên cũng là của ông làm, đúng không?
– Tôi: Vân có lẽ hợp làm thám tử đấy.
– Vân: Thám tử gì đâu, chẳng qua vết than còn dính trên mặt ông thôi. – Vừa nói nhỏ Vân vừa đưa tay lên lau vết nhọ cho tôi.
– Tôi: Để ý Đức dữ nhỉ?
– Vân: Xí, ai thèm để ý ông. – Nhỏ Vân lảng mặt đi hướng khác, mặt đỏ lựng.
Ăn uống xong, cả lũ rủ nhau đi chơi.
– Tôi: Giờ đi đâu đây?
– Dũng: Bọn mày cưỡi trâu bao giờ chưa?
– Tâm: Chưa.
– Lâm: Hồi giờ tao còn chưa biết mặt con trâu nữa chứ nói gì cưỡi.
– Bảo: Bò thì tao cưỡi rồi. Cưỡi trâu chắc cũng vậy thôi.
– Dũng: Vậy giờ ra đồng bò chơi nha.
– OK.
Theo chân thằng Dũng đi qua vài bờ ruộng nhỏ thì trước mặt tôi hiện ra một đồng cỏ xanh tốt và cả trăm con trâu đang gặm cỏ.
– Long: Đệch, tao không ngờ lại nhiều bò đến vậy.
– LP: Trâu chứ, nhiều thật.
– Sơn: Chừng này là trâu khô ăn thì bá cháy, ngon hơn bò khô luôn.
– Tôi: Mày thì chỉ ăn được cá khô thôi Sơn ạ, haha.
Sau câu nói của tôi thì cả lớp cười ồ lên, thằng Sơn thì tịt luôn không thèm nói nữa.
– Vân: Hình như là mình không được hoan nghênh thì phải? – Nhỏ Vân thì thầm với tôi.
Ở đằng trước, mấy chục thằng nhóc chăn trâu (chắc mới học cấp 2) đang dàn trận.
– Tôi: Ố ồ. Chắc phải về thôi Dũng ơi.
– Dũng: Bọn mày đứng yên đây. Vụ này để tao lo. – Xong thằng Dũng tiến đến chỗ mấy thằng nhóc đó.
Bọn nó đứng nói nói cái gì đấy rồi có hai thằng nhóc chạy đi. Lát sau có khoảng 3 hay 4 thằng chạc tuổi bọn tôi đi tới cùng với hai thằng nhóc đó.
– Sơn: Êk êk, kì này thằng Dũng tèo thật rồi.
– Lâm: Để tao lên đấy giúp nó.
– Tôi: Mình mày đi mà đủ à? Đi hết, tao ngồi ở đây.
– Bảo: Ngồi đây làm gì?
– Tôi: Để tí đánh nhau đặng tao còn chạy kịp, hềhề.
– Lâm: Mày!!! Này thì giỡn này. Đi lẹ lên. – Nó thụi tôi một phát đau điếng.
– Tôi: Thánh họ mày, tao mà không vướng cái cục này thì mày xong rồi đấy Lâm… aááa đau… – Còn chưa nói hết câu thì nhỏ Vân kéo tai tôi.
– Vân: Cục nào? Cục gì?
– Tôi: À không, không. Cục đá ở dưới chân Đức thôi, không phải nói Vân đâu.
– Vân: Chết, tui xin lỗi. Tui cứ tưởng ông nói tui. – Nhỏ Vân nhẹ giọng.
Bọn kia thì ngồi cười ha hả như đúng rồi. Nãy giờ lo giỡn mà quên khuấy đi mất thằng Dũng. Giờ xem lại thì thấy nó đang tay bắt mặt mừng với mấy thằng hồi nãy, thiếu điều là tụi nó không hôn nhau thắm thiết thôi. Rồi thằng Dũng vẫy tay gọi bọn tôi lại.
– Tôi: Thế nào rồi?
– Dũng: Yên tâm đi, giới thiệu với mọi người đây là thằng Tùng đen, An xề, Thịnh mèo, Thành gấu bạn thân của tao hồi nhỏ đấy. Còn đây là bạn cùng lớp tao hết đấy.
– Thành: Chào mọi người.
– Thịnh: Hóa ra đều là người nhà cả.
– Tùng: Hồi nãy mấy thằng nhỏ có là gì đắc tội thì mọi người bỏ qua nha.
– Tôi: Không có gì đâu, bọn nhỏ chưa làm gì cả mà.
– Lâm: Ai nói, không biết thằng nào lấy ổi chọi tao u đầu rồi đây này. – Thằng Lâm ôm đầu nhăn nhó.
– Tôi: Ủa mày bị chọi hồi nào vậy?
– Lâm: Lúc nãy.
– Thịnh: Hồi nãy thằng nào chọi ổi? – Nó quay lại hỏi sấp nhỏ.
Thằng nhóc nào cũng sụt sịt lắc đầu nguầy nguậy. Thằng Thịnh hỏi lại lần hai thì một thằng cu đen ngòm, mặt mũi lem luốc, mặc quần đùi áo vá rụt rè nhận lỗi.
– Thịnh: Còn không biết xin lỗi đi.
Thằng nhóc co rúm người rụt rè xin lỗi trông đến tội.
– Thành: Mọi người bỏ qua cho nó nha. Thằng bé nó không biết.
– Lâm: Xin lỗi mà xong à.
– Tùng: Chứ bạn muốn xử làm sao?
– Lâm: Phải phạt.
– Tôi: Phạt?
– Lâm: Ừ, phạt bọn nó phải cho bọn mình mượn đàn trâu cưỡi một bữa, hehe. – Nó nhe răng cười.
– Tôi: Mày làm tao hết hồn.
– Tùng: Xời, chuyện nhỏ thôi.
– Thành: Thôi, mấy đứa đi chơi tiếp đi. – Nó quay lại nói với lũ nhỏ.
– Thịnh: Đại ca bỏ đi lâu quá, mấy thằng nhỏ quên mặt đại ca luôn rồi.
– Dũng: Ừ, tính ra cũng gần 6 năm rồi. Giờ ở đây thế nào rồi?
Nghe thằng Dũng hỏi bọn kia thở dài thườn thượt.
– Thành: Vẫn vậy thôi, nhưng từ cái hồi mày đi thì bọn thằng Tí, Tủn, Tình, Heo cũng lần lượt chuyển đi hết. Trong xóm chỉ còn lại mấy thằng tao thôi.
– Dũng: Vậy bọn xóm bên…
– Tùng: Hềyzz, bọn nó suốt ngày đưa trâu lấn qua đồng cỏ xóm mình.
– Còn suất ngày đánh bọn em nữa. – Thằng nhóc hồi nãy đứng nép sau thằng An xề.
– Dũng: Sao bọn nó dám. – Thằng Dũng không kìm nổi giận dữ. – Vậy còn mấy thằng mày?
– An: Bọn tao cũng cố gắng bảo vệ bọn nhỏ rồi… nhưng mà mày biết đấy. 4 thằng tao thì sao địch nổi hai xóm.
– Thịnh: Thôi, mày dẫn bạn đi chơi đi. Bọn tao phải đi cắt cỏ rồi.
– Dũng: Ừ. Đến chiều qua nhà ngoại tao chơi nha.
– Tùng: Ừ.
Xong bọn tôi chạy ra giữa đồng cỏ chọn những con trâu béo tốt để cưỡi. Lúc đầu đứa nào cũng còn ngần ngại nhưng lúc sau thì ngược lại hoàn toàn.
– Vân: Nhìn mấy bạn chơi vui quá ha.
– Tôi: Ừ, xem con Lan với thằng Tâm kìa.
– Vân: Trông hạnh phúc nhỉ.
– Tôi: Ừ.
– Vân: Ông ra chơi với mấy bạn đi. Kệ tui ở đây một mình không sao đâu.
– Tôi: Thôi, Đức không thích cưỡi trâu.
– Vân: Ăn kẹo nè.
– Tôi: Cảm ơn.
Tôi ngậm viên kẹo mà nhỏ Vân đưa.
– Vân: Ông có bao giờ hứa với ai điều gì chưa?
– Tôi: Rồi, nhiều là đàng khác.
– Vân: Vậy có khi nào ông thất hứa chưa?
– Tôi: Hỏi khó nhỉ? Sao mà Đức nhớ được.
– Vân: Lúc nhỏ có một người đã hứa với tui rằng nếu sau này tui ế thì cậu ta sẽ lấy tui. – Nhỏ Vân nói mà mắt nhìn vào khoảng không trên bầu trời.
Đến lúc này quả thật không còn nghi ngờ gì nữa, nhỏ Vân chính là con bé đã dùng kẹo dụ dỗ tôi hồi nhỏ. Nhưng lúc này tôi không biết phải xử lý thế nào cả, bởi lúc này trái tim tôi chẳng còn khoảng trống nào mà dành cho nhỏ Vân nữa. Thôi thì đành tạm giấu nhỏ Vân chuyện này đã, để mọi chuyện cho thời gian quyết định vậy.
– Tôi: Ừm, vậy giờ Vân vẫn đợi cậu ta à?
– Vân: Ừ.
– Tôi: Nếu lỡ cậu ta đã có bạn gái rồi hoặc là cậu ta đã dọn đi xa không quay về thì sao?
– Vân: Tui chắc chắn cậu ấy đang ở gần tui. Tui có linh cảm như vậy.
– Tôi: Ừ.
– Lan: Êk, hai người cũng ra đây chơi đi. Vui lắm. – Nhỏ Lan gọi bọn tôi.
Khi đã chơi chán, bọn nó lại bu lại chỗ tôi giành cái bóng cây bé xíu.
– Lâm: Mẹ, gặp ngay con trâu ngu ngốc, tao cưỡi lên lưng nó mà nó nằm ngủ chứ.
– Bảo: Haha, do ăn ở hết ấy mà.
Bọn tôi đang ngồi nói chuyện thì thấy hai thằng cu hớt ha hớt hải chạy từ đằng xa tới. Hai thằng nó gặp mấy thằng nhóc hồi nãy nói nói gì đó mà đám nhóc vừa nghe đã sợ tái mặt, đua nhau dắt trâu chạy về.
– Dũng: Ớt! Lại đây.
Một trong hai thằng nhóc đó đang cắm đầu cắm cổ chạy bị thằng Dũng gọi tên thì giật mình đứng khựng lại. Nó nheo mắt nhìn một hồi rồi reo lên.
– A, đại ca Tèo về rồi tụi bay ơi. – Nó chạy đến tay bắt mặt mừng với thằng Dũng.
– Dũng: Anh tưởng mày cũng quên anh rồi.
– Ớt: Làm sao mà em quên đại ca được.
– Dũng: Ờ, có chuyện gì mà sao bọn bay hớt hải vậy?
– Ớt: Tụi bên xóm tây lại kéo sang giành đồng cỏ với xóm mình.
– Dũng: Vậy sao bọn mày sợ nó vậy?
– Ớt: Đại ca đi lâu rồi nên không biết, tụi xóm tây thì chiếm đồng cỏ thượng của xóm mình rồi, còn đồng cỏ hạ thì cũng bị bọn xóm dưới chiếm luôn. Đến cả đồng cỏ này cũng đang bị cả hai xóm đó dòm ngó rồi.
– Dũng: Mẹ nó nữa, ép người quá đáng vậy. Để vụ này anh lo cho.
– Tôi: Có thằng nào muốn lo vụ này không?
Ngay lập tức bọn lớp tôi đứng phắt dậy.
– Hùng: Đang ngứa tay, chắc tao bỏ không được vụ này đâu.
– Lâm: Có bao cát chùa à.
– Bảo: Cân hết.
– Dũng: Bọn mày đúng là bạn tốt của tao.
– Tôi: Xùy xùy, sến quá đấy mày.
– Dũng: Ớt, bây giờ mày kêu mấy đứa kia cứ thả trâu cho trâu ăn, còn tụi mày ra đây ngồi hết. Còn thằng nào sợ thì về trước đi.
Thế là cả lũ làm theo lời thằng Dũng dặn. Còn bọn tôi vẫn tiếp tục ngồi nói chuyện rôm rả. Nhỏ Vân thì cứ ngồi ôm cánh tay tôi, nét lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt dễ thương ấy. Tôi thì thầm với nhỏ Vân:
– Tôi: Yên tâm đi, không có gì phải lo đâu.
– Vân: Ừh.