Chap 72:
Chưa đầy 5 phút sau, một bầy tầm hai ba chục thằng xóm bên dắt trâu sang đồng cỏ của bọn tôi. Thấy bọn nhóc bên tôi vẫn ngồi thản nhiên đùa giỡn như không hề có mặt tụi nó nên tụi nó hơi ngạc nhiên rồi khó chịu ra mặt. Chúng nó lấy roi vụt đen đét đuổi trâu của bọn nhỏ bên tôi đi. Vừa đuổi trâu, chúng nó vừa làm mặt ngầu đi đến chỗ bọn tôi.
– Tụi mày bị ngứa đòn à? Thấy bọn tao mà còn không biết tự giác dắt trâu cuốn xéo đi. – Một thằng đi đầu ngông nghênh chĩa roi vào lũ nhỏ gào thét.
– Dũng: Tao nghĩ bọn mày ngứa đòn thì đúng hơn đấy. Dám bén mảng qua đồng cỏ của bọn tao mà còn dám lớn tiếng nữa hả?
Thằng Dũng đứng lên làm bọn kia ngờ ngợ.
– Mày… mày… thằng Tèo. – Thằng cầm đầu đó có vẻ thoáng hoảng hốt nhưng lại lấy lại vẻ ngông nghênh ban đầu. – Ai dà, xem ai này. Đại ca xóm kình đây mà. – Nó nói với giọng mỉa mai.
– Dũng: Trí nhớ của mày không tồi nhỉ?
– Tứ lươn (gọi là TL nha): Sao mà tao quên được mày. Bao năm nay tao có ngày nào quên được mày chứ, cả vết sẹo này cũng vậy. – Nó chỉ vào vết sẹo lớn dài chừng 5 cm nằm dọc bên má phải của nó.
– Dũng: Thế mà vẫn còn dám bén mảng qua đây à? Khôn hồn thì cụp đuôi chạy nhanh còn kịp đấy.
– TL: Ôi sợ quá sợ quá, chạy mau bọn mày ơi. – Nó làm bộ hãi rồi cười lớn khinh bỉ.
Lập tức mấy thằng kia cũng cười lớn theo.
– Bốppp. – Thằng Dũng cho thằng TL một phát lệch mặt.
– Dũng: Tao giỡn với mày đấy à?
Bọn đàn em của thằng kia thấy đại ca bị đấm đang tính hùng hổ xông lên nhưng lại bị thằng TL cản lại.
– TL: Thù này của tao, để tự tay tao trả. – Rồi nó quay sang nói với thằng Dũng. – Nếu muốn giành lại đồng cỏ thì 3 chiều nay tao với mày ra đây tay đôi. Nếu mày thắng…
– Dũng: Khỏi, mày nghĩ mày đánh tay đôi lại tao à?
– TL: Mày…
– Dũng: Đúng 3h chiều nay, mày chọn ra tất cả những thằng thiện chiến nhất của xóm mày…
– Tôi: Cả xóm dưới luôn.
– Dũng: Đúng, chấp thêm cả xóm dưới luôn. Đúng 3h chiều nay ra đây giải quyết luôn một lần. Nếu bọn mày thua thì phải trả hai đồng cỏ thượng hạ cho bọn tao và vĩnh viễn không được bén mảng qua đây nữa.
– TL: Bọn mày…
– Dũng: Chỉ có vài thằng thư sinh đó thôi.
– TL: Được, bọn tao chấp nhận. Nhưng nếu bọn mày thua?
– Dũng: Thì đồng cỏ này tùy bọn mày quản lý luôn.
– Ớt: Vậy bọn em trăn trâu ở đâu?
– Dũng: Tin ở bọn anh.
– TL: Được, hãy thỏa sức mà cho trâu ăn hết hôm nay đi, vì từ ngày mai đồng cỏ này sẽ là của bọn tao. Haha.
Bọn nó cười khinh bỉ rồi dắt trâu đi về.
– Hùng: Có liều quá không mày?
– Dũng: Đành chịu thôi. Bọn mình đâu có nhiều thời gian đâu, nên phải giải quyết một lần như vầy thôi.
– Nếu lỡ thua thì sao? Bọn em biết chăn trâu ở đâu đây? – Lũ nhỏ mếu máo hỏi bọn tôi.
– Tôi: Mấy nhóc yên tâm, thằng Tèo đánh võ giỏi lắm, nhất định sẽ thắng mà.
– Dũng: Êk êk, thằng cờ hó. Ai cho mày gọi tao là Tèo hả?
– Tôi: Nhập gia tùy tục. Ở đây ai cũng gọi mày như vậy nên tao phải gọi theo thôi, hehe.
– Dũng: Mẹ mày, bọn mày không được gọi như vậy.
Thằng Dũng uất lắm mà chẳng làm gì được bọn tôi.
– Sơn: Giờ còn sớm, bọn mình tranh thủ đi chỗ khác chơi đi.
– Tâm: Đồng ý.
– Duyệt.
– Dũng: Có đứa nào muốn ăn xoài không?
– Tôi: Xoài xanh hả?
– Dũng: Ừ.
– Tôi: Thôi, tao xin, nghiến răng lắm.
Nhưng có vẻ là chỉ có mình tôi là phản đối thôi, còn lại đứa nào cũng hí hửng muốn ăn.
Thằng Dũng móc ra 20k đưa cho thằng Ớt.
– Dũng: Mày chạy đi mua cho anh 5 bịch me chua rồi về làm mắm me cho anh nha. Làm nhiều nhiều mắm vào nha, còn dư bao nhiêu cho mày luôn.
– Tôi: Hào phóng nhầ, đưa nó thêm 20k đi mày.
– Dũng: Mua xong chỗ đó còn dư cả 10k đấy.
– Tôi: Mày nghĩ 10k thì có đủ không?
Tôi hất mặt sang lũ nhỏ lem nhem đang đứng xếp hàng.
Thằng Dũng móc ra tờ 50k đưa cho thằng Ớt.
– Dũng: Mua thêm cái gì cho mấy bạn ăn với nha.
– Ớt: Dạ.
– Dũng: Làm xong đưa ra đồng cỏ hồi nãy cho anh nha. Còn cho anh nhờ một thằng đi.
– Em nè. – Một thằng cu xung phong.
– Dũng: Mày dẫn đường cho bọn anh đi đến vườn xoài nào ngon ngon đi.
– Dạ.
Xong bọn nhỏ vui sướng kéo nhau chạy đi mua me. Còn thằng nhỏ thì dẫn bọn tôi băng qua vài luỹ tre đến một vườn xoài nhỏ.
– Tôi: Sao mày biết mùa này có xoài?
– Dũng: Quê tao mà mày.
– Tôi: Mày nhớ cũng chất thật nhỉ.
– Dũng: Chứ sao.
– Hùng: Giờ thì vô chiến hả?
– Dũng: Từ từ xem coi có địch không đã.
– Không đâu, hồi nãy ông Bảy mới chở xoài ra chợ rồi. Giờ không có ai trong vườn đâu.
– Dũng: Sao mày biết?
– Thì lúc nãy em với thằng Ớt chạy về báo tin thì thấy ống đang chở xoài đi bán mà.
– Hiệp: Tốt quá, vào chiến thôi.
– Dũng: Ok, anh em đánh nhanh rút nhanh nha.
Thằng Dũng ra hiệu cho toàn quân xuất kích. Thế là cả lũ ồ ạt xông vô.
Vườn xoài không lớn nhưng rất sai quả, sai đến nỗi mà cành nào cũng nặng trĩu xuống vừa đúng tầm với của bọn tôi.
– Vân: Ủa mình không xin phép chủ vườn hả? – Nhỏ Vân ngây thơ hỏi tôi làm tôi mém ngã ngửa.
– Tôi: Ai đời đi ăn trộm mà lại xin phép chủ nhà bao giờ.
– Vân: Hả? Mình đang hái trộm á?
– Tôi: Chứ sao. Hái lẹ hai ba quả rồi chuồn nào.
– Vân: Thôi, tui không hái đâu.
– Tôi: Lỡ vào đây rồi thì hái lẹ đi, hai trái thôi.
– Vân: Không. Ăn trộm là xấu lắm.
Tôi biết là chẳng nói được nhỏ Vân nên cõng nhỏ ra ngoài trước. Vừa mới ra tới đường thì bọn tôi gặp một người đàn ông đi xe đang chở hai cái sọt. Tôi dám cá là ông này là chủ vườn xoài này.
– Chú ơi, chú. Cho cháu hỏi thăm chút ạ. – Tôi cố gọi to để ra hiệu cho mấy đứa kia rút lui.
– Chuyện gì vậy cháu? – Ông ta dừng xe.
– Tôi: Dạ, chú cho cháu hỏi thăm chút ạ. Nhà gì Hạnh đi đường nào vậy ạ? Bọn cháu vừa về đây chơi nên bị đi lạc ạ.
– Hạnh nào nhỉ? Chú không biết rồi. Hai đứa thử ra thẳng đầu đường, vô cái nhà xây màu vàng hỏi ông trưởng thôn xem sao.
– Tôi: Dạ, cháu cảm ơn ạ.
– Có gì đâu, mà cháu gái này bị sao vậy?
– Tôi: Dạ bạn cháu bị say nắng nên đang bị mệt, không đi được thôi ạ.
– Vân: Dạ… dạ.
– Có cần chú giúp gì không?
– Tôi: Dạ thôi ạ. Cháu cảm ơn chú.
– Ừ, không có gì. – Xong ông ta chạy xe đi về căn chòi gần đó. Mấy ông mãnh lớp tôi thì đã tẩu thoát thành công.
– Bảo: Hên thật, xém thì bị bắt.
– Vân: Ông đó, làm tui hết hồn à. Tự dưng gọi chú đó lại.
– Tôi: Làm vậy để ra hiệu cho mấy đứa kia chứ.
– Dũng: Cũng may là hai đứa mày nhanh trí, không thì chết hết cả lũ rồi.
Xong bọn tôi trở về lại đồng cỏ thưởng thức đống chiến lợi phẩm. Về đến nơi thì bọn tôi thấy sấp nhỏ đang ngồi đợi sẵn rồi.
– Ớt: Chừng này đủ chưa a. Tèo?
Thằng bé giơ cái tô mắm me lên.
– Dũng: Ực, chừng này uống không còn không hết ấy chứ. – Thằng Dũng nuốt khan.
Rồi bọn tôi cùng lũ nhóc ngồi xử lý đống chiến lợi phẩm.
– Tôi: Ăn thử xem nè, ngon lắm luôn á. – Tôi đưa một quả xoài cho nhỏ Vân.
– Vân: Thôi tui không ăn đâu.
– Tôi: Ăn thử đi, một miếng thôi. Không sao hết đâu.
Dụ mãi nhỏ Vân mới chịu ăn một miếng.
– Tôi: Sao? Ngon không?
– Vân: Ngon thật, xoài này là loại xoài gì vậy?
– Tôi: Dĩ nhiên phải ngon rồi. Xoài chùa đương nhiên phải ngon hơn xoài mua rồi.
Đang ăn ngon thì bọn thằng Thành, Thịnh hớt hải chạy đến.
– Thịnh: Bọn mày… bọn mày khiêu chiến với…
– Dũng: Ừ.
– Thành: Là thật à?
– Dũng: Thật.
– Tùng: Thôi xong rồi, hết thật rồi.
– Tôi: Sao mà xong?
– An: Bọn mày không biết đâu, một xóm của chúng nó có cả hai ba chục thằng. Mà thằng nào cũng thiện chiến.
– Thành: Đã thế bọn mày còn dám chấp cả hai xóm chúng nó.
– Tôi: Thế xóm mình có bao nhiêu lính?
Mấy thằng nó thở dài thườn thượt.
– An: 4 thằng tao, với lũ nhỏ. Chỉ vậy thôi.
– Dũng: Thế bọn tao mày bỏ đi đâu?
– Thành: Bọn mày về đây chơi đâu thể để bọn mày dây vô vụ này được.
– Dũng: Mày đang nói cái gì vậy hả? Mày có xem tao là anh em không?
– An: Có nhưng mà…
– Dũng: Có là được rồi, ngồi xuống đây cùng ăn với bọn tao đi.
Mấy thằng kia không nói nổi nên đành ngồi xuống ăn chung với bọn tôi. Ăn uống xong bọn tôi về nhà ngoại thằng Dũng ăn trưa nghỉ ngơi lấy sức đến chiều ra trận.
Đến tầm 2h30, anh em đã chuẩn bị xong hết và đang nóng lòng ra trận. Trên đường đi ra đồng cỏ nhỏ Vân cứ liên tục khuyên tôi.
– Vân: Ông đừng đi được không?
– Tôi: Đâu có được.
– Vân: Nhưng mà nguy hiểm lắm.
– Tôi: Yên tâm đi, Đức sẽ không sao đâu.
– Vân: Nhưng mà…
– Tôi: Hãy tin ở Đức, sẽ không sao đâu.
Đến nơi, bọn tôi khá là bất ngờ khi ở đó đang có gần trăm thằng đang đợi. Lúc đầu tôi còn đang hoảng nhưng nghe thằng Thịnh bảo là đa số là dân đi hóng nên tôi mới yên tâm hơn.
Thấy bọn tôi đến, thằng TL ra chế giễu.
– TL: Tao tưởng là bọn mày sợ quá không dám ra nữa chứ.
– Dũng: Khỏi nói nhiều, quân của mày đâu?
– TL: Đó, tổng cộng là 37 mạng thôi.
– Dũng: Có chừng đó thôi à?
– TL: Chỉ vậy thôi cũng đủ để đè bẹp bọn mày rồi. Giờ bọn mày muốn đánh thế nào?
– Tôi: Từng thằng một, bước ra tay đôi.
– TL: Được thôi, chiều ý mày vậy. Có mất công bọn tao bị bảo là ỷ đông hiếp ít, haha.
Tôi với nhỏ Vân ngồi ở khoảng cách an toàn đủ để theo dõi trận đấu.
Trận đầu thằng Hùng đánh trước. Chỉ trong chưa đầy 3 nốt nhạc thì thằng Hùng đã hạ bệ một đối thủ cao hơn nó một cái đầu. Những cặp tiếp theo bọn lớp tôi cũng liên tục chiến thắng làm bọn kia đỏ mặt tía tai. Nhưng bọn kia trâu bò quá. Bọn bên tôi đánh mãi mà không thể hạ gục được bọn nó.
– Sơn: Hộc… hộc, bọn này trâu bò quá… hộc hộc… đánh mãi mà không gục.
– Lâm: Tao kiệt sức rồi, đánh không nổi nữa.
– Hoàng: Tao cũng đuối rồi.
– Thịnh: Tao cũng vậy.
Lần lượt từng thằng bên tôi bỏ cuộc. Cả mấy thằng bên kia cũng vậy. Hiện giờ bên nó còn cả 6 thằng cao to đen (còn có hôi không thì tôi chịu), mấy thằng này xem chừng là mấy thằng cầm đầu của hai xóm đó, trông mặt thằng nào cũng huênh hoang đắc thắng lắm vì bên tôi chỉ còn lại 2 thằng là thằng Dũng và tôi. Phần tôi là do bị nhỏ Vân giữ chặt không chịu buông nên tôi đành ngồi ngoài làm khán giả. Nhưng giờ đứng trước tình cảnh này có vẻ tôi không ra không được rồi.
Tôi nhìn nhỏ Vân bằng ánh mắt cương quyết.
– Vân: Đừng, nguy hiểm lắm. – Nhỏ Vân lắc đầu lia lịa.
– Tôi: Yên tâm, Đức hứa sẽ không sao đâu.
Xong tôi gỡ tay nhỏ Vân ra rồi tới chỗ thằng Dũng.
– Dũng: Chọi 6 được không mày?
– Tôi: Hên xui.
– Dũng: Nếu vậy có vẻ không ổn lắm.
– Tôi: Lỡ đâm lao thì phải theo lao thôi. Chiến tới đi.
– Dũng: Ừ, cố lên nha.
Rồi hai thằng tôi bước lên. Khán giả cùng với mấy thằng hồi nãy đứng thành vòng tròn bao quanh hai thằng tôi với lại 6 thằng kia.
– Dũng: Tao 4 mày 2 nha.
– Tôi: Dẹp đi mày, khôn vừa thôi. Tao xử 4 thằng bên trái, mày xử thằng TL với thằng bên cạnh nó đi.
– Dũng: Không thì 3 – 3 đi.
– TL: Thôi, hai thằng mày không phải giành. Thằng nào rồi cũng có phần mà.
– Tôi: Tốt nhất là bọn mày nên nhớ lời hứa.
– TL: Câu này đáng lẽ phải là tao nói mới đúng. Và bọn mày sẽ phải cuốn xéo khỏi đồng cỏ ngay lập tức, haha.
Nó cười lớn kéo theo một tràng cười của bọn đằng sau nó.
– Dũng: OK, cứ mơ đi. Rồi mày sẽ phải thất vọng thôi.
Rồi bọn nó xông lên đồng loạt. Tôi xoay người mở màn bằng một cú đá gót vào mặt thằng đầu tiên cho thằng đó hạ cánh cái oạch. Rồi tôi nhanh chóng lùi hai bước nghiêng người né cú đấm của thằng thứ hai, tiện thế tôi tặng nó một cùi chỏ rồi thêm một kình ngay bụng nó. Thằng nhỏ đứng hình hưởng thụ cơn đau mà tôi ban cho. Thằng thứ hai vừa nằm xuống thì tôi nghe có tiếng chân đang tiến đến với vận tốc rất nhanh, rồi tiếng xé gió ngang tai. Ngay lập tức theo phản xạ, tôi lên tay đỡ đòn.
– Cháchh… cháchh!!! – Tiếng chân thằng đó đập vào tay tôi nghe khô khốc.
Tôi vừa đỡ được đòn thì thằng đó nhanh như cắt áp sát liên tục tấn công tôi bằng cùi chỏ và nắm đấm. Tôi phải công nhận một điều là thằng này rất nhanh nhưng ngu. Ngu khi dám áp sát tôi mà tấn công. Tôi đỡ vài chiêu cho thằng đó đỡ tủi thân rồi vận công phát kình. Ăn trọn cú đấm, thằng nhỏ há hốc mồm, mắt trợn tròng lên.
– Tao khuyên mày trước khi đánh nhau thì phải tìm hiểu xem đối thủ của mày là ai nhá. Không phải cứ nhanh là giỏi đâu. – Tôi ghé sát tai thằng đó.
Bên thằng Dũng có vẻ đang còn chật vật lắm. Tôi qua phụ nó vờn một thằng, còn để lại thằng TL cho nó xử. Tôi đang tính là vờn chơi chơi với thằng này thôi mà ai ngờ nó đá rát quá làm tôi đỡ đau hết cả tay, với lại nó còn thả một cước vào mặt tôi làm tôi nổi nóng.
– Tôi: Để tao cho mày biết thế nào là cước pháp.
Tôi vừa nói vừa tiến tới cho một cước vào mặt nó, rồi tôi nhanh chóng đổi chân đá vào đầu gối làm nó quỳ xuống đất y như cái kiểu mà Châu Tinh Trì đá ở trong tập trường học uy long ấy (tg 1 thời nghiện phim châu tinh trì).
– Dũng: Tao nghĩ là giấc mơ của bọn mày đã tan rồi. Đến lúc tỉnh lại rồi đấy.
Thằng Dũng nắm cổ hét vào mặt thằng TL rồi giáng cho nó một đấm ngã lăn quay ra đất, rụng luôn một cái răng.
– Dũng: Ở đây có tất cả mọi người của các xóm, tao chính thức tuyên bố ba đồng cỏ lại chính thức thuộc về xóm kình.
– Yoho yoho, hoan hô.
– Yeahhh!!!
Lũ nhỏ reo hò hết cỡ vì vui sướng. Còn bọn của hai xóm kia thì lẳng lặng dìu nhau rút lui.
– Tôi: Đức về rồi đây, còn nguyên vẹn đây.
– Vân: Làm tui lo chết đi được mà ông còn cười à? – Nhỏ Vân đập tôi một cái.
– Tôi: Vân lo cho Đức thật hả?
– Vân: K… Không. Ông mơ à, tui lo ông mà bị đánh bầm dập thì không có ai cõng tui về thôi.
– Tôi: Vậy sao mặt đỏ ngộ ngộ thế kia, hehe.
– Vân: Có đâu, ông hoa mắt rồi.
Xong bọn tôi trở về nhà ngoại thằng Dũng dọn đồ đạc chuẩn bị về.
– Thành: Mới xuống mà đã về rồi hả? Ít ra cũng phải ở lại ăn mừng với anh em nữa chứ.
– Dũng: Tại thằng hai đứa này có việc phải về.
Tôi cười ái ngại.
– Thành: Bọn mày về rồi lỡ bọn kia không giữ lời hứa thì sao?
– Dũng: Tao cũng nghi lắm.
Thằng Dũng trầm tư suy nghĩ một chút rồi búng tay cái chóc.
– Dũng: Ê Đức, hay là hai đứa mày bận thì về trước. Bọn tao ở đây chơi thêm vài bữa, sẵn tiện xem chừng tình hình luôn.
– Tôi: Ừ, cũng được. Vậy có ai muốn về trước xóm kia thì lẳng lặng dìu nhau rút lui.
– Tôi: Đức về rồi đây, còn nguyên vẹn đây.
– Vân: Làm tui lo chết đi được mà ông còn cười à? – Nhỏ Vân đập tôi một cái.
– Tôi: Vân lo cho Đức thật hả?
– Vân: K… Không. Ông mơ à, tui lo ông mà bị đánh bầm dập thì không có ai cõng tui về thôi.
– Tôi: Vậy sao mặt đỏ ngộ ngộ thế kia, hehe.
– Vân: Có đâu, ông hoa mắt rồi.
Xong bọn tôi trở về nhà ngoại thằng Dũng dọn đồ đạc chuẩn bị về.
– Thành: Mới xuống mà đã về rồi hả? Ít ra cũng phải ở lại ăn mừng với anh em nữa chứ.
– Dũng: Tại thằng hai đứa này có việc phải về.
Tôi cười ái ngại.
– Thành: Bọn mày về rồi lỡ bọn kia không giữ lời hứa thì sao?
– Dũng: Tao cũng nghi lắm.
Thằng Dũng trầm tư suy nghĩ một chút rồi búng tay cái chóc.
– Dũng: Ê Đức, hay là hai đứa mày bận thì về trước. Bọn tao ở đây chơi thêm vài bữa, sẵn tiện xem chừng tình hình luôn.
– Tôi: Ừ, cũng được. Vậy có ai muốn về trước với bọn tao không?
– Hoàng: Tao, mẹ tao chỉ cho tao đi có một bữa thôi.
Cuối cùng có tôi, nhỏ Vân và 4 đứa nữa về trước, còn lại mấy đứa kia còn ham chơi chưa muốn về.
Lúc bọn tôi đi, dì Thẩm tặng bọn tôi cả đống bánh bao, bánh ú.
– D. Thẩm: Dì cũng chẳng có cái gì cho mấy đứa thì mấy đứa cầm lấy ít bánh này đi đường mà ăn.
– Tôi: Dạ, bọn cháu cảm ơn ạ.
– D. Thẩm: Có rảnh lại xuống đây chơi nha.
– Tôi: Nhất định rồi ạ. Thôi bọn cháu đi đây ạ.
– D. Thẩm: Đi đường bảo trọng nha.
– Dũng: Về cẩn thận.
– Tôi: Ừ, tao về đây. Bọn mày ở lại chơi vui vẻ nha.
Tôi cõng nhỏ Vân đi ra đường lớn. Lúc gần tới xe thì thằng An xề ục ịch lăn à nhầm, chạy tới.
– Êk! Đợi tí.
– Tôi: Gì thế?
Nó chìa ra một cái bao.
– An: Cái này là của bọn tao với lũ nhỏ tặng bọn mày.
– Tôi: Tặng bọn tao?
– An: Ừ, cảm ơn mày đã giúp bọn tao giành lại đồng cỏ.
– Tôi: Cái này mày phải cảm ơn thằng Dũng mới phải chứ. – An: Tụi nó còn ở đây thì bọn tao từ từ cảm ơn sau.
– Tôi: Ừ, vậy bọn tao không khách sáo đâu. Vân, cầm giùm Đức đi.
– An: Bọn mày đi mạnh giỏi nha, khi nào rảnh thì về thăm bọn tao nghen.
– Tôi: Ừ. Bye. Cho tao gửi lời cảm ơn đến bọn kia về đống quà này nha.
– An: Ừ, bái bai.