Chap 76:
Sáng hôm sau, tôi giật mình thức giấc từ lúc 4h. Không phải vì lạ chỗ ngủ mà là tôi bị cơn đau đầu hoành hành, đầu tôi cứ đau liên tục như muốn nổ tung cả cái đầu luôn.
– Sao mày dậy sớm vậy Đức? Oáp… – Thằng Đại ngái ngủ hỏi tôi.
– Tôi: Tao quen giấc rồi. Thôi mày ngủ tiếp đi.
– Đại: Ừ. – Rồi nó chui lại vào trong chăn tránh cái rét.
Lát sau, khi cơn đau dịu xuống tôi lại nằm tranh thủ ngủ khò thêm lát nữa. Vừa mới nhắm mắt lại thì lũ nhỏ trong xóm kéo đến gõ cửa ầm ầm. Tụi này có vẻ háo hức mong chờ vụ này lắm. Tôi cứ nằm nhắm mắt làm thinh, đúng với cái tình trạng mà ông bà ta hay bảo là nằm mộng nghe kèn ấy.
Lát sau, không biết ai mở cửa cho chúng nó vào mà chúng nó bu vào lôi đầu bọn tôi dậy.
– Tôi: Để anh ngủ thêm lát nữa nào.
– Ớt: Mấy anh dậy đi, dậy đi nào.
– Tôi: Giờ dậy để đi đâu? Đi viếng vong à?
– Lỳ: Hội làng phải tập trung từ sáng sớm mà. Giờ dậy chuẩn bị luôn mới kịp.
– Tôi: Sáng sớm lạnh sun vòi thế này thì làm ăn gì được. – Tôi ngồi dậy cuốn cái chăn quanh người.
– LP: Mấy ông chuẩn bị xong chưa? – Nhỏ LP chạy qua hỏi.
– Dũng: Chuẩn bị cái gì?
– Lan: Mấy ông mất trí à? Chuẩn bị đi ra đình làng chứ đi đâu.
– Lâm: Đang ngủ ngon, oáp… Hay mấy bà ra trước đi. Lát bọn này ra sau.
– Dương: Không là không. Dậy hết… MAUUU!!!
– Tôi: Suỵt!!! Cái miệng… để cho ông bà ngủ nữa chứ.
– LP: Mấy ông lo chuẩn bị lẹ đi, tụi tui lên trên nhà đợi.
Xong mấy nhỏ nguẩy mông đi lên nhà. Mấy thằng bọn tôi thì không lỡ rời xa cái chăn ấm áp của mình, thằng nào cũng cố níu kéo chút hơi ấm cuối cùng.
Cái thời tiết lạnh của noel thì chắc bác nào cũng biết, nhất là vào lúc sáng sớm tầm 6h như thế này thì có mà rét run vòi. Thế mà lũ nhóc chỉ mặc mỗi một lớp áo vừa đi vừa nô đùa như chẳng hề biết lạnh là gì. Ra tới đình làng, bọn tôi phải cố gắng chen chúc lắm mới vào được bên trong. Công nhận người dân ở đây siêng năng thật, có thể xem cái thời tiết lạnh lẽo thế này như không thì ắt hẳn họ thường xuyên dậy từ sáng sớm để đi làm nên giờ mới chịu lạnh được như thế.
Tôi tìm đại góc nào đó khuất khuất núp vào cho đỡ gió lạnh.
Chừng 15 phút sau thì ông già làng lên đọc điếu văn hay diễn văn gì đó rồi đến tiết mục văn nghệ của các thôn xóm biểu diễn góp vui. Đang đứng ôm vòi xem văn nghệ thì bỗng có vài đứa đến đứng bên cạnh tôi.
– Trùng hợp nhỉ? Lại gặp rồi. – Thằng hôm bữa mà tôi chạm mặt đứng đút tay vô túi, mặt kiêu ngạo lắm.
– Tôi: Tao không nghĩ vậy. – Tôi trả lời cộc lốc.
– Cứ kiêu ngạo đi, chỉ một lát nữa thôi mày sẽ không còn kiêu ngạo nổi nữa đâu.
Nó khinh khỉnh đi về phía trước, phía của xóm nó. Mấy cái đuôi của nó cũng lõn tõn theo sau.
– Thịnh: Mày đứng đây mà bọn tao đi tìm nãy giờ. Ra kia tập hợp kìa. – Thằng Thịnh chạy tới chỗ tôi.
– Tôi: Ừ. Mà hình như có cả đá banh à?
– Thịnh: Ừ.
– Tôi: Vậy xóm mình ai đá vậy?
– Thịnh: Bọn tao với bọn lớp mày thay phiên nhau đá. Nửa tiếng thay người 1 lần.
– Tôi: Đừng nói với tao là một lần thay toàn bộ luôn nha.
– Thịnh: Ừ, bọn tao bàn hết rồi. – Thằng Thịnh gãi đầu cười khềnh khệch.
Hèn gì chẳng thằng nào nhắc tôi là có đá banh, chắc là chúng nó sợ tôi giành vào sân đây mà.
– Long: Nãy giờ mày đi đâu vậy?
– Tôi: Tao đứng đằng kia cho đỡ gió.
– Dũng: Thôi, đi đi nào.
– Tôi: Thi đấu luôn hả? Người ta đang múa ở kia mà.
– LP: Thì kệ người ta chứ. Mình đi ăn sáng thì mắc mớ gì.
– Tôi:???
– Dũng: Làm gì đực mặt ra vậy. 8h mới đấu cơ, vả lại mày định để cái bụng trống lên sân thi đấu à?
– Tôi: Mày không nói tao cũng quên khuấy mất. Giờ mày nói xong tao mới thấy đói.
– Dũng: Rồi đi lẹ nào.
Thế là cả đám bọn tôi kéo nhau đi ăn sáng.
– Tôi: Khoan đã. Ăn sáng, ăn cái gì đây?
– Dũng: Ăn bún chứ ăn gì.
– Tôi: Mày nghĩ tiệm bún nào đủ chỗ cho ngần này đứa.
Tôi hất mặt về đằng sau. Hai mươi mấy đứa lớp tôi với đàn nhóc nữa, tổng cộng cũng hơn 40 mạng chứ ít gì.
– Dũng: Ừ ha. Vậy chẳng lẽ giờ ngồi gặm bánh mì?
– Tôi: Đã xuống đây mà mày cho bọn tao gặm bánh mì à? Chả nhẽ ở đây không có món gì đặc sản à?
– Dũng: Đặc sản thì có.
– Long: Có là được rồi, món gì thế?
– Dũng: Bánh ú.
– Lan: Cái bánh có hình chóp tam giác ấy hả?
– Dũng: Ừ, nó đấy.
– Tôi: Ôkê, ăn thử xem sao.
– Lâm: Ăn xong có nghiện không?
– Bảo: Có, ăn xong sùi bọt mép luôn. Mày đừng có ăn, để phần mày tao ăn giùm cho.
– Ớt: Dì Thẩm bán bánh ú bên kia kìa, bánh dì làm là ngon nhất ở đây đó.
– Tôi: Vậy qua đó ăn ủng hộ người nhà nào.
– Dũng: Ừ, Ớt dẫn đường đi.
Thằng Ớt hăng hái dẫn đường. Đi qua vài sạp hàng bán bánh gai, nếp, bao… mùi thơm lừng tỏa ra càng làm bọn tôi đói tợn.
– D. Thẩm: Ủa, mấy đứa không thi hội à? – D. Thẩm khá ngạc nhiên khi nhìn thấy bọn tôi.
– Dũng: Bọn cháu đói quá, đang đi kiếm cái gì ăn lót dạ. Hềhề.
– D. Thẩm: Cơm nước ở nhà dì nấu hết rồi mà! Mấy đứa chưa ăn hả?
– Dũng: Tại mấy thằng khỉ này này, mới sáng sớm đã lôi đầu bọn cháu đi rồi.
– Tôi: Dì còn đủ bánh cho từng này đứa không ạ? – Nhìn 3 rổ bánh còn đầy nhưng tôi vẫn hỏi cho chắc ăn.
– D. Thẩm: Chắc đủ. Dũng, lấy bánh chia cho các bạn nè.
Thằng Dũng ôm rổ bánh chia cho mỗi đứa một cái. May sao là phân phát hết thì vừa đủ cho mỗi đứa hẳn hai cái.
– Tôi: Tổng cộng bao nhiêu cái vậy Dũng?
– Dũng: À… ừm… 82 cái.
– Tôi: Bánh này bán bao nhiêu một cái?
– Dũng: 3k.
– Tôi: LP ơi, qua đây.
Nhỏ LP đang gặm bánh nghe tôi gọi thì dáo dác chạy tới.
– LP: Gì thế?
– Tôi: Trích quỹ ra trả tiền bánh đi kìa.
– LP: Bao nhiêu thế?
– Tôi: 246k.
– LP: Ừ.
Xong nhỏ LP lấy tiền ra trả cho d. Thẩm vì nhỏ này kiêm luôn thủ quỹ của vụ đi chơi này mà.
Đúng là đặc sản có khác, mùi vị hoàn toàn khác so với mấy loại bánh ú mà tôi từng ăn. Bánh này được cuốn bằng hai lớp lá chuối mỏng dính, da bánh mịn mịn có màu xanh nhạt của lá chuối, cắn vào miệng cảm giác dai dai rất đã. Ở bên trong bánh có lớp nhân làm bằng nấm tai mèo, chút thịt và 1 quả trứng cút.
Ăn xong một cái mà tôi no luôn. Một cái bánh này chắc phải to gần gấp đôi bánh ú mà ở chỗ tôi bán nên ăn có một cái là no rồi. Tôi cất một cái để dành lát nữa thi đấu xong rồi ăn nốt. Còn bọn kia thì cố gắng ngấu nghiến ăn hết hai cái một suất.
Ăn xong bọn tôi trở lại phía sân thi đấu xem lịch thi đấu. Sau 15 phút chen lấn thì cuối cùng tôi cũng chen được vào trong đám đông để xem lịch thi. Trận đấu võ của tôi sẽ được bắt đầu lúc 9h, còn chạy trạm là 1h bắt đầu chạy trạm.
Xong tôi với thằng Đại ra ngoài chỗ trống khởi động đôi chút cho nóng người. Đến 9h thì hai thằng tôi vào xếp hàng nghe luật lệ thi.
Ông trọng tài nói thì nhiều nhưng tôi chỉ nghe được loáng thoáng vài điều là mỗi xóm cử 2 người đại diện thi đấu. Mỗi thí sinh sẽ được gài 3 cái lông ngỗng trên người sau đó lần lượt từng bước vào vòng tròn có bán kính chừng 5m để thi đấu tay đôi với đối thủ. Nếu ai lấy được 3 cái lông ngỗng đó trên người đối thủ trước xem như thắng. Các cặp đấu sẽ được rút thăm quyết định.
Đang nghe đến đó thì tôi thấy loáng thoáng có dáng người con gái giống nhỏ Vân đang được hai thằng dìu vào hàng ghế của các trưởng thôn ngồi. Và 1 trong hai thằng đó là cái thằng ngông nghênh tuyên bố đòi hạ gục tôi, thằng còn lại là thằng mà tối hôm nọ tôi gặp ở tiệm quà lưu niệm. Tôi cố căng mắt nhìn thì quả thật đó chính là nhỏ Vân. Nhỏ làm gì ở dưới này vậy ta? Mà tại sao nhỏ lại đi chung với thằng ngông nghênh kia nhỉ?
– Xin mời bốn thí sinh của cuối cùng của xóm Đồng và xóm Kình lên bốc thăm. – Mãi thì ông giám khảo cũng gọi bọn tôi lên.
Tôi với thằng Đại lên tiến hành rút thăm cùng với hai thằng đại diện của xóm Đồng. Và hai thằng xóm Đồng chính là hai thằng đi cùng nhỏ Vân. Lên đến nơi, thằng ngông nghênh (Hào) nhìn tôi rồi cười mỉa mai.
– Hào: Mày nên cầu trời là đừng bốc trùng số với tao.
– Tôi: Tao nghĩ câu đó là của tao nói với mày thì đúng hơn.
– Hào: Ừ, lát nữa mày mà gặp tao thì đừng hỏi vì sao răng lợi bay lung tung nhá.
Còn thằng còn lại (Trí) thì nhìn tôi rồi mỉm cười nhẹ.
– Trí: Trùng hợp nhỉ? Lại gặp nhau rồi.
– Tôi: Ừ. – Không hiểu sao tôi có cảm giác hơi dị ứng với cái thằng này.
Rồi tôi bốc được số 5, thằng Đại thì lên số 3, thằng Trí số 4 và thằng Hào số 2.
– Hào: Mày may mắn đấy. – Rồi nó trở về chỗ nhỏ Vân đang ngồi.
Thấy tôi, nhỏ Vân đang từ mặt bí xị trở thành mặt vui vẫy tay ra hiệu với tôi, tôi cũng gật đầu mỉm cười rồi trở về hàng. Cả hai thằng đó đều có vẻ rất ngạc nhiên về hành động đó của nhỏ Vân.
Sau đó thì trận đấu được bắt đầu. Hai thăm số 1 gặp nhau và giải quyết ở vòng đầu. Nhìn chung thì hai thằng này đánh khá chán, thuộc cái dạng mèo cào thôi.
Tiếp theo là cặp số 2. Thằng Hào vừa lên sân đã thể hiện tốc độ của nó và nhẹ nhàng rút 3 cái lông ngỗng của đối phương. Khán giả thì reo hò cổ vũ cho thằng này rất nhiệt tình.
Đến thằng Đại, chỉ với vài đường cơ bản thì thằng Đại đã vật luôn đối thủ xuống đất và từ từ rút 3 cái lông ngỗng của đối phương đi.
Kế đến là trận của thằng Trí. Cặp này thì có vẻ cả hai đều ngang tài ngang sức, nhưng có vẻ thằng Trí vẫn nhỉnh hơn một chút. Và thằng Trí cũng giành được thắng lợi tuy là hơi mất thời gian và bị mất 2 cái lông ngỗng.
Và đến lượt tôi. Tôi gặp một thằng to xác hơn tôi một chút nhưng cũng chỉ tốn chút sức để tôi lấy hết 3 cái lông ngỗng của nó.
Còn trận cuối cùng của hai thằng nào tôi chẳng quan tâm.
– Long: Hai thằng mày đánh hay rồi, cứ thế mà phát huy.
– Tỏi: Khi nào hai anh dạy bọn em đánh võ với nha.
– Ớt: Hai anh đánh võ hay quá chừng luôn.
– Đại: Ừ, khi nào mấy đứa ngoan anh dạy võ cho.
– Dạy em nữa nha.
– Cho em nữa.
– Em cũng muốn học võ.
Lũ nhóc nhao nhao cả lên. Tôi uống miếng nước rồi ngồi đợi kết quả và lượt đấu kế tiếp.
– Đại: Có kết quả rồi này. Tao gặp thằng số 4, mày gặp số 2, số 1 với 6 gặp nhau.
– Tôi: Ừ.
– Đại: Trông mày có vẻ hơi mệt. Mày có đánh được không?
– Tôi: Tao không sao. – Bỗng dưng tôi cảm thấy hơi nhức đầu.
Sau 15 phút nghỉ giải lao, cặp đấu đầu tiên của vòng hai lại bước ra sân đấu. Tôi tin là thằng Đại sẽ thắng trận này.
Vừa bắt đầu trận đấu, thằng Đại nhanh chóng áp đảo đối phương bằng những đường quyền dũng mãnh. Nhưng tay kia cũng không phải vừa, hắn nhẹ nhàng thoát ra khỏi những đường quyền của thằng Đại rồi trả lại những cú đá hiểm hóc. Thằng Đại cũng phải chật vật để tránh những cú đá đó. Rồi thằng Đại sơ ý để thằng Trí lấy mất một cái lông ngỗng. Ngay sau đó thằng Trí lại tiếp tục tấn công cướp luôn cái lông thứ hai. Lúc này thằng Đại có vẻ đang rất mất bình tĩnh, còn thằng Trí thì vẫn bình thản, chẳng tỏ chút thái độ gì gọi là đắc thắng cả.
– Hay lắm, lấy nốt cái cuối đi anh hai ơi. – Thằng Hào hô lớn.
Hoá ra hai thằng này là hai anh em. Hèn gì trông hai thằng nó giống giống nhau, nhưng tính cách thì khác nhau một trời một vực.
– Tôi: Cố lên Đại ơi.
– Anh Đại ơi cố lên.
– Cố lên, cố lên.
Dàn cổ động viên bên tôi hô hào vang một góc… sân.
Được mọi người cổ vũ, thằng Đại lấy lại tinh thần. Nó lao tới tung cú đấm móc, thằng Trí lùi người tránh đòn. Chỉ chờ có thế, thằng Đại nhanh chóng cướp lấy cái lông ngỗng trước ngực thằng Trí, tiện thể nó cho một chưởng vào ngực thằng Trí.
– Lâm: Hay quá Đại ơi.
– Cứ thế phát huy nha.
– Tiến lên.
Bọn thằng Hào tức ra mặt.
Nhưng bọn tôi còn chưa kịp ăn mừng thì thằng Trí đã giơ cái lông ngỗng trên tay lên. Cái lông ngỗng đó không phải của ai khác mà chính là cái lông ngỗng cuối cùng của thằng Đại.
– Dũng: Hêy, thằng này biết làm ảo thuật à?
– Hùng: Tao còn chưa thấy nó đụng vào người thằng Đại nữa mà.
– Long: Tao cũng chưa thấy mà.
Bên dưới khán giả bắt đầu xầm xì bàn tán.
– Tôi: Thằng Đại quả thật đã thua rồi.
– Dũng: Gian lận, chắc chắn là gian lận.
– Tôi: Không, nó quả thật đã lấy được cái lông ngỗng của thằng Đại.
– Lâm: Lấy khi nào?
– Tôi: Lúc thằng Đại tung cú đấm móc và chưởng thằng kia ấy. Lúc đó mọi người chỉ tập trung vào thằng Đại, và ngay cả thằng Đại cũng để lộ sơ hở quá lớn. Lúc thằng Đại chưởng thằng đó thì đồng thời thằng đó cũng nhanh tay cướp mất cái lông ngỗng. – Tôi từ từ giải thích.