Chap 87:
Sáng hôm sau, tôi vươn vai ngáp dài một phát thì:
– Ui da… – Tôi quên là cánh tay mình đang bị bó.
Quay ngang ngó dọc mà chẳng thấy ai cả, chỉ còn mỗi bé Hồng là đang gối đầu lên bụng tôi ngủ. Đưa tay trái lên ngó thì đã gần 7h rồi. Hèn gì tiếng xe cộ ầm ầm nghe mà nhức nhói cả đầu.
– Ủa, mày dậy rồi hả? – Thằng Tâm với mấy đứa nhỏ đi vào, tay xách theo mấy ổ bánh mì nóng hổi.
– Tôi: Vừa dậy thôi, bọn mày đi đâu mà sớm vậy?
– Bọn em đi phụ chị kia đẩy xe bánh mì ra chợ, tiện thể mua bánh mì luôn. – Con bé đặt ổ bánh mì xuống xong gọi bé Sún dậy.
– Bo: Chị ấy tốt bụng lắm. Tụi em ra phụ chị ấy xong chị ấy bán bánh mì cho tụi em, có 3 nghìn 1 ổ mì thịt.
– Ồh. Chị đó có vẻ tốt thật đấy.
– Tâm: Ăn đi, bánh vừa ra lò đấy. – Nó đưa cho tôi 1 ổ.
– Tôi: Cảm ơn.
Tôi cắn thử một miếng, vỏ bánh mì ở đây làm khá giòn, ruột thì đặc hơn ở chỗ nhà tôi nhiều, thịt, giò thì xếp chật bên trong cái bánh.
– Tôi: Ở đây làm bánh mì ngon nhỉ. Bánh to mà còn đặc ruột nữa.
– Tâm: Không phải chỗ nào cũng được thế đâu, bánh này là tự chị ấy làm ở nhà, xong tự chị ấy bán luôn. Chứ ở mấy lò bánh mì người ta làm bánh nhỏ xíu à.
– Tâm: Với lại mấy ổ này là bạn ấy đặc biệt làm cho tụi này nên mới được thế đó.
– Tôi: Vậy chắc mấy đứa thân với chị đó lắm nhỉ?
– Sún: Dạ. Nhưng mà chị ấy cũng đáng thương lắm.
– My: Sún! Ăn đi, rơi hết thịt rồi kìa. – Con bé lườm bé Sún.
– Dạ. – Con bé xị mặt.
Gặm xong ổ bánh mì, tụi nó giao cho tôi một trọng trách, đó là… canh nhà cho tụi nó đi làm.
Tụi nó đi hết để lại mình tôi nằm la liệt trong nhà. Định bụng là bò ra ngoài hít thở chút không khí nhưng người tôi chả còn sức nữa, cứ hơi động đậy một chút là nhức mỏi toàn thân. Tôi đành nằm một đống ở đó ngủ chờ cho qua ngày. Cứ thế nằm tĩnh dưỡng cả tháng trời, ngày nào cũng sáng dậy ăn rồi lại ngủ, ngủ dậy lại ăn… tối.
– Chắc cái cánh của anh tháo ra được rồi đấy. – Tôi lắc lắc cánh tay.
– My: Chưa đâu, để thêm nửa tháng nữa đi.
– Tôi: Nhưng anh cử động thấy đâu có đau nữa đâu, đây này. – Tôi lắc cánh tay mạnh hơn như là đang vỗ cánh vậy.
– My: Ừm, vậy để em tháo ra xem sao.
Con bé tháo từng miếng vải ra, tháo hai thanh ván nhỏ ra.
– Ây da, tháo băng ra thoải mái hẳn. – Tôi khua khua cánh tay.
– My: Vừa mới lành, anh đừng cử động mạnh hay là bưng bê vật nặng nha. – Con bé dặn tôi như thể bác sĩ đang dặn dò bệnh nhân thực thụ vậy.
– Vâng, thưa bác sĩ. – Tôi cợt.
– My: Biết thế là tốt, ngoan lắm. – Con bé vờ xoa đầu tôi.
– Tâm: Xong chưa đi làm thôi My ơi.
– My: Em ra liền.
– Tôi: Êk Tâm, cho tao đi chung với bọn mày nha.
– Tâm: Mày ở nhà nghỉ đi.
– Tôi: Ở nhà cả tháng nay tao chán quá, với lại tao cũng muốn phụ bọn mày kiếm tiền chứ để bọn mày nuôi tao vầy tao thấy áy náy lắm.
– Tâm: Ừ, vậy mày đi bán vé số chung với bé My, Sún nha.
– Tôi: Ừ.
– Tâm: Nhưng mà mày mặc đồ đó đi thì hơi kỳ.
Tôi nhìn lại, vẫn cái quần jean, áo thun trắng giờ đã nhuốm màu nâu của bùn đất và màu đỏ của máu.
– Tâm: Hay mày lấy bộ đồ của tao mà mặc đi, mày cũng cỡ tao mà.
Nói xong nó chạy vào lấy bộ đồ màu xanh dương đưa cho tôi thay. Quần đùi thun, áo thun có hình 5 anh em siêu nhân gao, tôi nhìn bộ đồ mà phát khóc.
– Tâm: Tao còn mỗi bộ này thôi, mày mặc đỡ nha.
– Tôi: Đành vậy chứ biết sao được giờ.
Mặc bộ đồ xong bước ra ngoài, tụi nó vừa nhìn thấy tôi thì nhìn nhau và:
– Haha, trông buồn cười quá. – Tụi nó cười ầm lên làm tôi ngượng chín mặt.
Đi ngoài đường mà ai cũng nhìn tôi như sinh vật lạ, nhất là mấy đứa con gái đang đi xe đạp nhìn thấy tôi xong là cười sặc sụa.
– Ngày đầu tiên bọn em cũng như anh bây giờ vậy, nhưng vài ngày là quen à. – Con bé vừa đi vừa nói.
– Tôi: Ừ, anh không sao đâu.
– Sún: Giờ mình chia ra đi bán cho nhanh đi.
– My: Ừ, vậy bé Sún với anh đi đường này nha, em đi đường kia.
– Tôi: Em đi một mình, liệu có ổn không?
– My: Ổn mà, anh yên tâm.
– Sún: Để em dẫn đường cho anh. – Con bé phấn khởi lon ton chạy trước.
– Tôi: Vậy em đi cẩn thận nha.
– Ừ.
Xong tôi chạy rượt theo bé Sún. Con bé dẫn tôi vào trong mấy quán cà phê vỉa hè bán. 10 người xem thì được 4 người mua, mà đâu phải họ mua ngay đâu, họ ngồi xem tới xem lui, lựa đi lựa lại muốn rách xấp vé mới mua được một hai tờ. Rồi còn gặp phải bọn thanh niên 18 hay 20 gì đó có tình phá đám chọc quê tôi. Tôi ức lắm chứ, nhưng vì không muốn gây những phiền phức không đáng nên tôi đành nuốt cơn giận, nhịn tụi nó vậy.
– Sún: Anh đừng buồn nha. – Ra khỏi quán, con bé giật giật cánh tay tôi.
– Tôi: Ừ, bé Sún không buồn nên anh cũng không buồn. – Tôi xoa đầu con bé.
– Sún: Em dẫn anh ra công viên chơi nha, ở đó nhiều người tốt bụng lắm, mình vừa đi bán vừa đi chơi. – Nhe răng sún cười khì.
– Tôi: Ừ, bé Sún dẫn đường cho anh đi.
Con bé nhí nhảnh nhảy chân sáo dẫn đường tới công viên. Công viên ở đây đẹp thật, cây kiểng có vẻ được chăm sóc rất tốt, đường vào và các lối đi khá rộng được lát gạch men, hai bên đường là hai hàng hoa rực rỡ. Các ghế đá được đặt đều 20m 1 cái cho những người nào đi mệt thì ngồi nghỉ. Lâu lâu có hai cái xích đu đặt ở các gốc cây lớn, còn có cả cầu trượt cho trẻ em nữa.
– A, cầu trượt. Anh chơi trượt cầu trượt không? – Bé Sún reo lên.
– Tôi: Không, em chơi đi, đưa vé đây anh đi bán cho.
– Sún: Dạ, hìhì.
Con nít mà, được đi chơi đứa nào mà chả thích.
Tôi cầm xấp vé số đi một vòng bán. Thường thì các cụ thường tập trung ra những chỗ mát mẻ ngồi đánh cờ hoặc bàn luận về vấn đề gì đó, tôi ra đó bán thể nào cũng được khấm khá. Quay ngang ngó dọc, dùng thiên lý nhãn dò tìm, cuối cùng tôi cũng tìm được. Chừng 8 cụ đang ngồi quanh cái bàn tròn xem 2 cụ nào đó đánh cờ tướng.
Tôi mon men lại gần.
– Ông ơi, mua giùm cháu tờ vé số. – Tôi làm mặt tội nghiệp (cái này bé My chỉ tôi).
– Ờ, đưa ông xem nào.
– Tôi: Đây ạ.
Ông lão đó xem một lát rồi lấy 3 tờ. Ông ấy dúi vào tay tôi tờ 20k:
– Còn dư ông cho con đấy, giữ lấy mà mua cái gì ăn. (Vé hồi đó 5k/1 tờ nha)
– Tôi: Dạ, cháu cảm ơn ạ. – Tôi lễ phép.
– Đưa ông xem cháu ơi. – Một ông lão khác gọi tôi.
– Dạ.
Lần lượt từng cụ gọi mua, ai cũng mua 3, 4 tờ nên chẳng mấy chốc trên tay tôi chỉ còn chừng 10 vé. Đang định đi tìm nơi khác bán cho hết thì thấy ông lão tốt bụng cho tôi 5k đang gặp thế bí. Chỉ một nước nữa thôi là ông ấy bị chiếu tướng hết đường thoát luôn. Vì thế cờ này tôi ngồi xem mấy bô lão ở nhà đánh nhiều rồi nên vừa nhìn thoáng qua tôi đã biết cách phá.
– Đẩy pháo lên chiếu tướng đi ông.
Ông lão đó đang chau mày suy nghĩ bỗng mỉm cười.
– Bay đừng có chỉ bậy, để yên cho ổng nghĩ. Bay không thấy con xe xanh nằm cạnh con tướng xanh hả, chọc pháo lên đó có khác nào tự diệt quân. – Một ông lão khác trách tôi.
– Không đâu, thằng bé nói đúng đó. Hy sinh pháo vừa để cứu tướng, vừa lật ngược tình thế. Xe xanh mà ăn pháo thì ta đẩy mã đỏ bên trái chiếu ngược lại, xe xanh mà về cản đường thì ta xuống sĩ, đẩy xe đỏ lên góc chiếu thẳng mặt tướng, hết cờ. Thâm thúy, hay, quá hay. – Ông lão tốt bụng tấm tắc.
Lúc này mấy ông lão khác mới nhận ra nước cờ và xì xào.
– Bay biết đánh cờ tướng hả?
– Tôi: Dạ, biết sơ sơ thôi ạ.
– Bay phá được thế cờ đó của ông già kia ma bảo là sơ sơ à? Ngồi xuống đánh với ta một ván xem nào. – Ông lão tốt bụng ngỏ lời mời.
– Tôi: Dạ cháu nào dám, với lại cháu còn phải đi bán hết số vé này nữa.
– Bay ngồi xuống đánh với lão một ván, bay mà cầm cự được 5 phút lão mua hết cho bay.
– Tôi: Thật ạ.
– Chẳng lẽ lão chừng này tuổi mà lại đi gạt thằng nhóc như bay.
– Tôi: Dạ, vậy cháu xin thỉnh giáo.
Tôi ngồi vào bàn cờ.
– Chấp bay đi trước.
– Dạ, cháu nào dám ạ. Đỏ trước xanh sau, mời ông đi trước.
– Được, hiểu chuyện đấy. – Ông lão cười. – Lên tốt.
Ông lão đẩy quân tốt ở giữa lên. Tôi lên pháo chạm mặt pháo đỏ. Ông ấy ra mã đỏ, tôi kéo con pháo thứ hai ra giữa.
– Pháo lồng à, cũng biết đó nhỉ. – Ông lão vuốt bộ râu trắng.
– Tôi: Bị ông nhìn ra rồi. – Tôi gãi đầu.
Những nước đầu, dàn quân tốt của tôi bị rỉa mất gần hết nhưng đổi lại được con pháo đỏ với thêm 2 tốt đỏ, còn lại vẫn chưa hư hao mất quân gì.
– Đánh khá đấy. – Ông lão khen.
– Dạ, cháu đánh bậy thôi ạ. Ông quá khen rồi.
Đang đánh thì từ đâu có một cô gái mặt rất chi là chảnh cún đi tới.
– Ông ngoại lại ra đây rồi, ông về mời cơm trưa nào. – Nó kéo ông lão đang đánh cờ với tôi đi.
– Đợi ông chút, ông đánh xong ván đã.
– Thôi, đến chiều rồi đánh tiếp. Sáng giờ ông đã ăn gì đâu. – Vừa nói nó vừa hẩy tay phá hết bàn cờ.
– Tôi: Thôi, cháu phải về rồi. Chào các ông cháu xin phép ạ.
– Khoan đã. – Ông lão đó gọi tôi lại.
– Tôi: Dạ…
– Như đã hứa, lão mua hết cho bay.
– Dạ, cháu cảm ơn ạ.
Xong ông lão cùng với nhỏ chảnh cún đó đi về. Tôi thì hí hửng cầm tiền ra gọi bé Sún đi về.
– Tôi: Về thôi nào.
– Sún: Cho em chơi lát nữa đi. – Con bé có vẻ vẫn còn nuối tiếc.
– Tôi: Thôi, đi về kẻo mấy anh chị lại lo lắng. Bữa sau ra chơi tiếp.
– Sún: Dạ.
Về nhà, tôi thấy bé My đang lúi húi nấu cơm. Công nhận con bé siêng năng thật, cũng cầm 50 tờ vé số như bọn tôi mà giờ này nó đã bán xong và đang nấu cơm rồi. Đưa tiền lại cho con bé xong tôi nằm phè ra ngủ.
Vừa chợp mắt được một xíu thì thằng Bo gọi tôi dậy ăn cơm. Lúc bé My đang ra rửa chén, tôi hỏi thằng Tâm.
– Giờ mà tắm thì tắm ở đâu mày? Cả tháng nay tao không tắm, hôi rình luôn rồi.
– Tâm: Tao quên nói với mày. Bên kia có cái mấy cái chum làm mắm cũ, có nước trong đó đó, mày nhảy vào tắm luôn trong đó.
– Tôi: Chum làm mắm á???
– Mày yên tâm, chum bọn tao rửa sạch rồi, với lại cỡ mày thì dư sức lọt vào trong. Không ai thấy đâu.
– Tôi: Vậy thôi để tối tao tắm cho chắc ăn.
Đến chiều hết việc làm, tôi đi lòng vòng xung quanh để xem đường ngắm phố. Bỗng tôi lại chợt nghĩ đến con nhỏ chảnh cún hồi trưa, mà cứ nghĩ đến lúc nó nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ, coi thường thì tôi lại thấy tức tức thế nào ấy. Bực dọc tôi tiện chân sút mẩu giấy nằm ngay lề đường. Nhưng thấy hình ảnh trong tấm đẹp đẹp, lại thấy có số 500k nên tôi nhặt lên mở ra xem.
Thì ra là ngày mai có một quán net ở gần đây tổ chức giải đấu cf để câu khách, giải thưởng cho nhà vô địch là 500k tiền mặt. Đọc xong tôi có vẻ hơi khoái nhưng đụng đến dòng phí tham gia là 15k. Hiện giờ trong túi tôi chỉ còn vỏn vẹn 10 tiền lẻ. Nhưng mà nhìn lũ nhỏ tội nghiệp tôi lại quyết tâm giành giải để mua cho mỗi đứa 1 bộ quần áo, tuy là rẻ thôi nhưng chắc bọn nó không chê.
Tôi chạy về mượn bé My thêm 5k để đi đăng ký. Vào quán net đăng ký, ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt kì thị, nửa khinh bỉ.
Đến tối, tôi đang tính đi tắm thì chợt nhận ra là mình không có đồ để thay. Như hiểu ý tôi, bé My vừa thổi bếp vừa nói.
– Bộ đồ của anh em giặt, phơi khô luôn rồi. Em đang để trong cái bao màu xanh kia kìa.
– Vẫn là em chu đáo, cảm ơn em nha.
Tôi cầm bộ đồ đi tắm. Để luôn đồ, tôi nhảy tõm vào cái chum lớn nhất. Tuy hơi lạnh nhưng mà được cái là thoải mái do lâu ngày không tắm, tắm Xong thoải mái hẳn ra.
– Tâm: Nay đi thế nào?
– Tôi: Hơi tức xíu nhưng không sao, làm ăn vẫn được, hềhề.
– Tâm: Thế thì tốt rồi.
– Sún: Một mình anh Đức bán có chút xíu mà hết hơn 50 tờ luôn.
– My: Vậy em đi đâu?
– Sún: Em chơi cầu trượt trong công viên.
– My: Chị dặn em thế nào?
– Em xin lỗi. – Con bé xụ mặt.
– Tôi: Là anh bảo nó đấy, nó còn nhỏ, cũng nên cho nó đi chơi một chút, không nên gò bó nó quá.
– Tâm: Mày chiều nó riết nó hư đấy.
– Em ngoan mà, có hư đâu. – Con bé lên tiếng.
– Tâm: Ăn nhanh còn đi ngủ! – Nó nhìn con bé.
– Dạ.
– Tôi: Tại tao mà, đừng quát con bé, tội nghiệp. À mà tao thấy ở trên kia có cái công ty tầng bỏ hoang ấy, sao mày không dẫn lũ nhỏ ra đấy ở cho thoải mái.
– Tâm: Tao cũng muốn lắm chứ. – Nó thở dài.
– Tôi: Sao thế?
– Tâm: Kể ra dài lắm, chỗ đó bị bọn thằng Kang mập chiếm làm địa bàn, cấm bọn tao bén mảng đến. Còn chỗ này cũng là thuê của bọn nó đấy, 100k/1 tháng. – Nó thở dài.
– Tôi: Chỗ này đâu phải của nó mua mà sao nó làm vậy?
– Tâm: Biết thế nhưng mà tụi nó đông, có bọn.
– Tôi: Chẳng lẽ cứ vậy mà bọn mày phải ngoan ngoãn nghe lời à?
– My: Nếu không chúng nó sẽ phá đám, gây chuyện kiếm cớ bắt nạt tụi em.
– Tôi: Bọn nó đông không?
– Tâm: Đông, gần 10 thằng như mình. Có 1 thằng cầm đầu thì mập ú nụ.
– Tôi: Chừng nào bọn nó đến thu tiền.
– My: Đến ngày thì mình phải tự đưa tiền đến trả cho tụi nó.
– Tâm: Thôi, không nói chuyện này nữa. Đi ngủ thôi.
Thằng Tâm đánh trống lảng. Cả lũ nằm ôm nhau ngủ, còn tôi thì cứ nằm trằn trọc mãi không ngủ được. Càng nghĩ càng tức. Tôi ra ngoài leo lên nóc cống ngồi.