Chap 88:
Tôi bứt một cái lá dẹp và ngồi thổi vi vu vài điệu nhạc buồn. Thổi hết bài nhạc, tôi lại bắt đầu ngứa chân ngứa tay, sẵn tiện có cái gốc cây phượng lớn gần đó, tôi nổi hứng ra đấm đá vài phát. Vài phát đầu thì hơi đau do lâu ngày chưa luyện tập, nhưng vài phát sau thì càng đánh càng đã chân, đã tay.
– Anh đang bực mình hả? – Bé My từ từ đi lại.
– Tôi: Không. Em lại gặp ác mộng hả? – Tôi ngồi xuống cái rễ cây lớn trồi lên mặt đất.
– My: Ừm, sao tự dưng anh lại đánh gốc cây thế?
– Tôi: Tập luyện tí thôi.
– Anh biết võ hả?
– Chút chút thôi.
– My: Anh học võ gì?
– Lung tung quyền. – Tôi cười.
Con bé cũng cười theo, nó cười duyên lắm, mái tóc tém bị cháy nắng hơi hoe vàng xõa ra trông con bé cũng khá xinh đấy. Chợt bé My lại xìu mặt xuống:
– My: Anh sẽ đi sao?
– “Quái, chẳng lẽ con bé này biết chuyện mình đi đấu giải cf à ta? Mình có nói gì với ai đâu ta?”
– Ừ. – Tôi đành gật đầu thú nhận.
– My: Anh không đi được không?
– Tôi: Đã lỡ rồi, phải đi thôi em ạ.
– My: Bọn em không tốt với anh hả? Hay anh chê bọn em là…
– Tôi: Không, sao em nghĩ thế? Chính vì thương mấy đứa anh mới đi.
– My: Anh đi rồi bọn em sẽ nhớ anh lắm đó, nhất là bé Sún. – Con bé xuống giọng.
– Tôi: Có gì đâu mà phải nhớ anh. – Tôi cười.
Con bé chẳng nói gì nữa rồi ngồi thêm lát nữa con bé lầm lũi đi vào ngủ. Có chuyện gì to tát đâu mà con bé phải buồn thế chứ, con gái đúng là khó hiểu mà.
Sáng hôm sau, tôi không đi bán vé số với hai đứa nhỏ mà đi ra quán net tham gia giải đấu. Đến nơi, mới có 7h sáng mà ngoài cửa quán net đó chật ních xe cộ, người trong quán cũng đông nghẹt. Cố gắng bon chen để xem tờ lịch thi đấu dài loằng ngoằng nằm ở góc tường. Tổng cộng người tham gia cũng phải 200 người chứ chẳng ít. Tên tôi nằm ở ngay số 20, có nghĩa là trận đầu tiên.
Ông chủ quán bắt đầu gọi tên từng game thủ vào vị trí. Tôi ngồi vào vị trí đợi ông chủ quán thông báo thể lệ thi. Ông ta sẽ sắp 16 người vào một phòng đấu đơn, cuối trận ai cầm ace vàng sẽ là người được vào vòng trong.
Nhưng nghe ông ta vừa nói là sẽ bốc thăm để xác định trận đấu đó sẽ dùng ngắm, súng trường hay là cận chiến. Tôi ngồi chắp tay mong sao cho ông ta đừng bốc trúng tờ thăm dùng nhắm vì tôi chơi tệ khoản này lắm. Và quả thật ông trời đã thương tôi, tờ thăm đấu cận chiến đã được rút ra. Tôi mừng hết lớn luôn, còn một số thằng thì gào thét đòi bốc lại.
Trận đấu vừa bắt đầu tôi tự tin xách con dao quắm vàng đi lông nhông tìm mạng.
– Đây rồi, mày gặp tao là mày xui rồi. – Tôi lẳm bẩm.
Ngay sau đó first kill được trao cho… thằng kia do tôi chủ quan chạy tới mà quên không để ý thằng đó đang giấu cây katana. Ăn được mạng đầu tiên, thằng đó đắc ý vẽ mặt cười lên khung chat. Nhưng sau đó, tôi làm vài quả muti kill táo đỏ liên tục gỡ danh dự.
– Đm thằng này hack à?
– Chém ảo vl.
– Hack chắc rồi.
Vài thằng ót bảng die nhiều quá nên bực bội, có cả thằng cầm katana kia nữa. Kết thúc trận, bọn nó đồng loạt yêu cầu ông chủ quán kiểm tra máy của tôi.
– Không có gì hết, bình thường mà. – Ông chủ quán kiểm tra máy của tôi xong rồi quả quyết.
Đến vòng hai chỉ có 13 thằng cầm ace vàng của vòng 1 được tham gia. Vẫn là đấu cận chiến tiếp.
Vừa vào trận, tôi lấy first kill ngọt ngào và nhẹ nhàng. Bọn ở trong vòng này chẳng phải hạng gà góe gì, thằng nào cũng phải nói là kỹ thuật, kinh nghiệm đầy mình. Ăn được một thằng cũng phải trầy da tróc vẩy. Cuối cùng, last kill cũng đã xuất hiện. Tôi đứng thứ 3 bảng với thành tích 28 – 7. Hai thằng nhất nhì bảng thì ngang nhau với số mạng ăn giết được là 30 mạng. Và 3 thằng tôi sẽ thi đấu vòng cuối để tìm ra nhà vô địch.
Chúng tôi có 1h đồng hồ để nghỉ ngơi ăn uống. Tôi ngồi bật võ lâm chi mộng treo vài cái phó bản, xem tình hình mấy nhóc phá cái bang của mình thế nào, rồi bật nhạc nghe. Lúc này khách trong quán net đông như kiến, một thằng ngồi ghế mà cả chục thằng dòm ngó, chỉ cần thằng ngồi ghế mà sơ hở một xíu là ngồi đất ngay.
Đang kéo bang vào phó bản thì một thằng đến khều vai tôi.
– Tôi: Chuyện gì?
– Bọn tao muốn thương lượng với mày.
– Tôi: Chuyện gì thì nói ở đây được rồi.
– Ở đây nói chuyện không tiện. Ra kia đi. – Nó chỉ ra nhà để xe.
Tôi liếc mắt thấy có 3, 4 thằng ăn mặc rõ nét bụi đời đang ngồi trên mấy con wave đỏ nhìn chằm chằm về phía này. Một trong số đó có thằng đối thủ sắp tới của tôi (Kang) trong giải đấu này.
– Chào, mày ở nơi khác mới đến hả? – Thằng đó nhảy xuống khỏi xe hỏi tôi.
– Tôi: Ừ, có gì sao?
– À, không có gì. Chỉ là tao muốn thương lượng với mày tí thôi.
– Tôi: Nói nhanh đi, tao đang bận đi phó bản.
– Kang: Tí nữa mày chỉ cần để tao thắng thì 500k tiền thưởng sẽ là của mày.
– Tôi: 500k, mày đang đùa đấy à. Nếu tao thắng thì tao vừa được cái danh, vừa được 500k rồi, vậy không ngon hơn à?
– Kang: Vậy mày muốn bao nhiêu? – Nó hất mặt.
– Tôi: 700k.
– Kang: Mày thẳng thắn đấy. Được, 700 thì 700.
– Tôi: Vậy thì mày phải đưa tiền trước.
– Kang: Được.
Sở dĩ tôi đòi như thế vì giờ đây tôi đang rất cần tiền, còn cái danh hiệu kia thì tôi có cũng chẳng làm được gì.
Cầm 700k, tôi hí hửng chạy về nhà. Lũ nhóc có vẻ vừa ăn trưa xong, nhỏ My thì đang ngồi rửa bát.
– Anh về rồi đây.
Bọn nó có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy tôi.
– A, anh Đức về rồi. – Con bé reo lên xong lũ nhỏ chạy ra vây quanh lấy tôi.
– Tâm: Không phải mày đi rồi sao?
– Tôi: Đi đâu?
– My: Sao hôm qua anh bảo là hôm nay anh đi về?
– Tôi: Anh bảo? Hồi nào?
– My: Hồi tối qua.
– Tôi: Đâu có.
– My: Chứ tối qua anh nói đi, là đi đâu?
– Tôi: Sặc, em hiểu lầm rồi. Anh nói đi là đi đấu giải cf ở trên kia để lấy tiền kìa.
– Tâm: Thế mà bọn tao tưởng mày đi luôn, làm sáng giờ con My buồn thui thủi.
– My: Làm gì có.
– Tôi: Anh xin lỗi. Nhưng anh có cái này này.
Tôi rút 700k ra.
– Bo: Tiền!
– Bin: Nhiều quá chừng.
– Tâm: Tiền ở đâu mà nhiều vậy?
– Tôi: Tao đi đấu giải.
– Tâm: Đánh nhau hả?
– Tôi: Mày điên, tao đấu giải game. Thắng được 700k này này. Giờ thì mấy đứa đi mua đồ mới nào.
– Bin: Yeahh, được mua đồ mới rồi, yeahh yeahh.
– Bo: Em muốn mua đồ siêu nhân.
– Sún: Em cũng muốn mua.
– Tôi: Đi thôi nào.
– Tâm: Có tiền thì nên để dành mày ạ. Tụi mình như này thì cần gì mua đồ mới.
– Tôi: Tao thấy đồ chúng nó mặc cũ quá rồi, mua cho nó cái áo cái quần mới thì có gì đâu. Quần áo mày cũng cũ lắm rồi đấy, cả My nữa.
– Tâm: Sao mày tốt với bọn tao thế?
– Tôi: Mày hỏi lạ, không nhờ bọn mày cứu chắc tao chầu diêm vương rồi, lại còn nuôi tao. Tao không tốt với bọn mày thì tốt với ai nữa. Mà tết nhất cũng sắp đến rồi, mua cho chúng nó để mà còn đón năm mới nữa chứ.
Tôi khoác vai thằng Tâm đi mua đồ. Ra đến chợ, tôi mua cho mỗi đứa hai bộ đồ mà chúng nó thích, và cho cả tôi nữa. Lúc lũ nhóc đang chọn đồ, tôi đưa cho bé My 200k.
– My: Anh đưa em làm gì?
– Tôi: Em là con gái, cũng lớn rồi. Nên mua cho riêng mình ít đồ đi.
Con bé có vẻ hiểu ý nhưng vẫn còn chút lưỡng lự không dám nhận.
– Tôi: Em cứ mua đi, nhanh nhanh bọn anh đứng đợi.
Lúc này con bé chần chừ cầm tiền rồi chạy ra sạp áo quần dành cho nữ gần đó.
– Bo: Đồ đẹp ghê.
– Bin: Đồ của em có hình siêu nhân đẹp chưa này.
– Sún: Đồ của em có hình công chúa này.
Lũ nhóc nhao nhao khoe đồ mới.
– Tâm: Ủa, con My đâu rồi?
– Tôi: Đợi nó xíu, nó đi mua thêm chút đồ.
Lát sau con bé đi ra, tay cầm theo một bịch xốp nhỏ màu đen.
– My: Xong rồi, mình về thôi.
– Tâm: Em mua cái gì vậy?
– My: Chút đồ vặt thôi, về nào.
Về đến nhà, lũ nhỏ cứ háo hức lôi đồ mới ra mặc. Hai thằng Bin Bo thì đứng giữa nhà lột tồng ngồng ra thay đồ làm bé My với bé Sún phải đỏ mặt.
– My: Mấy đứa cứ phá, đến tết không có đồ mặc cho coi.
Nghe vậy lũ nhỏ mới chịu cất đồ mới đi.
– Tôi: Êk Tâm, tao có ý này.
– Tâm: Sao?
– Tôi: Hay là tao với mày với My đi tìm việc làm, chứ tao thấy mày đi đánh giày, bán vé số kiểu này không ổn lắm.
– Tâm: Tao cũng thử xin rồi, nhưng người ta vừa nhìn thấy bọn tao thì đã chê rồi.
– Tôi: Chắc tại mày không biết chọn chỗ xin. Để mai bọn mình đi xin thử xem sao.
– Tâm: Ừ, nghe lời mày lần này.
Đến chiều, tôi cầm nốt 56 tờ vé số mà hồi sáng nhỏ My bán không hết đi ra công viên.
– Tôi: Rồi, em đi đâu chơi thì đi, nhưng mà đừng đi xa quá nha.
– Sún: Dạ.
Con bé lại tung tăng chạy ra cái cầu trượt chơi chung với mấy đứa nhỏ khác. Tôi thì mon men tìm khách để bán vé số. Đến chỗ hôm qua, tôi thấy ông lão tốt bụng hôm qua đang ngồi đánh cờ một mình.
– Ông ơi… – Tôi vừa mở miệng chưa kịp nói hết câu ông lão reo lên.
– A, thằng nhóc hôm qua đây rồi. Ngồi xuống đánh với lão vài ván đi.
– Tôi: Dạ, cháu… – Lại một lần nữa ông ấy cướp turn nói của tôi.
– Còn bao nhiêu tờ? Để hết cho lão, ngồi xuống đánh với lão vài ván đi.
– Tôi: Dạ còn nhiều lắm ông ạ.
– Nhiều là bao nhiêu tờ?
– Dạ 53 tờ.
– Vậy bán cho lão 20 tờ, còn lại thì bay cứ để đấy. Xíu nữa mấy lão kia đến mua hết cho.
Còn nếu không mua thì lão mua hết cho.
Ông lão cũng đã nói thế thì tôi cũng đành nghe theo, vả lại thấy ông lão có vẻ đang buồn nên tôi quyết định đánh với ông ấy một ván.
– Nhà bay ở đâu?
– Tôi: Dạ… cháu ở bụi… – Tôi gãi đầu cười.
– Cha mẹ bay đâu?
– Tôi: Dạ… – Tôi không biết nên nói với ông lão thế nào.
– Lão hiểu rồi. Vậy bay tên gì?
– Tôi: Đức ạ.
– Ừ, tên hay đấy. Bay biết đánh cờ lâu chưa?
– Tôi: Dạ cũng được vài năm rồi ạ.
– Ai chỉ bay chơi?
– Lúc đầu cháu với thằng em họ đánh nghịch với nhau, rồi thấy hay hay nên học lỏm ở mấy ông, bác đánh ở ngoài công viên.
– Bay giỏi đấy.
– Tôi: Ông quá khen thôi ạ.
– Chiếu tướng. – Ông lão đặt con mã đỏ chiếu tướng tôi.
Tôi kéo pháo xanh qua chặn đường đi của con mã.
– Lên xe.
Ông lão lại tiếp tục đẩy xe lên chiếu tướng tôi. Tôi lại phải hy sinh xe xanh để chặn xe đỏ lại.
– Tính đổi xe à? Thông minh đấy.
Ông lão đó kéo xe đỏ đi. Tranh thủ thời cơ, tôi đẩy thẳng xe xanh lên chiếu tướng bắt pháo đỏ.
– Giỏi!!! – Ông lão tấm tắc.
Nhìn lại quân số thì tôi chỉ còn còn 2 sĩ, 2 tượng, 1 mã, 1 xe, 1 pháo và ông tướng. Còn ông lão thì hơn tôi con pháo với hai con tốt.
– Cháu thua rồi. Cháu đầu hàng.
– Ủa, sao thế? Ta đã chiếu tướng đâu?
– Tôi: Càng đánh cháu càng thua. Ông đẩy đều quân lên tấn công, con này ở thế thủ cho con kia. Đã thế hàng tấn công đã đẩy sát lên mặt tướng của cháu rồi, bây giờ có cho cháu thêm mười con tướng cũng thua.
– Khà khà, giỏi, giỏi. Lão thích bay đấy, khà khà.
– Hay, có tố chất đấy. – Mấy ông lão khác đứng xem vỗ tay không ngớt.
– Tôi: Dạ, hềhề. – Tôi gãi đầu cười xòa.
Nãy giờ mải đánh cờ mà không để ý xung quanh mình đã bị mấy ông lão vây kín.
– Đây đây, mấy ông mua vé số không? Nay số đẹp lắm. – Ông lão đó quảng cáo giùm tôi.
Chỉ trong 5 phút, số vé của tôi đã sạch trơn.
Xong tôi đang tính về thì ông lão tốt bụng kia bảo tôi dẫn ông ấy về giùm để lấy thứ gì đó.
– Bay cũng lớn, cũng có sức khỏe, sao không tìm việc khác mà làm?
– Dạ cháu cũng đang tính vậy ạ, mà sợ người ta không nhận thôi.
– Thế à? Vậy bay có muốn làm trong quán cà phê không? Con cháu gái của lão mới mở quán cà phê, đang cần tuyển nhân viên.
– Tôi: Vậy thì tốt quá, ông chỉ chỗ cho cháu, cháu đi xin việc ngay ạ.
– Ừ, sáng mai bay ra đây xong lão dẫn bay đi luôn.
– Dạ. Nhưng mà ở đó cần tuyển thêm nhiều người không ông?
– Bay hỏi thêm cho ai hả?
– Tôi: Dạ, cháu còn 2 đứa bạn nữa cũng đang tìm việc làm ạ.
– Ừ, thế dẫn bạn bay đi luôn.
– Dạ. Vậy cháu cảm ơn ông trước.
Dẫn ông lão đến một căn nhà kha khá đẹp ngay mặt tiền, cổng sắt cao tầm 2m50 màu xanh.
– Đến nhà rồi cháu xin phép về ạ.
– Ừ, bay đi đường cẩn thận đấy.
Tôi vừa quay lưng về thì mém nữa mặt chạm mặt, môi cắn môi với nhỏ cháu gái chảnh chọe của ông lão này. Cũng may là bộ phanh của tôi còn ăn nếu không thì hốt luôn rồi.
– Này, cậu đi đứng cho đàng hoàng chứ. – Nhỏ đó giọng chanh chua giáng vào mặt tôi.
– My, không được hỗn. – Ông lão nghiêm giọng.
– Tôi: Không sao đâu ông. Cháu xin phép.
– Khoan đã!
– Tôi: Tôi hả?
– Không lẽ tôi nói ông tôi. Tôi cảnh cáo cậu đừng có mà nghĩ ông tôi già cả dễ tin người nên dễ lợi dụng. Mấy kiểu sói đội lốt cừu như cậu tôi gặp nhiều rồi, cái thứ đầu đường…
– My! Đi vào nhà cho ông. – Ông lão quát cắt ngang lời nó.
– My: Nhưng mà ông…
– Đi vào nhà.
Con nhỏ đó ấm ức đi vào nhà.
– Lão xin lỗi, cháu lão còn nhỏ, tính tình nóng nảy. Chưa hiểu chuyện mà đã… Cháu đừng giận nha.
– Dạ, không sao đâu ạ.
– Lão xin lỗi, lát nữa lão sẽ mắng nó một trận.
– Tôi: Ông đừng mắng bạn ấy. Mà thôi cháu về ạ.
– Ừ.
Nói thì nói thế chứ tôi cầu sao cho ông lão oánh cho nó một trận nhớ đời cho nó bớt chảnh chọe, bớt khinh người đi.
Quay về công viên gọi bé Sún về. Lúc dẫn bé Sún ra cổng công viên tôi bỗng thấy một bóng dáng rất quen, mái tóc đuôi gà cột cao. Vội vàng tôi chạy ra đó nhưng người ấy đã hòa vào dòng công nhân, nhân viên văn phòng tan ca mất rồi.
– Sún: Anh tìm ai vậy?
– À… không có gì. Anh đang thử xem bé Sún có chạy nhanh bằng anh không thôi. – Tôi gạt con bé.
Có lẽ là do tôi nhìn nhầm thôi. Dẫn con bé trở về nhà đưa tiền cho bé My xong thông báo cho hai đứa nó biết tin vui này luôn. Nhưng vừa về đến nơi thì tôi thấy thằng Tâm với mấy đứa nhỏ đang ôm đồ đứng ở ngoài. Bé My thì ôm 2 thằng Bin, Bo đang mếu máo vào lòng.