Chap 92:
Đến 5h, mọi người bắt đầu nghỉ, hai thằng tôi cũng thế.
– Ê nhóc. – Ông chủ thầu gọi tôi.
– Dạ.
– Tiền công của hai thằng mày nè. – Ông ấy đưa tôi 100k.
– Cháu không có tiền thối lại. Chú có tiền lẻ thì đổi lại giùm cháu.
– Hai thằng mày siêng năng, tao thưởng thêm đấy.
– Dạ, cháu cảm ơn ạ.
– Ừ, mai 7 giờ hai thằng mày đi làm nữa nha.
– Dạ vâng.
– Ừ, thôi về đi.
Cầm 100k trong tay mà lòng vui phơi phới. Có lẽ vì đây mới đúng là sức lao động chân chính của mình. Tuy là hơi mệt nhưng vui vẻ, lòng thảnh thơi.
– My: Nay sao hai anh về sớm thế?
Thằng Tâm ngồi kể lại toàn bộ mọi chuyện cho nhỏ My nghe. Nhỏ My cũng tức giận không kém.
– My: Sao trên đời này có loại người như thế nhỉ?
– Tôi: Còn nhiều loại người còn hơn thế nữa, chỉ là mình chưa gặp mà thôi. Mà thôi không nhắc chuyện này nữa, nhắc thêm bực.
– Tâm: Ừ.
– My: Hai anh đi tắm đi rồi ra ăn cơm là vừa. Em nấu gần chín rồi này.
– Tôi: Ừ.
Tắm rửa kỳ cọ xong tôi lên nhà ngồi sưởi đống than củi mà nhỏ My vừa nhóm bếp.
– Tâm: Phù! Sao bữa nay tự nhiên cơm ngon thế nhỉ?
– Tôi: Làm mệt ăn thường ngon miệng hơn.
– Sún: Vậy anh Tâm mệt lắm hả? – Con bé ngây thơ hỏi.
– Tâm: Ừ.
– Sún: Vậy em bóp vai cho anh Đức nha. – Con bé nhe răng sún ra.
Thằng Tâm thì đực mặt ra luôn. Bọn tôi nhìn bản mặt hớ đần thối của thằng Tâm mà cười sặc sụa, tí thì nghẹn.
Ăn xong chúng nó lăn ra ngủ hết, còn nhỏ My thì đi rửa chén. Tôi leo lên tầng thượng ngồi hóng gió ngắm trăng. Cảm giác ngồi ở trên cao nghe gió thổi vi vu bên tai thật là thoải mái làm sao. Ngồi trên này ngắm trăng cũng đã, mặt trăng khuyết nhưng to hơn mọi khi một chút, các ngôi sao cũng lớn theo.
Nằm gối tay tôi dõi mắt vẽ lại chòm sao sư tử mà tôi thích nhất, tôi thích vì trông chòm sao này có cái gì đó rất oai phong, mạnh mẽ.
– Anh ở trên này à? – Nhỏ My đi lên.
– My đấy à? Sao em không ở dưới ngủ đi, lên đây làm gì?
– Em bị mất ngủ.
– Tôi: Vẫn sợ gặp ác mộng hả?
– Ừm.
– Cái gì ta càng sợ thì nó bám theo và đuổi bắt lấy ta càng nhanh. Em hãy dũng cảm vượt qua nỗi sợ hãi của chính mình một lần và mãi mãi.
– Em sợ mình không làm được, mỗi lần nhớ đến cảnh đó là em… – Giọng con bé bắt đầu run run.
Không biết chuyện gì mà làm cho con bé bị ám ảnh đến thế chứ, chuyện đó ghê gớm thế nào mà con bé lại sợ hãi đến vậy chứ?
Ôm con bé vào lòng, tay tôi vỗ nhẹ vào vai con bé.
– Không có gì phải sợ hết. Điều gì em không muốn nhớ thì hãy cố gắng quên đi, quên hết đi. Đôi khi quên hết mọi chuyện lại là một giải pháp tốt cho chính bản thân họ.
Con bé dần bớt run. Tôi đưa con bé xuống dưới phòng cho nó ngủ không lát nó ngủ trên này thì tôi phải cõng nó xuống thì đúng khổ.
…
– Dậy đi làm Đức ơi. – Thằng Tâm gọi tôi.
– Oáp!!! Mấy giờ rồi? – Tôi giọng ngái ngủ.
– 6H rồi.
Tôi ngồi dậy gãi đầu gãi tai xong đi vệ sinh cá nhân.
– Tôi: Bé My dẫn bọn nhỏ đi rồi à?
– Tâm: Bọn nó ra mua đồ ăn sáng rồi?
Đang nói chuyện thì con bé My với lũ nhỏ về.
– My: Đồ ăn về rồi đây. – Con bé giơ bịch bánh mì to tướng lên.
– Tâm: Về nhanh thế? Bán hết rồi à?
– My: Nay chị ấy ốm, không bán được. Tí bọn em ra bán giùm chị ấy.
– Tôi: Vậy nay không bán vé số à?
– My: Em vừa bán bánh mì vừa bán vé số luôn.
– Tôi: Ừ, mà sao nay mua nhiều thế? Dư cả 2 cái bự nè.
– My: Mua thêm để hai anh ăn cho no lấy sức mà làm chứ.
– Tâm: Em gái anh bữa nay chu đáo nhỉ?
– Xí, giờ anh mới biết điều đó hả? – Con bé nguýt dài.
Ăn uống xong tôi với thằng Tâm đi làm.
– Cháu chào chú.
– Ừ, hai đứa mày đi sớm thế?
– Tôi: Đúng 7 giờ mà sớm gì chú. Chú dặn thế mà. – Tôi ngó đồng hồ.
– Nói thì nói thế thôi chứ 7h30 mới bắt đầu làm. Mà hai đứa mày ăn sáng chưa? Có bánh mì kìa.
– Tôi: Bọn cháu ăn rồi chú.
– Vậy bọn mày ngồi nghỉ đợi mấy ông thợ đến rồi làm.
– Tôi: Dạ. Mà xíu bọn cháu chuyển gạch nữa hả chú?
– Ừ, chuyển đống gạch mới này vào chỗ hôm qua.
– Tâm: Dạ. Vậy để bọn cháu làm luôn.
– Ừ, chuyển trước đi cũng được, nhưng mà chú không tăng lương cho bọn mày đâu nha.
– Tôi: Dạ, hềhề.
Xong hai thằng tôi xắn tay áo chuyển gạch. Lát sau, mấy ông thợ đến.
– Ê nhóc, để đống gạch ở đó đã. Giờ hai thằng mày đẩy vào đây vài xe cát đi. Xe rùa dựng trong góc kìa. – Một ông thợ gọi bọn tôi.
– Tâm: Đẩy cát kìa mày.
– Tôi: Nghe rồi.
Hai thằng lại hì hục xúc đống cát lên xe rùa rồi đẩy vào cho mấy ống trộn hồ.
– Tâm: Xe rùa 1 bánh khó đẩy quá mày ơi. Nó cứ nghiêng qua nghiêng lại thế nào ấy.
– Tôi: Vậy mày xúc đi, tao đẩy cho.
– Tâm: Ừ.
Đẩy xong đống cát, bọn tôi lại được lệnh vào kho lấy thêm xi măng ra.
– Hự… í… a… a!!! – Thằng Tâm rặn mãi mới vác được bao xi lên vai.
– Tôi: Có bao xi măng mà rặn dữ thế, haha.
– Tâm: Nặng!
– Tôi: Có 50 kg mà.
– Tâm: Mày dám bảo là không nặng không?
– Tôi: Không, hềhề.
Lê lết mãi hai thằng tôi mới vác được bao xi ra ngoài.
– Tâm: Êk, hay là lấy xe rùa đẩy đi cho dễ nhầ… hộc… hộc. – Thằng nhỏ vật bao xi xuống mà thở hồng hộc.
– Tôi: Ừ ha, thế mà tao không nghĩ ra.
– Tâm: Xời, chỉ những thằng thông minh như tao mới nghĩ ra thôi, hehe.
Đến chiều, ông chủ thầu lại gọi bọn tôi ra lãnh lương.
– Mỗi thằng trăm ba, nhưng mà hai thằng mày siêng năng chú trả cho mỗi thằng trăm rưỡi.
– Tôi: Dạ cháu xin ạ.
– Tâm: Cháu cảm ơn ạ.
– Ừ, cứ thế mà cố gắng nhá.
– Dạ. – Hai thằng tôi đồng thanh.
– Chủ Thầu: Mà nhà hai đứa mày ở đâu thế?
– Tâm: Dạ… bọn cháu không có nhà.
– C. Thầu: Ba mẹ chúng mày đâu?
– Tâm: Cháu… là cô nhi. – Giọng nó trầm hẳn.
– C. Thầu: Vậy lúc trước hai thằng mày làm gì?
– Tâm: Bọn cháu đánh giày với bán vé số, bán báo.
– C. Thầu: Hai thằng mày tội nghiệp nhỉ. Vậy giờ bọn mày ở đâu?
– Tôi: Bọn cháu ở trong cái công ty bỏ hoang ở abc.
– C. Thầu: Ở đó toàn là vắt, rắn rết này nọ. Lại thường xuyên có bọn nghiện mò lên đó chích, bọn mày không sợ à?
– Tâm: Đối với bọn cháu chỗ đó là tốt lắm rồi chú ạ.
– Tôi: Ngủ ngoài gầm cầu còn hôi hơn nữa.
– C. Thầu: Chú có cái nhà cũ khá rộng, không ở nữa nên đang tính bán. Hay là mấy đứa dọn qua mà ở. Chú không lấy tiền nhưng chừng nào có người mua thì mấy đứa dọn đi cũng được.
– Tôi: Thật hả chú, vậy thì tốt quá.
– C. Thầu: Vậy giờ hai đứa mày đi qua đó luôn không? Tiện đường chú dẫn đi.
– Tâm: Dạ.
– C. Thầu: Hai thằng mày đi đánh giày lâu chưa?
– Tâm: Cháu với mấy đứa nhỏ thì lâu rồi, còn thằng này thì mới thôi ạ.
– C. Thầu: Còn cả lũ nhỏ nữa cơ à?
– Tâm: Vâng, còn 4 đứa nhỏ nữa ạ.
– C. Thầu: Đông vậy sao? Tội nghiệp quá.
Đến trước một căn nhà gỗ khá lớn không có cổng, xung quanh nhà là những cây ổi, xoài lớn. Lá cây rụng đầy lên sân và thềm nhà. Chú ấy lấy chìa khóa ra mở cửa rồi đưa chìa khóa cho bọn tôi.
– C. Thầu: Mấy đứa dọn dẹp sơ qua là ở được thôi.
– Tôi: Dạ, cháu cảm ơn ạ.
– C. Thầu: Ừ, đừng có phá phách gì là được. Giờ chú phải đi rồi. Mai nhớ đi làm đúng giờ đó.
– Dạ.
– Tâm: Thôi mai kêu con My qua dọn chứ giờ muộn rồi, với lại cơ tay tao đau quá, không có sức mà dọn nữa.
– Tôi: Ừ.
Khóa cửa lại xong hai thằng tôi khoác vai nhau đi về.
– Tâm: Lũ nhỏ mà biết tin được chuyển sang một ngôi nhà đàng hoàng chắc là sẽ thích lắm đây.
– Tôi: Ừ, haha.
Về đến cửa, bọn tôi nghe có tiếng nói cười vui vẻ lắm từ trong phòng phát ra.
– Ơ… C. Mai? – Thằng Tâm ớ lên một tiếng.
– C. Mai: 2 Đứa về rồi hả?
– Tôi: Sao chị biết bọn em ở đây mà tìm?
– Nhờ bé gái này nè. – Nhỏ Trúc ngồi ôm bé Sún.
– Trúc: Bọn tui đi tới cái địa chỉ của ông đưa hôm bữa mà tìm mãi không thấy hai ông. Xong vừa hồi chiều ông của C. Mai nói thử ra công viên tìm xem thì gặp bé này.
– C. Mai: Ông chị còn nói gặp em hay đi bán vé số chung với 1 bé gái. Hồi nãy không tìm được hai đứa mà tìm thấy bé gái này xong bé dẫn chị về đây.
– Tôi: Chị còn tìm bọn em làm gì nữa?
– C. Mai: Hôm nay bọn chị đi tìm em để thay mặt em của chị xin lỗi hai đứa. Chuyện hôm đó là hiểu lầm.
– Tôi…
Chị ấy nói tiếp.
– Trưa hôm đó ông của chị cấm con bé đi chơi mà nó không nghe, một mực nó cứ đòi đi. Ông của chị mới lén lấy tiền trong giỏ của nó cất đi, rồi sau đó nó ra đến quán mới phát hiện mất tiền… Chị thành thực xin lỗi hai đứa.
– Tôi: Chị có lỗi gì đâu mà xin.
– C. Mai: Em chị nó còn bé, chưa hiểu chuyện. Hai đứa bỏ qua cho nó nha.
– Tâm…
– Nhi: Hai ông bỏ qua đi, so đo với con gái làm gì?
– Trúc: Bỏ qua đi.
– Tâm: Mày thấy sao Đức?
– Không. Ai có lỗi thì người đó phải tự xin lỗi. – Tôi phán chắc nịch.
– C. Mai: Con bé… hôm nay nó đi học nên nhờ chị qua xin lỗi giùm.
– Tâm: Thôi, bỏ qua đi mày.
– My: C. Mai cũng đã đại diện đứng ra xin lỗi rồi, anh bỏ qua đi.
Lũ nhỏ nhí nhéo khuyên tôi.
– Tôi: Ai cũng nói vậy thì đành vậy đi.
– Nhi: Có thế chứ.
– Trúc: Tưởng ông mỏ nhọn thù di, hihi.
– C. Mai: Vậy ngày mai hai đứa quay trở lại quán làm nha.
– Tâm: Không được đâu chị.
– C. Mai: Tại sao?
– Bọn em có việc làm khác rồi. Tuy mệt nhưng mà vui.
– Nhi: Ông làm gì?
– Xach – xo – vac – xi. – Tôi nói.
– Nhi: Ủa, sao em gái này nói hai ông đi phụ hồ?
– Tôi: Biết rồi sao còn hỏi.
– Trúc: Hỏi lại cho chắc ăn. – Nhỏ chu mỏ.
– C. Mai: Công việc đó không phù hợp với hai đứa đâu.
– Tôi: Sao không hả chị? Bọn em thấy tốt mà, không bị gò bó, không bị sỉ nhục, với lại ông chủ còn rất tốt bụng nữa.
– C. Mai: Ừ, chị không miễn cưỡng hai đứa. Bất cứ khi nào, hai đứa đều có thể trở về quán làm việc.
– Tâm: Dạ.
– Nhi: Mà mọi người ở đây không thấy sợ à?
– Tôi: Sợ cái gì?
– Maaa…
– Tôi: Không, nhưng hồi còn sống bọn này cũng sợ lắm. – Tôi đùa.
– AAA! – Nhỏ Nhi với nhỏ Trúc ôm nhau hét toáng lên.
Còn bọn tôi thì ngồi cười hahả.
– C. Mai: Mấy đứa không có nhà vậy sao hôm bữa mấy đứa bảo ở abc… xyz?
– Tâm: Lúc đó sợ chị chê nên không dám nói thật.
– C. Mai: Mấy đứa nghĩ chị khinh người thế sao?
– Tôi: Bọn em đâu nghĩ thế, nhưng để chắc ăn nên đành nói xạo vậy.
– Nhi: Sao mấy người bên kia cứ nhìn qua bên này chằm chằm thế?
– Trúc: Nhìn mặt họ bặm trợn quá.
– Tôi: Đâu có ai đâu? – Tôi vờ ngó nghiêng nháy mắt với mọi người.
– My: Ủa, đâu có ai đâu?
– Tâm: Có thấy ai đâu?
– Nhi: Huhu, có mà. Bên kia kìa.
– C. Mai: Hai đứa bị sao vậy, đâu có ai đâu. – C. Mai cũng phối hợp.
Nhìn mặt hai nhỏ kia méo xệch, tay chân run cầm cập mà buồn cười không tả nổi.
– Sún: Bên đó là anh Kang, anh Gầy, anh Phệ, anh Còi mà.
– Nhi: Đó, bé gái này cũng thấy mà. – Hai nhỏ chụp lấy bé Sún như vớ được vàng.
Lúc này bọn tôi không nhịn được nữa nên bật cười thành tiếng. Hai nhỏ kia thì mặt đần thối ra chẳng hiểu gì.
– C. Mai: Mấy đứa ở như vầy có vẻ không ổn. Nhà chị có căn nhà cũ, khá thoải mái. Nếu mấy đứa không chê thì dọn qua đó ở.
– Tôi: Dạ cảm ơn chị nhưng mà có người cho bọn em mượn nhà rồi ạ, nhà gỗ nhưng cũng rộng lắm. Mai bọn em chuyển qua đó rồi.
– C. Mai: Ừ, nếu vậy thì thôi. – Giọng chị hơi buồn, có lẽ là do bao nhiêu ý tốt của chị đều bị bọn tôi từ chối hết.
– Nhi: Ai cho mấy ông mượn nhà vậy?
– Ông chủ của tụi này.
– Trúc: Nhà đó ở đâu?
– Tôi: Abc… xyz… – Mà hỏi làm gì?
– Trúc: Qua phá chứ làm gì.
– Nhi: Nhà đó gần nhà mình nè Trúc.
– Trúc: Ừ ha, bà nhắc tui mới để ý.
– Tôi: Xùy, gần sao được mà gần. Chẳng lẽ bọn này xui xẻo đến vậy. – Tôi khua tay.
– Trúc: Xui? Là sao hả? – Nhỏ này gằn giọng.
– Được ăn chưa chị? Em đó quá. – Bé Sún chen vô cắt ngang.
Lúc này, tiếng ùng ục của bụng ai cũng lần lượt reo lên.
– Trúc: Nãy giờ lo nói chuyện mà quên cả ăn.
– Nhi: Nhưng mà… – Nhỏ này dè chừng.
– Tôi: Mà sao?
– Nhi: Tụi tui tưởng có 2 ông với bé này nên mua hơi ít đồ ăn.
– C. My: Thôi, chị mời tất cả đi ăn ở ngoài nha.
– Nhi: Yeahh, chị là nhất rồi.
– Bin: Em có được đi không anh?
– Sún: Em cũng muốn đi.
– C. Mai: Vậy cùng đi thôi nào.
Bọn tôi theo c. Mai đi ra ngoài ăn.
– Nhi: Mình ăn ở đâu đây chị?
– C. Mai: Quán BLX nha? Đồ ăn ở đó ngon lắm.
– Trúc: Nhà hàng đó mắc lắm.
– C. Mai: Yên tâm, chị khao mà.
– Tôi: Hay là đổi chỗ khác đi, bọn em mà vào mấy chỗ đó thì không được tiện cho lắm.
– Tâm: Đúng đấy chị.
– My: Hay là mình đi ăn bún thịt nướng đi, vừa rẻ lạ vừa ngon.
– Tôi: Được đó.
– Nhi: Món này tui chưa ăn bao giờ.
– Trúc: Vậy đi ăn thử cho biết.
– C. Mai: Thế thì em dẫn đường đi, chị cũng muốn ăn thử, hihi.
Ra đến nơi, bọn tôi kê hai bàn nhựa lại với nhau rồi ngồi vào. Đang ngồi chờ bún được đem ra thì:
– C. Mai: Ủa, bên kia đường là người ta đang đi biểu diễn đường phố à?
– My: Dạ, thường thường tối thứ 5 là người ta tụ tập ở đây hát hò biểu diễn, vui lắm.
– Nhi: Ô, thế hóa ra mình gặp may rồi chị ha.
– C. Mai: Ừ.
– Trúc: Anh cầm đàn kia trông đẹp trai chưa kìa.
– Nhi: Thấy trai là mắt sáng rực lên như mèo thấy mỡ í.
– Trúc: Kệ tao.
– My: Họ còn tổ chức thi hát cho những người xem biểu diễn nữa, đội nào hát hay nhất sẽ được giải thưởng nho nhỏ.
– C. Mai: Nghe có vẻ vui nhỉ? Ăn xong mình qua đó chơi hen.
– Nhi: Chịu ngay.
– Trúc: Em không từ chối đâu.
– Tâm: Qua xem cho vui.
Ăn xong, bọn tôi vác cái bụng no chềnh ềnh chạy qua xem người ta biểu diễn. Tôi thì cũng kết cái kiểu hát đường phố này lắm nên cũng chen chúc vào xem cho biết. Người ta hát mấy bài nhạc trịnh với đàn guitar kết hợp thêm chút âm thanh từ cái máy cát xét nghe hay mê li.
– C. Mai: Người ta hát hay nhỉ? – C. Mai với bọn kia xem thì vỗ tay không ngớt.
– Tôi: Cũng được.
Sau màn biểu diễn liên khúc, một anh đứng dậy hô lớn.
– Sau phần trình diễn của chúng tôi là phần gì nhỉ? Có ai biết không?
– Cóóó!!! – Mọi người hưởng ứng dữ dội.
– Là phần gì ạ?
– Thi hát ghép đôi!!!
– Vậy ai muốn tham gia nào? Giơ tay lên nào!!!
Ngay lập tức gần 40 người đang xem biểu diễn đều ùn ùn giơ tay lên, trừ tôi ra.
– Đông quá chúng tôi biết chọn ai đây? Thôi thì chúng ta gọi ngẫu nhiên nhé, tôi sẽ gọi ngẫu nhiên 1 cái tên của bạn nữ bất kỳ, ví dụ: Trang. Nếu có người tên Trang thì bạn đó sẽ lên đây và tiếp tục gọi thêm một cái tên nam bất kỳ khác, cứ thế đến khi tìm đủ 10 người để tham gia cuộc thi thì thôi nha.
– Được!!!
– Tôi: Cầu mong đừng ai gọi mình. Có gọi thì gọi bọn này đi cũng được.
– Trúc: Tui mà lên tui hứa sẽ không quên ông đâu.
– Nhi: Tui cũng thế. – Hai nhỏ vỗ vai tôi.
– Tôi sẽ gọi trước nha! Tôi gọi tôi gọi!!
– Gọi ai gọi ai??? – Khán giả reo hò.
– Tôi gọi người tên Hạnh!!! Có ai tên Hạnh không ạ?
Không có phản hồi, anh đó lại gọi tiếp.
– Tôi gọi tôi gọi!!!
– Gọi lại gọi đi!!!
– Tôi gọi người tên Nhi.
– Có!!!
– Tôi: Bỏ mẹ rồi. – Tôi thốt thầm trong bụng.
Chỉ chờ có thế, nhỏ Nhi nhanh như cắt lao tót lên trên.
– Mời bạn gọi thêm một cái tên bạn nam bất kỳ nào.
Nhỏ Nhi hắng giọng rồi liếc tôi với ánh mắt nguy hiểm. Tôi lẻn chui ra ngoài hòng chạy trốn nhưng gần ra được khỏi vòng tròn khán giả thì:
– Nhi: Đức!!! – Vâng, cái tên tôi đã được sướng lên.
– Ai tên Đức không ạ? Xin mời lên đây nào.
Ngay sau đó, c. Mai túm cổ tôi ném lên trên.
– Vâng, một bạn nam rất đẹp trai phải không thưa các bạn? Xin mời bạn gọi ngẫu nhiên tên một bạn nữ đi ạ.
– Tôi: Ừm… – Tôi đang nghĩ không biết nên gọi c. Mai, nhỏ Trúc hay là bé My vì dòm mặt ai cũng muốn lên tham gia. Tôi đang phân vân thì ông kia nói thêm vào.
– Để nhiều người khác không phàn nàn, chúng tôi quyết định thêm một điều kiện khi gọi tên nữa là phải gọi người có tên bắt đầu bằng chữ cái mà chúng tôi yêu cầu. Được chưa ạ???
– Rồi!!!
– Chúng tôi yêu cầu chữ Th. Bạn hãy tìm ra một cái tên và gọi lên đi nào.
Đúng là trời cứu tôi.
– Tôi: Thanh.
Một cô gái trông già hơn tôi 1 vài tháng mặc quần rách gối, rách đùi, áo thun trắng, bên ngoài khoác chiếc áo jean ngắn ngủn cộc lốc, mũ phớt đen đội ngược, mặt mũi có mấy lớp phấn thì tôi không biết nhưng tôi chắc chắn nó không hề mỏng tí nào.
Sau đó gọi thêm vài cái tên nữa thì cuộc thi bắt đầu.