Chap 104:
Thằng Mạnh chở tôi về hẳn tới đầu hẻm rồi tôi đi bộ vào nhà. Đứng núp sau hàng rào, tôi ghé mắt nhìn vào trong nhà xem nhỏ có còn ở đó không? Nhưng mà mắt tôi yếu quá, chỉ thấy nhấp nhô chừng 5 người ở trong nhà. Chắc là nhỏ đã về rồi. Để chắc ăn hơn, tôi rón rén nhẹ nhàng bước vào trong cổng như thằng trộm gà.
– Anh Đức đi đâu mà giờ này chưa về nhỉ? Còn không về ăn cơm trưa nữa chứ. – Tiếng nhỏ My vọng ra từ trong nhà.
– Chắc nó đi đá bóng hay chơi ở đâu đó rồi. – Giọng thằng Tâm.
Và còn tiếng nhí nhố nói chuyện của cả mấy đứa nhóc nữa. Tôi thở phào nhẹ nhõm bước vào nhà.
– Anh về rồi hả? Anh ăn cơm chưa? – Thấy tôi về, nhỏ My hỏi ngay.
– Nhà còn cơm không?
– Còn có nửa chén thôi, em đang nấu thêm cho anh nè. Anh đi tắm xong ra là ăn được rồi.
– Vậy thôi khỏi nấu My ơi, hồi nãy anh mới ăn ổ bánh mì giờ đang còn no lắm. Anh không ăn nữa đâu.
– Thật hả? – Con bé nheo mắt nghi ngờ.
– Thật mà. – Tôi khẳng định đại. – Thôi anh đi tắm đây.
Nói rồi tôi toan lấy đồ đi tắm. Chợt một giọng nói gọi tôi làm tôi giật mình.
– Anh Đức!
Giọng bé gái này nghe quen nhưng không phải của bé Sún, tôi đưa mắt theo hướng vừa phát ra tiếng gọi. Đập vào mắt tôi là hình ảnh con bé Nhi (em nhỏ Linh) đang nhìn tôi chằm chằm.
– Ủa em quen anh này hả Nhi? – Nhỏ My hơi ngạc nhiên.
– Dạ. – Rồi nó quay sang tôi. – Chị em về lấy đồ, sắp qua tới rồi.
Tôi giật mình quăng bộ quần áo đang cầm xuống đất rồi vội vàng phi ra cửa định tẩu nhưng đúng lúc đó, nhỏ cũng vừa tới nơi.
Tôi sững người lại nhìn người con gái đang đứng trước mặt tôi, và nhỏ cũng thế, đôi mắt nâu của nàng rưng rưng những giọt nước mắt long lanh nhìn tôi. Không hiểu sao lúc này cả người tôi đơ lại, muốn cử động cũng không được.
1s… 2s… 3s… và khoảng chục giây sau, nhỏ oà khóc chạy đến ôm tôi chặt lắm. Nhỏ ôm cứng lấy tôi, đôi vai bé nhỏ ấy cứ run lên từng hồi kèm theo tiếng nấc nghẹn. Tôi vẫn cứ đứng đó như khúc gỗ, họng tôi như bị chặn lại rồi, muốn cũng chẳng thể nào phát thành tiếng được. Chẳng mấy chốc tôi đã có thể cảm nhận được rằng nước mắt của nhỏ chảy ướt hết áo tôi rồi. Bỗng nhiên tim tôi thắt lại, nhói lên khi thấy nhỏ khóc. Bất giác tôi đưa tay vuốt nhẹ vào lưng nhỏ như kiểu dỗ con nít khóc nhè ấy. Nhưng sao nhỏ không những không nín mà còn khóc lớn hơn.
– Hu hu, em nhớ anh… nhớ anh nhiều lắm, hu hu… – Nhỏ càng nói càng khóc. – Em tưởng… em tưởng nếu không nghĩ đến anh thì sẽ không còn yêu anh nữa, nhưng… nhưng càng cố quên thì em lại càng nhớ anh hơn… huhu…
– Anh biết, nín đi, anh đang đứng trước mặt em rồi, nín đi nào. – Tôi nhẹ nhàng thì thầm vào tai nhỏ.
– Em không muốn xa anh nữa đâu, đừng rời xa em nữa nha anh, huhu… – Nhỏ càng ôm tôi chặt hơn.
– Ừ, anh không đi đâu nữa. Nín đi nào. – Tôi dỗ ngọt.
Thật sự thì lúc đó tâm trạng tôi rối lắm, vừa vui mà lại vừa lo sợ. Vui vì được gặp lại người mình yêu thương, tìm lại được một phần của đời mình. Nhưng phần lo thì nhiều hơn, lo vì… hềyzz…
Dỗ mãi nhỏ mới chịu nín, mít ướt khóc dai bà cố đi được. Dìu nhỏ vào trong ghế ngồi, nhỏ cứ nắm chặt cánh tay tôi mà mãi không buông ra cứ như sợ rằng nếu nhỏ buông tay ra thì tôi sẽ biến mất không chừng.
– Hai người??? – Nhỏ My ú ớ.
Thằng Tâm cũng đực mặt chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhỏ với tôi nhìn nhau cười, mặt nhỏ thì đỏ như gấc.
– Chuyện kể ra dài lắm, thôi cho anh khất đi. – Tôi xua tay.
– Vậy là hai người quen nhau từ trước hả? – Thằng Tâm ngồi dựa lưng vào tường hỏi.
– Gần 2 năm rồi.
– Mà sao anh lại đến đây? Anh bỏ học rồi à? – Nhỏ đập vai tôi.
– Cũng không hẳn là như thế, bữa nào anh kể cho nghe. Mà gia đình em thế nào rồi? Hai bác khỏe không?
Đột nhiên không khí lặng hẳn đi, chẳng ai trả lời tôi. Trên gương mặt nhỏ có nét gì đó thoáng buồn, rồi những giọt nước mắt của nhỏ lại lăn dài trên đôi má.
– Xảy ra chuyện gì? Kể anh nghe nào. – Tôi đưa tay lau nước mắt cho nhỏ.
– Ba em… hức hức… ba em không hiểu sao tự nhiên lại suốt ngày cờ bạc rượu chè, suốt ngày la mắng đánh đập mẹ với bọn em. Mẹ em không chịu nổi nên… hức… bỏ bọn em mà đi rồi… huhu. – Nhỏ lại nức nở.
Lúc đó tôi chỉ muốn vả vào mặt mình thật mạnh cho rồi, đang yên lành tự dưng hỏi chuyện này làm chi cho nhỏ khóc thêm nữa.
Tôi ôm nhỏ vào, nhỏ gục mặt vào ngực tôi mà khóc.
– Cứ khóc đi, khóc một lần cho quên hết mọi chuyện. – Tôi vuốt mái tóc của nhỏ.
Nhỏ càng khóc to hơn, khóc đinh tai nhức óc luôn.
Một hồi sau, nhỏ khóc mệt rồi ngủ quên luôn. Nhìn gương mặt nhỏ lúc ngủ mà vẫn lộ rõ những nét lo âu, những vất vả mà nhỏ phải gánh chịu trong suốt thời gian qua.
Bế nhỏ lên giường choàng tấm chăn vào cho nhỏ đắp rồi nhẹ nhàng đặt lên môi nhỏ một nụ hôn.
– Ngủ ngon nha em, đã có anh ở đây rồi.
Rồi tôi ra ngoài ghế ngồi.
– Tâm: Mày quen với Linh sao mày không nói với tao?
– Tao xin lỗi, vì tao…
– Tâm: Em dẫn mấy đứa đi ngủ đi My.
– My: Vâng. Nhi, đi ngủ chung với chị nào.
– Tâm: Giờ mày nói được chưa?
Tôi ngồi kể lại mọi chuyện giữa hai đứa tôi cho nó nghe. Nghe xong nó chẳng nói gì mà chỉ dựa lưng vào tường nhìn vô định ra phía cửa.
– Mẹ Linh thì bỏ đi, ba Linh thì suốt ngày nhậu nhẹt bài bạc làm khổ chị em Linh lắm rồi. Vậy bây giờ mày định thế nào?
– Tao không biết nữa, tao đang rối lắm, mày đừng hỏi tao.
– Mày tính sao thì tính đi, miễn là… đừng phụ Linh là được. Tao đi ngủ đây.
Nói rồi nó đứng dậy dải chiếu nằm ngủ. Hôm nay thằng này uống nhầm thuốc hay sao mà nói chuyện cứ như người lớn ấy.
Khẽ đưa mắt nhìn sang nhỏ, nhỏ đang say sưa trong giấc ngủ, lâu lâu tôi còn thấy nhỏ khẽ mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc.
Ngồi thêm lát nữa tôi cũng chui xuống nằm ôm thằng Bin ngủ. Mọi chuyện để tính sau, ngày nào nó có cái khổ ngày ấy mà.
Sáng sớm hôm sau, tôi choàng tỉnh giấc vì bị cơn đau đầu hoành hành. Cơn đau hôm nay dữ dội và kéo dài hơn mọi khi làm tôi muốn hét lên vì đau đớn.
– Mày để im tao ngủ tí nữa coi, giãy như con dòi vậy ai mà ngủ được. – Thằng Tâm mắt nhắm tịt lại mà chân tay cứ đẩy tôi ra liên hồi.
Lát sau, cơn đau đã đỡ hơn nên tôi ra ngoài ngồi cho đỡ làm thức giấc của mọi người. Vừa bước ra tới cửa thì ai đó kéo cánh tay tôi. Tôi giật mình quay lại, nhỏ đang nhìn tôi, ánh mắt nhỏ rưng rưng chực khóc. Biết điều gì sắp xảy ra nên tôi vội ôm nhỏ vào lòng rồi thì thầm.
– Mới sáng sớm mà khóc um lên là hàng xóm chửi chết đó.
Nhỏ không đáp lại mà chỉ ôm chặt tôi hơn rồi dụi mặt vào ngực tôi mà làm nũng.
– Buông anh ra nào, anh sắp ngạt thở chết rồi này.
– Kệ anh. – Nhỏ đáp gỏn gọn mà vẫn cứ ôm chặt tôi.
– Ơ, anh chết thì đừng có mà đứng khóc lóc đòi anh bật dậy nhá.
– Không thèm, hứ.
– Không thèm thì thả anh ra nào, anh sắp chết thật rồi đây nè.
Nhỏ buông tôi ra nhưng lại ôm chặt cánh tay tôi. Hai đứa tôi ngồi xuống hè, nhỏ dựa đầu vào vai tôi.
– Từ đó đến giờ anh có nhớ em không?
– Không, em đi một cái là anh chuyển sang cua cô khác liền. – Tôi đùa.
Nhỏ ngồi thẳng dậy nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
– Anh đùa thôi, ngày em đi anh đêm quên ăn ngày quên ngủ vì nhớ em đó.
– Anh còn đùa em. – Nhỏ nhăn mặt đấm tôi thùm thụp.
– Chuẩn bị đi làm Đức ơi. – Thằng Tâm gọi từ trong nhà gọi ra.
– Ừ.
Lúc đi làm mà nhỏ cứ níu tay tôi mãi không buông.
– Anh đi làm thôi, đến chiều là anh về mà.
– Phải đó, bọn này đi đến chiều lại mà. – Thằng Tâm cũng lên tiếng hối.
Mãi nhỏ mới thả cho tôi đi.
– Giờ tao mới biết là có gấu lại phiền phức đến thế. – Đi ra tới đầu hẻm, thằng Tâm lắc đầu phàn nàn.
– Còn nhiều cái phiền phức hơn nữa kìa, chừng nào mày có gấu thì mày mới hiểu. Thôi đi lẹ kẻo trễ.
Hôm nay tôi với thằng Tâm phải đi bộ do hai nhỏ kia đi học rồi. Vừa đi được một đoạn thì tiếng chuông cà rem càng ngày càng đến gần.
– Hai anh này đi xe ôm không? – Nhỏ Trúc với nhỏ Nhi phóng xe từ đằng sau lên.
– Xe ôm thì phải cho ôm mới đi à nha. – Tôi nói.
– Trúc: Vậy thì ông đi bộ luôn đi cho vừa.
– Đi thì đi Tâm nhầ… – Tôi quay sang thằng Tâm.
– Mày đi bộ một mình đi. – Thằng ôn này đã nhảy lên xe nhỏ Nhi từ bao giờ.
Rồi nó nhấn pê đan chạy đi trước.
– Nhi: Hai ông bà cứ từ từ mà tâm sự nha. – Nhỏ nhi ngoái đầu lại đá đểu.
Tôi nhảy luôn lên yên sau của xe nhỏ Trúc.
– Rượt theo chúng nó mau lên. – Tôi nói như ra lệnh.
– Ơ, ai chở ông mà tự dưng nhảy lên thế. – Nhỏ này loạng choạng tay lái.
– Thôi đi lẹ đi đi. Mà hai bà không đi học à?
– Thì đang đi nè, trường tui học gần quán c. Mai mà.
– À, cái trường LQD á?
– Ừ.
– Thế mà tui tưởng hai bà tốt bụng chở tui đi làm, ai ngờ chỉ là tiện đường thôi.
Ngồi cãi lộn với nhỏ này được vài câu thì tới quán.
– Bye, tụi này đi học luôn đây.
– Tôi: Đi thanh thản, không tiễn nha. – Tôi nói rồi vọt luôn vào trong quán tránh đạn.
…
– Hai đứa ăn sáng chưa? Chị có làm bánh cho hai đứa nè. – C. Mai gõ nhẹ vào cái cà mèn đang đặt trên bàn.
– Ủa, nay ngày gì mà có lộc ăn vậy chị? – Tôi thắc mắc.
– Chị đang tập làm bánh nên đem ra cho hai đứa làm chuột bạch ấy mà. – C. Mai cười ma quái.
– Tâm: Nhoàm nhoàm… ngon thật đấy, chị tự làm thật à? – Nó xúc một miếng bánh to bỏ vào mồm.
– Ừ, lần đầu chị tập làm bánh này đó.
– Tâm: Ngon. – Nó đưa ngón tay cái lên thay lời muốn nói.
– Để em ăn thử xem sao. – Tôi cũng xúc một miếng bự thả vào miệng.
Lập tức các cơ lưỡi cơ mặt của tôi co lại, bánh gì đâu mà… chua bà cố… không phải là do ôi hay thiu gì, mà là tại bà này cho cả quả quất hay chanh gì vào trong bánh. Hèn gì nãy thấy mặt thằng Tâm tái tái là tôi nghi rồi.
Thấy tôi nhăn mặt, nó đá chân nháy xi nhan với tôi.
– Tâm: Chị ăn thử bánh này chưa?
– Chị… chưa… hìhì…
– Vậy chị ăn thử đi, ngon tuyệt vời ông mặt trời luôn. – Tôi chen thêm.
– Chị mà không đi làm đầu bếp thì uổng quá.
C. Mai tưởng hai thằng tôi khen thật nên cười tít mắt, tay cũng xúc một miếng bánh ăn thử. Hai thằng tôi nín thở chờ xem biểu hiện của c. Mai.
– Ừm, đúng là ngon thật. – Trông c. Mai ăn ngon lành lắm luôn.
Hai thằng tôi đứng gãi đầu nhìn nhau.
– Chua thế mà sao chị ăn được hay vậy mày? – Thằng Tâm hỏi nhỏ tôi.
– Có chúa mới biết. – Tôi nhún vai lắc đầu.
– Tôi: Chị cho chanh vào hả?
– Không, chỉ có 2 quả tắc thôi mà. – C. Mai đáp tỉnh bơ.
Hai thằng tôi muốn ngã ngửa với câu trả lời của c. Mai. Làm bánh bông lan mà cho tắc vào thì tôi mới thấy lần đầu.
– Hôm nay hai đứa kia đi học rồi, còn lại hai đứa thôi nên phải làm hơi mệt đó.
– Tôi: Dạ. Vậy chị từ từ ăn, bọn em đi làm đây. – Tôi chuồn lẹ khỏi món bánh bông lan tắc kia. Hai thằng chạy bàn vật vã liên tục không kịp nghỉ. Đến lúc gần tầm trưa quán vắng khách hơn nên hai thằng tôi mới ngồi xuống bàn trống gần quầy nghỉ.
– Tâm: Tao thấy nhớ hai bà kia quá mày ơi. – Thằng Tâm thở phì phò như trâu.
– Ừ, mệt thật.
– C. Mai: Hai đứa ráng nha, chị đi mua đồ ăn trưa.
– Tâm: Dạ.
C. Mai vừa đi một lát thì cánh cửa quán lại mở ra, đang còn tưởng là có khách nhưng ai ngờ người bước vào quán chẳng ai khác mà chính là con nhỏ chảnh chọe em của c. Mai.
– Chết mịa, lại có chuyện rồi. – Thằng Tâm thì thầm vào tai tôi.
– 2 Người không lo đi làm việc đi, đứng đó mà làm bù nhìn à? – Nó quát. – Hừ, vừa vắng chị tôi có một lát mà đã làm biếng rồi.
Nghe nó nói mà nóng cả gáy, giờ trong quán có mà nào đâu mà chạy bàn, bàn ghế thì lau sạch bóng luôn rồi, ly chén cũng rửa hết rồi thì hỏi làm việc gì bây giờ.
– Nó: Còn không mau đi làm đi, đứng đó nhìn gì nữa. Hai thằng tôi hằm mặt đứng dậy cầm khăn đi lau bàn ghế.
– Sàn nhà bẩn lắm rồi đó, có cần tôi chỉ cho cách lau không hả? – Nó ngồi gác chân lên bàn chỉ chỏ.
Tôi là muốn vả vô mặt nó vài phát cho đỡ ức. Sàn xi măng đổ thêm sỏi tròn tròn mà nó kêu lau, lau kiểu gì giờ mấy bác?
– Tâm: Sàn này sao mà lau?
– Anh là chủ hay tôi là chủ? – Nó trợn mắt.
– Tôi: Bọn này là nhân viên nhưng cô cũng chẳng phải là chủ của bọn này đâu mà lên giọng, nhá!
Nó tịt họng tức đỏ mặt tía tai. Nhìn mặt nó tức mà tôi hả hê gì đâu.
– Choaảang!!! – Tiếng ly bể nghe nhói tai.
– Cô bị điên à? Tự dưng ném ly bể từa lưa vậy hả?
– Hai cậu có việc làm rồi đó. – Nó cười khinh một cái rồi bỏ vào quầy ngồi.
Hai thằng tôi nhìn nhau thở dài rồi vác chổi đi hốt từng miếng mảnh ly vỡ lại. Hai thằng phải căng mắt ra tìm từng miếng một có mà lỡ để sót lại xong khách ngồi hay giẫm lên thì khổ. Đang căng mắt ra nhặt thì có tiếng con nhỏ đó hét toáng lên.
– AAAA!!!
Hai thằng hốt hoảng chảy đến xem chuyện gì thì mém nữa ăn một gậy vào đầu.
– Vút… bốốp… hự… – Tôi nghiêng người kéo thằng Tâm lại tránh đòn xong tôi xuất 1 kình về phía đó.
– Thả tôi ra, thả ra!!! – Con nhỏ chảnh chọe đó đang đứng giãy giụa trong vòng tay của một ông anh bịt mặt nào đó.
– Hai thằng mày đứng im, đứa nào mà tiến đến tao cứa cổ nó ngay. – Thằng vừa bị tôi đánh rút con dao ra hăm he đưa vào cổ con kia.
– Tôi: Tốt quá, vậy thì làm đi, tôi đi lấy thêm tiền cho hai người. – Tôi vòng ra quầy lấy tiền.
– Đứng lại, mày tính đi báo cảnh sát chứ gì? Bọn tao đâu có ngu.
– Đứng từ đây có thể nhìn ra quầy, nếu hai người mà thấy tôi làm hành động lạ thì cứ tự nhiên ra tay.
– Cậu lấy tính mạng của tôi ra đùa vậy à? – Con nhỏ đó hét.
– Im ngay, tao cứa cổ mày bây giờ. – Rồi chĩa dao sang tôi. – Được mày đi lấy tiền đi. Lấy hết tiền ra đây cho tao.
– Được.
Tôi từ từ đi ra quầy lấy hết tiền ra, tiền trong đó cũng kha khá chừng 5 hay 6 tr gì đó. Rồi từ từ cầm tiền đến chỗ hai thằng nó.
– Mày khôn hồn thì đừng có giở trò, không thì hậu quả mày tự biết. – Nó nói mà mắt nhìn chằm chằm vào đống tiền.
– Yên tâm. – Nói rồi tôi đưa đống tiền ra trước mặt. – Thế này chắc là được rồi chứ gì. – Rồi đi đến chỗ hai thằng kia.
Tôi càng đến gần thì thằng đó càng dí sát dao vào cổ con nhỏ kia hơn. Khi đến nơi và đã vừa tầm thì:
– Nhanh lên Tâm! – Tôi giả vờ như đằng sau hai thằng nó có người.
Đúng như tôi nghĩ, hai thằng đó quay lại xem thì ngay lập tức tôi sút mạnh vào cổ tay thằng cầm dao rồi nhanh như cắt xoay người đạp thẳng vào mặt thằng còn lại. Ngay lúc thằng đằng sau bị tôi đạp lùì về thì tôi kéo mạnh tay con nhỏ kia về phía đằng sau mình.
– Thằng chó, mày dám lừa tao. Một thằng gầm gừ nghiến răng ken két rồi rút con dao bấm trong túi ra lao thẳng vào tôi. Đúng là một hành động ngu ngốc, tôi bình thản đợi thằng đó lao đến vừa đúng khoảng cách thì xoay người đá vào tay thằng đó làm con dao văng xuống đất. Tiện thế tôi bồi thêm hai cú đá nữa vào mặt và ngực thằng đó làm nó ngã nhoài xuống đất.
Xong tôi đứng tiếp tục đứng đánh tay đôi với thằng còn lại, nó cao hơn tôi gần 1 cái đầu và to như con tịnh. Tôi đánh trúng nó mấy phát mà dường như chẳng xi nhê gì với nó cả, thế mà nó đánh trúng tôi một đòn mà thốn tận rốn. Tức mình tôi vận khí phát kình lực đấm liên tục vào ngực nó 3 phát làm nó kêu la trong thảm thiết. Chưa thôi, tôi lao nhanh đến làm cho nó một kình vào thái dương làm nó bất tỉnh nhân sự luôn. Thằng còn lại sợ quá cũng buông dao đầu hàng luôn.
– Mày lấy dây trói tay nó lại đi Tâm. – Nói rồi tôi ôm vai chạy vào trong. Do vận động mạnh, cộng thêm bị thằng kia đánh trúng hai phát vào vai nên vết thương cũ lại há miệng rỉ máu. Tôi lấy ít thuốc âm bi đổ vào cho cầm máu xong lấy bông gòn đắp lên rồi buộc lại. Cũng may áo tôi đang mặc là áo cộc tay, chứ nếu không máu dính vào áo thì c. Mai trừ hết lương mất.
– Đứng lấp ló ngoài đó làm gì? Tôi ra làm liền đây.
– Không, không cần gấp đâu… – Con nhỏ đó e dè bước vào.
– Nếu không vào đây làm gì, chỗ này chỉ dành cho NHÂN VIÊN QUÈN thôi.
– Cho tui… tui… xi… xin lỗi. – Lần đầu tiên tôi thấy con nhỏ này rụt rè đến thế.
Tư thế đứng nghiêm, hai tay đan vào nhau, mặt cúi gằm xuống đất.
– Xin lỗi vụ gì?
– Tại hồi nãy tui chửi cậu, còn làm khó dễ hai cậu nữa.
– Vậy thì tôi không dám nhận đâu.
– Tui biết tui làm rất quá đáng, tui thật sự xin lỗi cậu mà.
– Được, tôi bỏ qua đó. Hết chuyện rồi thì tôi đi làm việc đây. – Tôi đứng dậy đi ra ngoài. – Vẫn còn! – Đột nhiên nhỏ đó gọi lại.
– Chuyện gì nói nhanh đi. – Tôi nói mà không quay mặt lại.
– Cảm ơn… vì đã cứu tui. Ơn này, tui nhất định trả.
– Không cần đâu. – Nói rồi tôi đi thẳng luôn bỏ lại nó đang đứng thừ người ra đó.
– Mày có sao không Đức? – Thằng Tâm hỏi tôi.
– Vết thương cũ bị hở ra chút ít thôi, không sao đâu.
– Tâm: Tao thấy mày chảy máu nhiều lắm đó.
– Mất tí tiết, chẳng sao đâu. Mà bọn kia đâu rồi?
– Tâm: Tao gọi ông bảo vệ hộ tống chúng nó lên xã rồi.
Vừa lúc đó c. Mai chạy vội vào, mồ hôi nhễ nhại.
– Ông Bảy nói là tiệm bị cướp hả hai đứa?
– Tâm: Dạ, nhưng mà không sao, hai thằng đó bị bắt rồi.
– Vậy có ai bị sao không? – C. Mai lo lắng ra mặt.
– Tôi: Không, không ai bị thương hết.
– Ừ, vậy thì tốt quá. Làm chị lo lắng chết đi được. – C. Mai vuốt ngực thở phào.
– Tâm: Mày bị thương mà… ưm… – Tôi vội bịt miệng nó lại nhưng không kịp.
– C. Mai: Em bị thương ở đâu? – Vết thương ngoài da thôi, không sao đâu chị.
– Đâu chị xem nào?
Tôi đành đưa vai ra cho chị xem.
– Trời, thế này mà bảo không sao à? Em đổ thuốc gì vào thế?
– Thuốc âm bi cầm máu thôi. Giờ không sao đâu.
– Đi với chị nào, như vậy lỡ nhiễm trùng thì sao?
C. Mai mồn một lôi tôi đến bệnh viện mặc dù tôi có chống cự nhưng chị ấy phán một câu xanh rờn.
– Không chống cự, bằng không từ mai hai đứa không cần đi làm nữa.
Tôi đành xị mặt đi theo c. Mai đến bệnh viện. Mấy ông bà bác sĩ y tá ở đây cũng phiền thật, không những hỏi nhiều mà còn càu nhàu lắm nữa chứ. Vết thương ở vai với lưng tôi gần lành rồi mà không biết mấy ông bả làm cái gì mà vết thương của tôi trở lại như mới rồi khâu be bét lại. Xong họ còn nhét tôi lên bàn mổ trói tay tôi lại sau đó nhét vào cái hộp. Chừng 1h sau họ mới lôi tôi ra rồi đẩy tôi ra giường nghỉ ngơi.
– Tôi: Em chỉ bị thương có chút xíu thôi mà sao phải khám nhiều thế?
– C. Mai: Khám tổng quát cho chắc ăn.
– Người nhà bệnh nhân TV Đức ra gặp tôi. – Một bà bác sĩ chừng 40 year old đứng ngoài cửa cầm tập hồ sơ gọi.
– Người nhà không có ở đây, tôi đại diện được không? – C. Mai đứng lên.
– Cô có quan hệ gì với bệnh nhân?
– Là… là chị họ.
– Vậy cô theo tôi.
– Mấy đứa trông bạn nha, chị đi chút xíu rồi về.
– Tâm: Dạ.
Ngó xung quanh, tả sơ qua thì căn phòng này có 5 giường bệnh khá rộng rãi, tôi nằm ở giường cạnh cửa sổ và xa wc nên cũng khá trong lành.
Đột nhiên cánh cửa bật mở, nhỏ vội vàng chạy đến chỗ tôi, đôi mắt nhỏ đỏ hoe và rưng rưng. Đằng sau là con bé My với sấp nhỏ.
– Anh thấy sao rồi? – Nhỏ nắm chặt bàn tay tôi.
– Anh không sao. – Tôi đưa tay vuốt má nhỏ.
– Không sao mà phải vào đây à?
– Ừm… chỉ là vết thương ngoài da thôi.
– Thật không?
– Thật mà, ngốc quá. Đụng tí là lại khóc rồi.
– Tại… tại người ta lo cho anh mà. – Mặt nhỏ lại đỏ ửng lên.
Em vẫn xinh đẹp như ngày nào, nhìn em mà yêu quá đi mất.
– Anh sớm khỏe rồi về nhà với bọn em nha. – Bé Sún trèo lên cạnh tôi.
– Bin: Anh đau ở đâu em thổi cho.
– Ừ, anh sẽ sớm về mà. – Tôi xoa đầu mấy đứa nhỏ.
Lát sau, c. Mai mở cửa bước vào, bên cạnh chị là bà bác sĩ khi nãy. Trông mặt chị ấy hơi trầm, tôi đoán là chị ấy đã biết bệnh của tôi.
– Mọi người ra ngoài một chút đi, chị có chuyện nói riêng với Đức một xíu.
Khi mọi người đã đi ra ngoài hết, chị với bà bs ấy đóng cửa lại rồi đi đến gần tôi.
– Có phải mắt của cháu càng ngày càng kém? – BS hỏi tôi.
Tôi biết chẳng thể nào múa rìu qua mắt thợ được nên đành trả lời thật.
– Vâng.
– BS: Gần đây cháu có bị va chạm mạnh ở đầu không?
– Có, nhưng cách đây tầm 3 hay 4 tháng gì đó.
– Vậy thì cháu bắt đầu nhận thấy mắt mình càng ngày càng yếu từ bao giờ?
– Khoảng 2 tháng trước.
– Ngoài thị lực giảm ra thì cháu còn thấy những triệu chứng gì khác không?
– Dạ có, đau đầu ạ.
– Vậy thì đúng rồi. Đầu cháu có một cục máu bầm do va chạm mạnh vào đầu, cục máu bầm này chèn ép… blabla… (bà bs nói nhiều quá, tôi không nhớ hết)…
– Máu bầm???
– Cháu đừng bất lo lắng, đừng sợ. Chỉ cần làm phẫu thuật 1 lần là khỏi thôi.
– Nhưng không phải là khối u sao? 4 tháng trước cháu xét nghiệm là khối u mà?
– Chắc chắn là nhầm lẫn, bác đã kiểm tra rất kỹ rồi. – Bà bs quả quyết.
– Vậy một ca phẫu thuật có mắc không bs?
– Khoảng 30 tr là dư dả rồi.
Các bác không biết khi tôi nghe tin này tôi mừng đến thế nào đâu. Mừng muốn nhảy tưng lên luôn, lúc đó mặt tôi thế này này. Bà bs với c. Mai cũng phải nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu.
Chap 105:
Đến sáng hôm sau tôi được xuất viện. Quả là không ở đâu thoải mái bằng ở nhà.
– Nhỏ: Anh nằm yên đó đi, nằm nghỉ vài ngày cho lành hẳn. – Nhỏ đứng chống nạnh lườm tôi khi tôi vừa định ngồi dậy.
– Nằm mãi khó chịu lắm.
– Không được, anh nằm yên đó em lấy cháo lên cho ăn.
– Ừm – Tôi thở dài.
Hôm sau, lúc tôi nằm một mình ở nhà đang chán thì nhỏ Trúc chạy sang tìm tôi.
– Tìm tui hả?
– Trúc: Ừm.
– Ngồi đi, giấu cái gì sau lưng vậy?
– À… ừm… là cái này. – Nhỏ này đưa ra một đĩa sôcôla.
– Tặng tui á?
– Ừm, tui mới làm. Ông ăn thử rồi cho tui ý kiến.
– Ừ. – Tôi với tay bẻ một miếng ăn thử. – Ừm…
– Thế nào? – Nhỏ này tròn mắt nhìn tôi.
– Ngon đấy, nhưng…
– Nhưng làm sao?
– Hình như là hơi ngọt.
– Vậy hả? Tui cho lỡ tay à ta?
– Ừ, bữa sau làm cho ít đường chút, sôcôla đắng đắng ăn mới ngon.
– Ừ, hìhì. – Nhỏ này cười tươi rói. Hai đứa đang ngồi nói chuyện thì có tiếng nhí nhố ngoài sân. Chắc là bọn thằng Trung vì tôi nghe được cái giọng vịt đực có 1 không 2 của thằng Hiếu.
– Bọn tao đến thăm mày nè. – Thằng Trung bước vào. – Ơ… Trúc cũng ở đây hả?
– Tui vừa qua có chút chuyện thôi, mấy ông nói chuyện đi, tui về đây. – Nói xong nhỏ Trúc đứng dậy đi về luôn.
Lúc nhỏ Trúc cầm đĩa sôcôla đi ra thì thằng Trung đơ người đứng nhìn theo nhỏ Trúc và cũng từ lúc đó mặt nó ỉu như cơm nguội không thèm nói với tôi câu nào. Cho đến lúc bọn thằng Hiếu kéo về được một lát thì thẳng Trung mới nói:
– Trung: M… mày với Trúc… là thế nào?
– Chỉ là bạn bình thường thôi.
– Bình thường?
– Tao nói thật, bọn tao chẳng có gì cả.
– Mày không cần giấu tao đâu. Từ trước đến nay Trúc chưa hề đối tốt với ai như mày, kể cả tao. Cũng chưa từng chịu để ai bắt nạt, chưa bênh ai ngoài tao, chưa từng đi chơi vào buổi tối. Nhưng từ khi Trúc quen mày thì lại khác. Thế nên mày đừng làm tổn thương Trúc, hãy chăm sóc quan tâm Trúc. Tao… tao chúc…
Chưa đợi nó nói hết, tôi ngắt lời ngay.
– Mày biết mày đang nói gì không?
– Tao biết chứ. Tao đã suy nghĩ rất kỹ rồi, tao…
– Tôi: Mày muốn bỏ cuộc à? Chẳng lẽ mày chịu thua tao à?
– Trung: Hầyzz, tao không bỏ cuộc không được. Vì người mà Trúc yêu không phải tao.
– Sao mày nghĩ thế?
– Tao thấy Trúc rất quan tâm mày, mày đừng phụ lòng Trúc. – Nó thở dài.
– Tôi: Mày có phải đàn ông con trai không? Tự ti như thế thì Trúc yêu mày được à? Mày thích nó mà mày không dám mở miệng ra mà nói thì làm sao nó biết? Không lẽ mày bắt nó mở miệng với mày trước à?
– Trung: Mày… mày nói vậy nghĩa là…
– Chuyện Trúc thích mày có đứa nào mà không biết. Tất cả là tại mày nhát cáy không dám mở miệng thôi. Nếu mày đã nói thế thì chứng tỏ mày không yêu nó nữa chứ gì?
– Không, tao yêu Trúc. Nhưng tao…
– Mày yêu nó thì mày tự biết phải làm gì rồi đấy, tao có bạn gái rồi. Tao không giành của mày đâu.
– Ừ, tao hiểu rồi. Tao cảm ơn mày nhiều lắm. – Nó hớn hở rồi chạy về.
Vài ngày sau đó tôi bị nhỏ cấm cửa gần 2 tuần nên chẳng biết tí sự đời gì, lâu lâu có c. Mai với con em của chị ấy đến thăm hoặc là nhỏ Nhi qua thăm. Còn bọn thằng Trung với nhỏ Trúc thì biệt tăm luôn.
– Yaaa!!! – Tôi đứng lên vươn vai một phát.
– Vừa cắt chỉ thôi, coi chừng lại hở vết thương nữa đó. – Nhỏ lại càu nhàu.
– Hềhề, anh khỏe hẳn rồi. Được cô nương nuôi như con heo gần 2 tuần thì không khỏe mới lạ đó. – Tôi véo cái má hồng của nhỏ.
– Đau em mà, ghét quá đi. – Nhỏ đánh yêu tôi một phát rồi vờ dỗi quay đi.
– Èo, dỗi rồi à?
– Ai thèm dỗi, hứ. – Nhỏ chun mũi.
– Thôi, anh xin lỗi. Anh chịu thiệt cho em hôn một cái coi như đền bù nè.
– Hứ, anh khôn thế. Như vậy thì thiệt thòi cho anh quá rồi.
– Không chịu thì hay là anh hôn em? – Tôi cù lầy.
– Hứ, ai cho. Thôi anh đi tắm đi, hôi quá à?
– Anh mới tắm hồi đầu tuần mà.
– Vậy hôm nay là thứ mấy?
– Thứ 2.
– Thứ 2 à, hôm nay em có việc mà quên mất. Anh đi tắm rửa rồi lên ăn cơm nha, cơm em dọn sẵn lên bàn cho.
– Em đi làm bánh hả?
– Ừm, làm bánh để tối nay bán.
– Cho anh đi chung nha.
– Thôi, anh vừa lành bệnh thì ở nhà đi.
– Nhưng ở nhà riết chán quá. Với lại để con lợn xề của anh đi một mình anh không an tâm.
– Hứ, anh là lợn thì có. – Nhỏ nguýt dài. – Tắm lẹ đi em chờ.
– Ok.
Tôi phi vào nhà tắm làm vài đường cơ bản rồi chải chuốt lại chút xíu tút lại vẻ đẹp trai. Khoác cái áo sọc caro đỏ ra bên ngoài rồi tôi nắm tay nhỏ đi làm bánh.
– Bữa nay em có liên lạc gì với ba em không?
Nhỏ thoáng buồn rồi cũng trả lời tôi:
– Không, từ sau cái hôm ông ấy bị bọn chủ nợ cờ bạc siết nhà thì bọn em mất liên lạc với ông ấy luôn. Không biết giờ ba đang ở đâu nữa.
– Ông ấy đối xử tệ với hai chị em em thế mà em vẫn quan tâm ông ta à?
– Dù sao cũng là ba em mà, em…
– Em có giận ông ấy không?
– Phận làm con sao dám giận ba mẹ mình hả anh, mặc dù ba em đối xử tệ bạc với bọn em và mẹ em nhưng dù sao ông ấy cũng là ba em, đã nuôi lớn bọn em đến giờ.
– Tôi: Vậy…
– Đến nơi rồi. – Bọn tôi dừng lại trước một lò bánh nhỏ trông khá tồi tàn. – Đây là lò bánh của bác em, bác thấy hai đứa em tội nghiệp nên cho em mượn để làm bánh.
– Vậy bác đó không làm à?
– Bác ấy nướng xong thì em mới nướng. Thường thì giờ này bác ấy nướng xong rồi.
– Linh đó hả con? – Tiếng một người phụ nữ già vọng từ trong nhà ra.
– Dạ. – Rồi quay sang tôi. – Mình vào thôi anh.
Theo chân nhỏ bước vào nhà, trong nhà toàn là bụi bột với khói bếp nghi ngút. Mùi của bánh mới ra lò tỏa ra thơm nức mũi. Gần lò nướng, một người phụ nữ tầm 50 tuổi ăn mặc giản dị đang ngồi sưởi ấm bên lò nướng bánh.
– Cháu chào bác. – Hai đứa tôi đồng thanh.
– Ừ, con dẫn ai tới vậy Linh?
– Dạ đây là bạn con, tên Đức ạ.
– Dạ, chào bác ạ. – Tôi lễ phép chào lại lần nữa.
– Ừ, bay là bạn trai của con Linh hả?
Nhắc tới cái này hai đứa tôi không hẹn mà cùng ngượng chín mặt.
– Nhỏ: Bác này, hỏi kỳ quá.
– Vừa nhìn điệu bộ của hai đứa bay là biết, làm sao qua được mắt bà lão này. Thế con nói ở chung nhà bạn là ở với cậu này đây hả?
– Nhỏ: Dạ.
Bác đó ngồi chằm chằm nhìn tôi làm tôi hơi sợ.
– Trông như là người có ăn có học đấy. Bay cũng lớn cả rồi, biết suy nghĩ rồi, hai đứa ở chung cũng nên biết giữ chừng mực, không nên đi quá đà rồi mà làm khổ nhau.
– Chừng mực gì ạ? – Tôi ngu ngơ không hiểu.
– Dạ vâng ạ. – Nhỏ véo tay tôi một cái đau điếng.
– Ừ, thôi bay làm bánh đi, bác giữ lò cho.
– Dạ. Rồi tôi lẽo đẽo theo nhỏ đi nhào bột làm bánh.
– Anh ra kia xách giùm em thùng nước đi.
– Ừ.
Xách thùng nước ra xong tôi đứng nhìn nhỏ trộn bột với để nhỏ sai vặt linh tinh. Xong nhỏ đem đống bột đó ra nhào, nặn, nắn, đập trông đến thảm cho đống bột.
– Phù, giờ nặn được rồi. – Nhỏ quyệt mồ hôi trên mặt làm bột dính tèm lem trên mặt nhỏ.
Tôi muốn cười lắm nhưng không dám cười lớn vì sợ nhỏ lại dỗi.
– Anh làm gì mà cứ đứng cười khúc khích thế? Nặn phụ em đi nào.
– Ừ, anh tới liền.
Tôi xắn tay áo lấy ít bột ra nặn nặn nặn và nặn. Cuối cùng được 2 cái bánh hình trái tim trông khá đẹp.
– Anh phá quá đó.
– Anh thấy đẹp mà, chắc là bán được lắm đó.
– Đẹp nhưng làm như vầy thì làm sao kẹp thịt được, anh ngố. – Nhỏ đẩy mũi tôi.
– Vậy hả? Anh đâu biết đâu, hề hề. Vậy để anh làm lại hai cái này.
– Thôi đừng, lỡ làm rồi thì để lại đi. – Nhỏ ngăn tôi lại rồi cẩn thận đem hai cái bánh đặt vào khay trước.
– Hết bột rồi.
– Giờ nhào thêm bột hả?
– Không, nhào thêm thì mai sao em bán hết. Giờ mình đem cái này đi nướng.
– Ủa, anh tưởng mai mới nướng chứ.
– Sẵn lò nên nướng luôn, mai nhóm lò mệt lắm.
– Ừ. Vậy lỡ mai bánh ỉu hết thì sao?
– Không đâu, mình nướng sơ sơ qua xong dập lò đi để nhiệt độ nóng âm ỉ. Sáng mai mới lấy bánh ra nên bánh chín đều và ngon hơn.
– Hèn gì anh hay thắc mắc là tại sao bánh mì của em bán lại không bị cháy vỏ như mấy chỗ khác bán.
– Dĩ nhiên, giờ anh ra sân lấy thêm cho em vài cây củi nha.
– Ừ. Có liền đây.
Đặt bánh vô lò xong tôi với nhỏ xin phép đi về. Đoạn đường về khuya vắng tanh như chùa bà Đanh, chỉ có hai cái bóng dài lê thê đang nắm tay nhau đi dưới ánh đèn đường hiu hắt.
– Anh cõng em đi. – Nhỏ đứng lại tròn mắt nhìn tôi.
– Ừ. – Tôi cười rồi ngồi xuống trước mặt nhỏ.
– Anh có nhớ lần đầu tiên anh cõng em là khi nào không?
– Không, nhưng anh nhớ lúc đó em hát cho anh nghe.
– Anh nhớ sang cô nào rồi, em hát cho anh nghe khi nào chứ. – Nhỏ giãy nảy đập lưng tôi.
– Không lẽ trí nhớ của anh tồi đến thế. Đã vậy thì giờ em hát cho anh nghe đi.
– Hát á? Cũng được nhưng mỗi người hát một bài.
– Anh chấp em hát trước 2 bài đó.
– Hứ, anh khôn hết phần em luôn thế. – Giọng nhỏ nũng nịu. – Mỗi người một bài, em hát trước cho.
Rồi nhỏ nhẹ nhàng ngâm nga giọng hát của mình giữa đêm tối. Tiếng hát trong trẻo êm ru như Thúy Nga… đùa thôi, giọng hát của nhỏ phải công nhận là rất hay, vẫn hay mê ly như ngày nào. Và cũng như ngày đầu tiên, nhỏ hát được gần nửa bài thì giọng nhỏ dần, tiếng hát nhỏ dần và rồi chỉ còn lại hơi thở đều của nhỏ. Tôi lắc đầu cười trừ:
– Lại ngủ gật rồi.
Cuộc sống của tôi cứ thế yên bình trôi qua. Tôi, nhỏ, thằng Tâm và lũ nhỏ đều đang vui vẻ hạnh phúc thì bỗng một ngày có 4 người trung niên tìm đến nhà bọn tôi.
– Dạ mấy bác tìm ai ạ? – Nhỏ My lễ phép hỏi.
Mấy người đó chẳng nói gì mà chỉ đứng lặng im nhìn vào trong nhà.
– Êk, chắc họ đang đói. – Thằng Tâm huých vai tôi nói khẽ.
– Sao mày biết?
– Nếu không sao họ cứ nhìn chằm chằm vào đây?
– Chắc không phải đâu, trông họ ăn mặc sang trọng thế thì làm sao mà có chuyện đó được.
– Tâm: Không lẽ là người quen của Linh hả?
– Không, tui đâu biết họ đâu. – Nhỏ lắc đầu lia lịa.
– Để anh ra xem sao. – Tôi rời khỏi bàn ăn bước ra cửa. – Bọn cháu giúp gì được các bác ạ?
Lúc này, 1 người đàn bà ngoài 30 mới quay lại nhìn tôi.
– Các cháu có phải là đám nhỏ đã trốn khỏi cô nhi viện mấy năm trước không? – Người đàn bà này rưng rưng nước mắt hỏi tôi như cầu khẩn.
– Mấy bác tìm lầm chỗ rồi. – Thằng Tâm đột nhiên chạy ra đóng cửa lại một cách thô bạo.
– Hồng ơi, mẹ là mẹ của con đây. Mau mở cửa ra, làm ơn trả lại con cho tôi. – Giọng người đàn bà đó khóc lóc đập cửa.
– Bin ơi, Bo ơi! Ba mẹ đây, ba mẹ đến đón con đây.
– “Ba? Mẹ? Họ là ba mẹ của mấy đứa nhỏ hay sao?” – Tôi nghĩ bụng.
– Biết ngay là họ đến để cướp mấy đứa nhỏ mà. – Thằng Tâm gằn gộc.
Xưa nay tôi chưa từng thấy thằng này nóng nảy đến thế. Mấy đứa nhỏ nghe họ gọi tên thì ngồi ngó dáo dác ra cửa.
– Họ là ba mẹ của lũ nhỏ mà, họ đã tìm đến đây rồi sao mày không cho họ nhận nhau? – Tôi thắc mắc.
– Ba mẹ à? Họ không hề quan tâm chúng thì tại sao lại phải để họ nhận lại chúng. Họ có thương chúng nó đâu. – Rồi nó quay ra cửa nói to. – Ở đây không có người mà các ông bà cần tìm, ông bà về tìm chỗ khác đi.
– Hãy để tôi gặp con tôi, Hồng ơi!
– Bin ơi! Bo ơi!
Lần này có lẽ hai thằng Bin Bo đã nhận ra giọng nói của ba mẹ mình nên òa khóc lon ton chạy ra nhưng bị thằng Tâm cản lại.
– Hai đứng đừng nghe họ Ở ngoài đó toàn là người xấu, họ sẽ bắt mấy đứa làm thịt đấy.
– Tôi: Sao mày nói thế với lũ nhỏ.
– Vì họ không xứng đáng làm ba mẹ của chúng nó. Chính họ đã nhẫn tâm đem bỏ bọn nhỏ trong cô nhi viện không thèm quan tâm chúng thì bây giờ tìm chúng làm gì. – Nó quát.
– Nhỏ: Biết đâu họ có nỗi khổ tâm riêng. Chí ít cũng nên nghe họ nói chứ. – Nhỏ ngồi ôm bé Sún đang mếu máo.
– Khổ tâm gì chứ, họ chỉ ích kỷ nghĩ cho một mình họ thôi. Còn lũ nhỏ sống chết thế nào họ đâu quan tâm. – Nhỏ My đứng im lặng nãy giờ cũng lên tiếng.
– Tôi: Nhưng chí ít cũng nên nghe họ nói xem sao đã, nói xong mình đuổi họ đi cũng được mà. Đâu thể để họ cứ ngồi gào thét trước cửa nhà mình như vậy mãi được.
– Được, tao nghe mày nhưng tao không để họ đưa lũ nhỏ đi đâu.
– Để nghe họ nói rồi tính. My, mở cửa ra đi.
Nhỏ My chần chừ mở cánh cửa ra, cánh cửa vừa hé mở thì hai thằng nhóc với bé Sún đều chạy đến sà vào lòng ba mẹ chúng, quả là chẳng có gì chia cắt được tình mẫu tử. Mấy người kia cứ ôm chặt lấy lũ nhỏ, vừa ôm vừa hôn hít xoa đầu chúng.
– Mấy người nói đi, hồi đó tại sao lại bỏ rơi con cái của mình? – Tôi lạnh giọng.
Một người đàn ông đứng dậy lau nước mắt đi rồi nói:
– Hồi đó công ty của chúng tôi làm ăn thua lỗ, nợ nần thì chồng chất nên phải trốn chui trốn nhủi. Vì thế chúng tôi mới quyết định bỏ xứ đi nơi khác làm ăn. Hồi đó con của bác còn quá bé, không thể đi xa và chịu khổ chung với chúng tôi được. Chính vì thế chúng tôi mới đành phải nhẫn tâm gửi chúng vào cô nhi viện và định là khi nào làm ăn lên lại thì quay lại đón chúng. Ngờ đâu khi chúng tôi quay lại thì cô nhi viện đó bị quy hoạch rồi. Khó khăn lắm chúng tôi mới tìm được đến đây.
Nghe xong câu chuyện họ kể thì bọn tôi lẳng lặng nhìn nhau.
– Mấy người không thể đưa lũ nhỏ đi. – Nhỏ My chạy đến kéo tay bé Sún lại.
– Bác xin cháu, hãy để con bé về với bác đi. – Người phụ nữ đó quỳ xuống khóc lóc van xin bọn tôi.
– Tôi: Tâm à… – Tôi bất lực nhìn sang thằng Tâm.
Nó ngồi trầm ngâm suy nghĩ, một lát sau nó mới hỏi:
– Làm sao bọn cháu tin mấy người là ba mẹ của chúng nó?
– Có, lúc trước bác có đeo cho mỗi đứa một sợi dây chuyền bạc, trên mặt dây chuyền có khắc chữ cái đầu của tên lũ nhỏ. Và bác nhớ ở đùi bé Hồng có cái bớt nhỏ màu đỏ.
– Thằng Bin thì không có gì ngoài sợi dây chuyền.
– Còn thằng Bo thì có 3 nốt ruồi liền nhau ở lưng.
Từng người kể rõ từng đặc điểm của lũ nhỏ. Tất cả ánh mắt lúc này đều theo thằng Tâm hướng về nhỏ My.
– My: Dây chuyền không đứa nào có hết. Nhưng vết bớt với nốt ruồi thì… đúng là có thật.
– Nhỏ: Vậy họ đúng là ba mẹ của lũ nhỏ thật.
– Tâm: Mấy bác thật sự muốn nhận lại chúng?
– Đúng. – Tất cả họ đồng thanh như tập từ trước.
– Tâm: Được… – Nó hít một hơi dài rồi đến ôm 3 đứa nhỏ vào lòng. – Mấy đứa nghe nè, sau này về với ba mẹ thì phải ngoan nghe chưa, nhớ phải vâng lời ba mẹ đó, biết không?
– Dạ biết.
– Nhưng anh không đi với bọn em sao? – Bé Sún ngây ngô hỏi.
– Không, anh không đi chung với mấy đứa được. Vì thế mấy đứa phải ngoan đó, khi nào rảnh anh sẽ đi thăm mấy đứa. – Đến lúc này, đứa nào cũng rơm rớm nước mắt.
– Anh Tâm không đi thì em cũng không đi đâu hết.
– Mấy đứa này, chẳng phải mấy đứa luôn mong ước có ba mẹ sao? Bây giờ sao lại không theo ba mẹ về?
– Anh Tâm không cần bé Sún nữa à? Bé Sún không hư nữa đâu, sẽ nghe lời anh Tâm mà. – Con bé gào khóc.
– Anh thương bé Sún mà, ngoan anh thương. – Thằng Tâm khóc ôm lũ nhỏ vào lòng.
– My: Mấy đứa cứ về với ba mẹ trước, lát anh chị dọn đồ rồi qua sau, có chịu không? – Nhỏ My dỗ ngọt.
– Dạ chịu. – Lũ nhỏ ngưng khóc. Rồi nhỏ Linh với nhỏ My đi xếp quần áo với đồ đạc của lũ nhỏ lại. Vừa xếp con bé vừa khóc. Còn thằng Tâm thì cố gắng cười đùa với mấy đứa nhỏ trong giây phút cuối.
Chap 106:
– Các cháu! – Mẹ của b. Sún đứng dậy cầm túi xách. – Đây là chút lòng thành của các bác để cảm ơn các cháu đã chăm sóc cho các con của bác. – Bà ấy lấy ra một xấp tiền 100k.
Chỗ đó chắc cũng phải 10 tr chứ chẳng ít.
– Mong các cháu nhận cho. – Bà ấy dúi số tiền đó vào tay tôi.
– Tôi: Chuyện này… Cháu không thể nhận. Bác đưa cho thằng kia kìa. Nó mới là đứa chăm sóc cho lũ nhỏ trong thời gian qua. – Tôi chỉ sang phía thằng Tâm.
– Bọn cháu không nhận đâu, mấy bác dùng số tiền đó mà chăm lo tốt cho lũ nhỏ đi. – Thằng Tâm đáp thẳng luôn.
Bọn tôi cương quyết không nhận nên họ đành đem cất số tiền đó vào.
– Thôi được, đã vậy thì coi như bác giữ giùm mấy đứa. Bất cứ khi nào cần hãy đến địa chỉ này tìm bác. – Bà ấy đặt lên bàn một mẩu giấy.
Rồi họ dẫn lũ nhỏ đi, lũ nhỏ có vẻ rất vui khi được trở về bên ba mẹ của mình. Nhỏ đứng ôm chặt tay tôi với bé Nhi, mắt rơm rớm. Nhỏ My thì khóc nấc thành tiếng, thằng Tâm cũng khóc nhưng chỉ chốc lát thì nó gạt nước mắt đi.
– Tại sao chúng ta lại khóc, nhìn lũ nhỏ nhận lại ba mẹ thì đáng lẽ chúng ta phải vui lên mới đúng chứ. – Nó cố trấn an mọi người.
– Đúng, chúng ta phải mừng cho chúng mới phải. – Tôi nắm chặt tay nhỏ rồi lau đi giọt nước mắt trên má nhỏ.
Chỉ còn lại một mình nhỏ My là vẫn còn ngồi khóc. Tôi biết nhỏ My từ lâu đã xem lũ nhỏ như em ruột của mình, bao nhiêu tình yêu thương của nhỏ đều dành cho chúng cả. Đột nhiên bây giờ bắt nhỏ này rời xa chúng thì dĩ nhiên nhỏ này đau lòng là phải.
– My, ngoan nào. Nín đi, chúng ta có thể đến thăm chúng bất cứ lúc nào mà. – Thằng Tâm lại gần dỗ nhỏ My. – Về với ba mẹ của chúng thì chúng nó sẽ được ăn ngon mặc đẹp, được đi học, có tương lai. Mình đâu thể ích kỷ giữ chúng đi chịu khổ với mình suốt đời được. Đúng không?
Nhỏ My không trả lời mà chỉ gục mặt xuống vai thằng Tâm mà khóc.
Nhỏ định ra dỗ nhưng tôi can lại rồi lặng lẽ kéo tay hai chị em nhỏ ra ngoài.
– Tôi: Em cứ để hai đứa nó yên tĩnh đi, bây giờ trong lòng hai đứa nó đang buồn lắm. Mình đừng làm phiền nó nữa. – Ra đến ngoài tôi mới nói với nhỏ.
– Ừm. Vậy lũ nhỏ đi rồi, anh có buồn không?
– Buồn chứ, dù sao cũng đã có 1 thời gian gắn bó thân thiết với nhau mà. Còn em?
– Em cũng vậy, nhưng mà mừng cho chúng nó nhiều hơn.
– Ừ.
Hai đứa tôi nắm tay bé Nhi đi dưới ánh đèn đường mờ ảo hiu hắt trông y chang 1 gia đình có 2 vợ chồng và một đứa con vậy.
– Em Sún với hai anh Bin Bo đi rồi có về đây với mình không chị? – Bé Nhi hỏi.
– Không, nhưng mình đến thăm họ được mà. – Nhỏ nhẹ nhàng đáp.
– Ồh. – Con bé gật gù.
– Tôi: Nhi đi mỏi chân rồi phải không? Lên anh cõng nào.
– Dạ. – Con bé hí hửng trèo lên lưng tôi.
– Tôi: Có ai muốn ăn kem không nhỉ?
– Dạ có. – Con bé nhanh nhảu.
– Nhỏ: Thôi, tối rồi ăn kem không tốt đâu.
– Ây da, vậy thì em đi chung nhìn anh với bé Nhi ăn kem nha.
– Nhi: Không được gọi em là bé Nhi, em lớn rồi chứ bộ.
– Ừ, thì Nhi. Được chưa?
– Anh chiều hư nó bây giờ. – Nhỏ lườm xéo.
– Chỉ là ăn kem chút thôi mà. Thôi đi nào.
Bọn tôi ra quán kem nhỏ ở rìa đường, ở đây nhìn tuy nhỏ nhưng kem ở đây ngon lắm. Tôi với cái Trúc, Nhi và cả thằng Tâm cũng ra đây ăn đôi lần rồi. Hôm nay quán khá đông, dường như ngồi chật hết các bàn luôn. May sao là còn lại được một bàn trống. Lúc bọn tôi bước vào quán mà ai cũng nhìn chằm chằm.
Chắc là bọn họ đang thắc mắc rằng tại sao trông hai đứa tôi trẻ thế này mà có đứa con lớn như vầy. Nhưng đó là số ít, còn đa số là nhìn nhỏ, nhìn như muốn lộn tròng ra ngoài luôn. Mà cũng phải, tuy nhỏ không trang điểm gì, chỉ đơn thuần giản dị với mái tóc đuôi gà thôi nhưng không thể phủ nhận rằng nhỏ rất đẹp. Kiểu này nhỏ mà cười mỉm với chúng nó một cái thì chắc chúng nó tắc thở luôn quá.
– Chắc mình mua xong đem đi vừa đi vừa ăn. Chứ ngồi ở đây em khó chị quá. – Nhỏ thúc tay tôi.
– Sao mà khó chịu?
– Họ nhìn dữ quá.
– Kế họ đi, bạn gái anh đẹp thì phải để thiên hạ biết chứ. Với lại chúng nó nhìn thì có mất miếng thịt nào đâu mà lo. – Tôi thản nhiên đáp.
– Anh không ghen hả? Lỡ có ai đến tán em thì sao?
– Ờ… thì… mà làm gì có thằng nào ngu đến thế mà lỡ.
– Hứ, anh không tin hả? Đến lúc đó thì đừng có ghen nha. – Nhỏ nhìn tôi với ánh mắt gian trá như ngày đầu tiên nhỏ nhìn tôi.
– À… ỪM… chắc chắn. – Tôi bạo miệng.
Nhỏ mỉm cười gian gian rồi quay xuống nói nhỏ với b. Nhi cái gì đó, xong hai chị em họ bụm miệng cười làm tôi hơi run run. Sau đó nhỏ đi ra ngoài một mình, chắc là ra ngoài trang điểm lại đó mà. Một lát sau nhỏ lại quay vào, tôi chẳng trông thấy nhỏ thay đổi tí tẹo nào, nếu vậy thì nhỏ ra ngoài làm gì?
Tôi đang thắc mắc theo dõi nhất cử nhất động của nhỏ thì bất ngờ nhỏ mỉm cười duyên một cái nhưng không phải cười với tôi. Tôi quay theo hướng nhỏ đang nhìn thì bắt gặp thằng Quang với thằng Quân đang ngồi mê mẩn nhìn theo nhỏ. Đã thế thằng Quang còn chu cái mỏ vịt của nó lên mà huýt gió nữa chứ. May là nó ngồi xa tôi chứ nếu không tôi nhét cái muỗng vào mỏ nó rồi. Còn thằng Quân thì ngồi đá lông nheo mới điên chứ.
Rồi nhỏ ngồi xuống ghế.
– Anh chuẩn bị hối hận đi. – Nhỏ âm binh. Nhỏ vừa ngồi xuống ghế thì hai thằng cô hồn kia vỗ vai tôi ngay.
– Ơ, Đức hả? Khỏe rồi à mày? – Thằng Quang đập lưng tôi nghe cái đét.
– Quân: Mày dẫn bạn đi ăn kem ở đây hả?
– Tôi: Ừ, chị hai tao đó. – Tôi hất mặt sang nhỏ.
– Mày có chị hai mà giấu bọn tao. Bọn tao ngồi chung nha? – Hỏi không thèm chờ câu trả lời của tôi, hai thằng nó kéo ghé ngồi sát 2 bên nhỏ.
– Quân: Bạn tên gì?
– Mình tên Linh. Còn hai bạn? – Nhỏ nói nhẹ nhàng như rót mật vào tai bọn nó.
– Mình tên Quân.
– Quang, bọn này thân với thằng Đức lắm.
– Quân: Đúng đó, bọn này xem nó như em ún trong nhà cả ấy mà. – Hai thằng này bắt đầu ba hoa.
Lúc đầu tôi tính là kệ nhưng bọn nó bảo xem tôi như em ún làm tôi tức trào máu. Hai thằng kia tưởng vớ bở nên khoái ra mặt, cứ ngồi đăm đăm tán dóc với nhỏ. Còn tôi với b. Nhi ngồi vừa nghe vừa gọi hết ly kem này đến ly kem khác ra đua nhau ăn, đã thế tôi gọi toàn kem mắc nhất mới được vì tôi biết chắc chắn xíu nữa hai thằng kia sẽ dành nhau trả tiền để lấy le với nhỏ cho mà xem.
– “Quả này cho hai thằng mày chừa cái tội dại gái luôn.” – Tôi cười thầm trong bụng.
Mấy lần nhỏ bị bọn kia hỏi bí quá nên đá chân tôi vài phát nhưng tôi làm ngơ vờ như không biết gì.
– A, em no quá. Ăn không nổi nữa đâu. – B. Nhi ngồi dựa vào ghế xoa xoa cái bụng.
– Anh cũng no rồi, hay là mình về đi? – Tôi lau miệng.
Thật ra tôi ăn no nãy giờ rồi, nhưng mà vẫn ráng ngồi ăn thêm vài ly cho bõ ghét.
– Nhi: Mình về thôi chị hai ơi.
– Nhỏ: Ừ, cũng muộn rồi. Mình về thôi.
– Tôi: CHỊ HAI tính tiền đi rồi về. Bọn em ngồi đây đợi. – Tôi cố tình nhấn mạnh hai chữ chị hai.
– Mày có phải đàn ông con trai không vậy? Đi ăn mà để con gái trả tiền. – Thằng Quân bĩu môi.
– Nhỏ: À ừ, EM ngồi đây đợi CHỊ NGHEN. – Nhỏ đứng dậy toan đi tính tiền.
– Quang: Mày làm bọn tao mất mặt quá. – Rồi nó quay sang nhỏ. – Nếu Linh không ngại thì để kèo này Quang đãi cho. Xem như là quà chào hỏi nhau vậy. – Giọng nó ngọt như mía lùi.
– Quân: Ấy bậy, kèo này phải để Quân đãi mới đúng. – Nó đẩy thằng Quang ra rồi láu táu chạy đi tính tiền.
Thằng Quang cũng vội vã chạy theo. Lúc chị nhân viên đưa cho bọn nó xem cái hóa đơn thì mặt thằng nào cũng méo xệch, há hốc mồm. Mắt chúng nó long ra sòng sọc lườm tôi, tôi thì cứ giả vờ ngu ngơ ngồi huýt sáo.
– Linh đi xe hay đi bộ vậy? – Thằng Quân lượn lờ đi theo bọn tôi.
– Nhỏ: Đi bộ.
– Quang: Trùng hợp quá, tụi này cũng đi bộ nè. Vậy giờ Linh ở nhà chung với thằng Đức hả?
– Ừm.
– Quang: Quá trùng hợp, mình đi chung đường rồi.
– Quân: Nhưng mà x… – Thằng Quân đang định nói gì đó thì bị thằng Quang bịt mỏ lại.
– Quang: À, mọi người đi trước đi. Mình có chút chuyện cần giải quyết, mình sẽ chạy theo sau ngay. – Nói rồi nó phóng vào lại trong quán luôn.
Lát sau nó chạy ra, mặt buồn so. Tôi đoán là nó vô trong đó xì tiền ra nhờ người giữ giùm hai cái xe đạp đây mà.
Tôi cõng b. Nhi đi cạnh nhỏ, còn hai thằng kia đi trước nhưng đi kiểu giật lùi để nói chuyện với hai… à không… để nói chuyện với nhỏ thì đúng hơn.
Đến một đoạn đường khá tối do bóng đèn đường bị hư và ít người qua lại thì:
– Tôi: Bọn mày có gây thù với ai không Quân? – Tôi với nhỏ đứng lại.
– Không, sao tự dưng mày hỏi vậy. – Thằng nhỏ ngơ ngác.
– Tôi: Vậy chắc là tìm tao rồi.
– Quang: Ai tìm mày?
Tôi với nhỏ hất mặt về phía trước. Lúc này hai thằng nó mới quay lại nhìn. Phía trước là gần 20 thằng vác gậy đang đứng chắn ngang đường, xung quanh là vài thằng ngồi chễm chệ trên mấy cái xe, xe gì thì tôi chịu (trời tối quá, tôi còn nhìn ra được cái xe là may rồi.)
– Nhỏ: Giờ sao?
– Tôi: Quay đầu là bờ.
– Quân: Không thấy bờ.
Tôi quay lại đằng sau mình, lại 1 tốp khá đông nữa đã đứng đằng sau chặn đường từ lúc nào.
– À, bọn em đi nhầm đường, em xin lỗi các anh. – Thằng Quang khúm núm rồi đẩy lưng bọn tôi đi ra.
Nhưng chưa đi được 3 bước mà thằng nào thằng nấy cũng thủ thế hết loạt.
– Mày có chắc chắn là thằng này không? – Một thằng quay lại hỏi thằng đàn em của nó.
– Dạ đại ca, chính cái thằng đang cõng con bé kia kìa. – Một thằng đứng núp đằng sau chỉ chỉ chỏ chỏ.
Tôi thấy mang máng mặt thằng đó hơi quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải.
– Được, không cần nói nhiều, xử nó đi. – Thằng ngồi trên xe không thèm nhìn mà nói như thể đúng rồi.
– Quân: Xem ra không đánh không được rồi?
– Quang: Mày đánh được không Đức.
– Chắc được. – Tôi đưa b. Nhi cho nhỏ bế rồi thủ thế.
– Quân: Mày gây thù chuốc oán gì với bọn này vậy Đức?
– Tao biết đâu, hỏi tao tao biết hỏi ai.
– Quang: Giờ chia sao đây?
– Tôi: Hai thằng mày lo đằng trước đi, đằng sau tao lo cho.
– Quang: Được không đó?
– Tôi: Yên tâm. – Tôi tự tin.
– LÊNNN!!! – Bọn kia la lớn rồi xông lên.
Tôi lao đảo lên như Đoàn Dự đang dùng lăng ba vi bộ rồi vận khí phát kình luôn hạ gục luôn một thằng, sau đó tôi nhanh chóng áp sát tới mục tiêu tiếp theo và đốn giò nó. Tiếp đến là né mấy gậy đập liên tục trước mặt và sau lưng tôi. Nhưng né mãi cũng không kịp, cuối cùng tôi bị bem cho hai gậy vào lưng và một gậy vào đùi. Nhưng đánh đổi lại là cả đám chúng nó phải nằm xuống rên rỉ khi tôi dùng đến Nộ long cước.
Về phía hai thằng kia cũng khá là ổn, hai thằng tuy mồ hôi nhễ nhại nhưng mà cũng đạp lên hơn chục thằng. Số còn lại thì dè chừng không dám lên.
– Một lũ ăn hại. – Hai trong số 3 thằng đang ngồi trên xe bước xuống.
– Bọn mày cút ra ngoài đứng canh hết đi. – Một thằng quát lớn.
Lập tức mấy thằng lâu la kia cố lết xác ra ngoài. Rồi hai thằng kia lao nhanh đến đánh hai thằng Quân, Quang.
Thằng Quân coi bộ học taekwondo khá vững, nhìn tư thế đỡ và ra đòn của nó rất điêu luyện, ắt hẳn là phải tập dữ lắm. Nó ra đòn nào chắc đòn đó nhưng tốc độ tôi thấy còn hơi chậm khiến cho đối thủ dễ dàng né đòn và phản công nhanh. Thằng Quang cũng thế, chắc do học chung một chỗ nhưng tốc độ của thằng Quang thì nhỉnh hơn một chút.
Hai bên trao đổi chiêu thức một hồi thì hai thằng Quân, Quang đồng loạt ngã xuống. Hai thằng kia vẫn còn chưa tha, chúng nó vung tay lấy sức hòng hạ đứt hai thằng Quân Quang. Thấy tình thế nguy cấp, tôi lao nhanh hết cỡ đến song phi đạp trúng một thằng rồi bật lại đá thằng kia. Vì khoảng cách giữa chúng nó rất gần nên pha thực hiện vô cùng đẹp.
– Hai thằng mày có sao không? – Tôi đỡ hai thằng kia dậy.
– Quân: Tao không sao.
– Quang: Tao ổn. Hai thằng kia ghê quá.
– Tôi: Ừ, tao thấy rồi. Hai thằng mày lùi lại đi.
Nghe lời tôi, hai thằng nó lùi lại thật. Còn hai thằng vừa bị tôi đạp thì đứng lên phủi người vài cái rồi nhếch mép cười khinh miệt.
– Mày khá đấy.
– Tôi: Còn cái khá hơn nữa này.
– Tao muốn xem đó. – Dứt câu, 1 thằng lao lên mở combat, nó liên tục tấn công tôi bằng các đường quyền, cước dũng mãnh. Tôi cũng chẳng chịu vừa, lấy cương trị cương, nó ra đòn mạnh thì tôi ra đòn mạnh hơn, nó đánh đau thì tôi đánh đau hơn nó. Cuối cùng tôi đánh lùi được nó, đang định thừa thắng xông lên hạ gục nó luôn thì bất ngờ tôi bị một sút vào ngực đau muốn ná thở luôn. Tôi lùi về vài bước giữ khoảng cách an toàn. Lần này hai thằng kia tiến lên cùng nhau, chúng nó ra đòn quá nhanh làm tôi đỡ đòn không mà muốn ngừng thở, hai tay đỡ đòn rát muốn rụng ra luôn.
…
– Mày không phải người ở đây? – Một thằng hất mặt hỏi tôi.
– Ừ.
– Nếu như mày không phải là đàn em của thằng Mạnh thì có lẽ mày làm bạn của bọn tao được đấy.
– Tôi: Bọn mày hiểu lầm to rồi. Thứ nhất tao không phải là đàn em của thằng Mạnh, thứ 2 tao không muốn tham gia vào mấy cái băng nhóm như bọn mày.
– Khẩu khí mạnh đấy, tiếp thêm vài đòn của tao đi. – Dứt câu nó ra hiệu cho thằng còn lại đứng im để 2 đứa tôi sô lô.
– Mày thua chắc rồi. – Tôi thủ thế.
Rồi tôi và thằng đó cùng lao lên trao đổi cước pháp với nhau. Tôi liên tục tung ra những cú đá móc, đá tạt, đá liên hoàn tấn công vào những yếu điểm như hông, đùi, đầu nó. Nhưng nó cũng không phải dạng vừa, nó cũng đỡ đòn rồi trả đòn rất nhanh. Nhưng cuối cùng nó đã để lộ sơ hở, khi nó xoay người tung cú đá cao tầm ngực tôi thì tôi cúi người đốn giò rồi vận 3 kình liên tục vào bụng nó. Nó há hốc mồm thở không ra hơi ôm bụng nằm quằn quại trên đất.
– Cẩn thận!!!
– Bốppp… hự… – Bất ngờ tôi bị thằng còn lại song phi trúng ngực té ngửa ra sau.
Nhỏ với hai thằng kia chạy lại đỡ tôi dậy.
– Anh có sao không? – Nhỏ lo lắng hỏi tôi.
– Anh không sao, em lùi ra sau đi.
– Anh chảy máu rồi kìa. – Nhỏ đưa tay lên lau vết máu trên miệng tôi. (Chắc lúc nãy bị thằng kia đấm trúng mỏ).
– Không sao đâu.
– Giỏi giỏi giỏi. – Thằng đại ca (tôi đoán vậy) từ trên xe bước xuống chỗ thằng vừa bị tôi hạ. – Đứng lên đi, giả vờ đủ rồi đó. – Nó đưa tay ra kéo thằng kia dậy.
– Không phải giả vờ, thốn thật mà. – Thằng kia đứng dậy ôm bụng nhăn mặt.
– Ôh, vậy hả? Tao muốn thử xem, lâu lắm rồi không được động tay động chân. – Nó bẻ tay rôm rốp.
Bọn này đúng là quái vật thật, thằng kia ăn 3 kình mạnh vậy mà chỉ ôm bụng nhăn mặt có một xíu, còn gặp tôi mà ăn phải quả đó chắc là ngủm luôn quá. Rồi hai thằng kia lùi về sau cho thằng đại ca nó ra trận. Hai thằng Quang Quân cũng kéo nhỏ lùi về sau đứng cho an toàn, còn tôi lại thủ thế. Nó ung dung cởi áo khoác da ném về sau cho hai thằng kia cần rồi nhanh như chớp lao lên tung liên hoàn đấm làm tôi không ngã kịp đỡ.
– Mày sao thế? Tập trung mà đánh đi. – Nó nói với giọng khinh miệt tôi.
Tôi đứng dậy thủ lại thế, quả là không thể xem thường thằng này được, nó quá nhanh và mạnh.
Rồi nói lại lao đến, lần này thì tôi bắt kịp được tốc độ của nó nên tôi né và đỡ được hết đòn của nó. Canh lúc nó sơ sẩy tôi lập tức triển khai phản công đấm lại nó được 2 kình. Nó lùi về sau vài bước giữ khoảng cách.
– Đau đấy. – Nó nhếch mép cười đểu.
– Tôi: Còn đau nữa cơ.
– Vậy thì vào đây. – Nó dang tay khiêu khích.
Tôi vút đến múa quyền tung cước liên tục nhưng đều bị nó đỡ hết, không những thế nó còn phối hợp giữa quyền và cước rất ăn ý, rất nhuần nhuyễn. Mà lại còn kết hợp taekwondo với karate rất giỏi, thậm chí có nhiều đường phối hợp quyền cước mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Cho dù tôi có tập trung tránh đòn thế nào cũng không được. Kết quả tôi bị dần cho tơi tả hoa lá cành luôn.
– Haha, cuối cùng cũng chỉ có thế. Đó là hậu quả của việc dám đụng đến người của bọn tao. Từ lần sau mày thấy đàn em của thằng Long đầu búa này thì khôn hồn trốn đi cho nhanh đi, không thì hậu quả mày gánh không còn nhẹ như bây giờ đâu. – Nó túm tóc vỗ vào mặt tôi.
Cả người tôi lúc này như nhũn cmnr, không thể cử động nổi nữa luôn. Bên thằng Quang, Quân cũng bị hai thằng kia dần cho tơi tả không kém.
– Con nhỏ kia, cho bọn mày đó. Thằng nào có hứng thì cứ xử đi. – Nó hất mặt về phía góc tường.
Phía đó, là nhỏ… nhỏ đang đang đứng nép sát vào tường ôm b. Nhi, khuôn mặt sợ sệt thấy rõ.
– Cảm ơn đại ca, hà hà… – Một thằng cười khả ố.
– KHÔNG ĐƯỢC!!! – Tôi hét lớn cố vùng dậy nhưng bị thằng Long đập cho một gậy vào đầu choáng váng luôn.
Tôi vẫn cố gắng gồng lên đi đến chỗ nhỏ, quyết tâm không để ai làm hại đến nhỏ. Một gậy… hai gậy… rồi 3 gậy liên tục đập vào đầu và lưng tôi. Trời đất bắt đầu đảo lộn, tai tôi ù đi nhưng vẫn nghe thoang thoáng tiếng nhỏ hét:
– Đừng mà! Dừng lại đi!!!
– Anh Đức ơi, huhu. – Tiếng b. Nhi khóc lớn.
Mắt tôi mờ đi… mờ đi… nhưng tôi vẫn ráng gồng hết sức để đến bảo vệ 2 chị em nhỏ. Lúc thằng kia gần chạm vào nhỏ thì bỗng nhiên có 1 bóng đen lao tới.
– Bốp bốp… hự… – Một người chừng 25 tuổi mặc quần đùi hoa áo 3 lỗ phất tay nhẹ một cái làm thằng kia văng ra.
– Này ông anh, chỗ này không liên quan đến ông anh, tốt nhất là đừng có nhiều chuyện lo chuyện bao đồng. – Thằng Long quát lớn.
– Tính anh là vậy đó, thấy nguyên một đám cầm cây cầm gậy mà ăn hiếp ba bốn đứa thế này mà không xen vào thì ngứa tay lắm, tối ngủ không ngon được. – Anh đó trả lời. – Vả lại là còn ăn hiếp đệ tử của anh nữa nên anh càng phải xen vào.
Lúc này thằng Quang, Quân cũng chạy đến chỗ anh ấy. Tôi cũng ráng lết đến chỗ nhỏ.
– A… Anh chảy nhiều máu quá, huhu… để em… – Nhỏ vừa nói vừa khóc.
Tôi ôm nhỏ thật chặt vào lòng. Thật sự lúc nãy tôi sợ lắm, tôi rất sợ, sợ rằng nhỏ bị làm tổn thương, sợ sẽ mất nhỏ, mất đi người mà tôi yêu thương nhất. Rồi tôi ngất lịm đi. Đến lúc tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm ở nhà. Bên cạnh tôi là nhỏ đang nằm ôm cánh tay tôi ngủ. Lúc ngủ mà sự lo lắng vẫn hiện hữu rõ trên khuôn mặt nhỏ.
– Anh xin lỗi, em đã phải lo lắng rất nhiều điều rồi mà anh lại còn làm em phải lo lắng thêm. Anh xin lỗi. – Tôi vuốt mái tóc của nhỏ rồi khe khẽ rút cánh tay của mình ra.
Đắp lại mảnh chăn cho nhỏ, đặt vào má nhỏ một cái hôn nhẹ nhàng rồi đi ra ngồi hè ngồi hóng mát. Ra tới gốc cây xoài, tôi thấy con bé My đang ngồi thẫn thờ nhìn lên bầu trời cao.
– Chưa ngủ à? – Tôi hỏi con bé.
Con bé ngạc nhiên quay lại.
– Anh tỉnh dậy rồi à?
– Ừ, anh ngủ lâu chưa?
– 3 Ngày 3 đêm rồi.
– Hả? Anh ngủ lâu thế rồi cơ à?
– C. Linh lo lắng cho anh lắm đó. Mấy ngày nay chị ấy cứ như người mất hồn ấy.
– Ừ, chắc tại lo lắng cho anh. Anh thật có lỗi quá. Mà sao giờ này em chưa ngủ? Đang nhớ lũ nhỏ à?
Con bé khẽ gật đầu.
– My: Không biết bây giờ chúng sống có tốt không, có vui vẻ hay không. – Giọng con bé trầm xuống.
– Yên tâm đi, chúng có ba mẹ chăm sóc rồi mà, nhất định chúng sẽ tốt thôi. Nếu không an tâm thì đợi mấy bữa nữa mình qua thăm lũ nhỏ thì biết ngay thôi.
– Không.
– Tại sao?
– Em sợ không lỡ xa lũ nhỏ lần nữa.
– Thì mình đứng từ xa nhìn chúng. Chỉ cần thấy chúng vui vẻ là được chứ gì.
– Ừm. – Trông con bé đã phấn chấn lên đôi chút.
– Tôi: Thôi, muộn lắm rồi em vào ngủ đi. Có em mà đổ bệnh nữa thì khổ.
– My: Xì, chính anh cũng đang bệnh đấy thôi. – Con bé lè lưỡi giễu tôi rồi đi vào nhà. – Anh cũng vào ngủ sớm đi.
– Anh ngủ mấy ngày rồi, giờ ngủ không nổi nữa đâu. Em vào ngủ trước đi.
Sáng hôm sau, khi bọn tôi đang gặm bánh, riêng tôi thì ưu tiên được húp tô cháo hành thì c. Mai với cái anh hôm bữa cứu bọn tôi đến.
Qua loa màn chào hỏi thường lệ xong tôi mới biết anh ấy tên Hoàng, là chồng sắp cưới của c. Mai.
– A. Hoàng: Chú thấy khỏe chưa?
– Em khỏe rồi, em cảm ơn vì tối hôm đó đã cứu bọn em.
– Đầu chú chắc bị thương nặng rồi. Mới tối qua thôi mà hôm bữa cái gì. – Anh ấy cười.
Tôi thì há hốc mồm ra, không ngờ là lại bị bé My chơi xỏ. Tôi lườm nó, nó cũng khôn lanh nên giả ngu cắm đầu vào ăn.
– C. Mai: Chắc phải đưa ra bệnh viện thôi. – C. Mai e dè.
– Em không sao đâu, giờ em ổn rồi. Mà có ai có thể kể cho em nghe xem chuyện gì xảy ra tối qua không? Em chỉ nhớ là thấy a. Hoàng tới thôi.
– Nhỏ: Lúc đó anh Hoàng đến đánh bại hết mấy người kia xong anh ấy đưa mình về đó. – Nhỏ từ tốn giải thích.
– Tôi: Nhưng em hơi thắc mắc, giờ đó khá là khuya, vậy tại sao anh lại ở đó?
– À… anh đang đi dạo, thấy có chuyện nên ra tay giúp đỡ thôi. Lúc đó anh cũng không biết chú là thằng nhóc mà vợ anh khen nấy khen để đâu.
– Anh cưới em chưa mà dám gọi em là vợ? – C. Mai nheo mắt.
– Đằng nào chả gọi vậy, gọi trước cho quen. – A. Hoàng vui tính nháy mắt. – Mà chú có thù oán gì với ai sao mà bị chúng nó kéo beng đi trả thù thế?
Tôi ngồi kể lại tất cả mọi chuyện cho mọi người nghe nhưng tôi giấu không nói tên con nhỏ chảnh chọe kia ra, thật sự lúc đó không hiểu sao mà tôi lại không muốn nói chuyện con nhỏ đó giao du với bọn thằng Long đầu búa.
– A. Hoàng: Chỉ có vậy thôi mà chúng nó ra tay trả thù chú nặng thế này đây.
– Ai bảo thích lo chuyện bao đồng cơ, đáng lắm. – Con nhỏ chảnh chọe từ ngoài bước vào.
– C. Mai: Em qua đây làm gì? – C. Mai nhíu mày.
Cả nhỏ lẫn hai anh em thằng Tâm cũng lo lắng ra mặt. Chắc là sợ con nhỏ này tới gây chuyện đây mà. Chỉ có mỗi a. Hoàng là vẫn cười nói bình thường.
– Chị yên tâm, em qua thăm bệnh thôi. – Nó đặt một lẵng trái cây lên bàn rồi đến chỗ tôi.
Nó nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi hơi nhíu mày nhìn sang a. Hoàng như muốn trách điều gì đó. A. Hoàng thì gãi đầu nhún vai rồi nhe răng cười khì khì. Nhưng chỉ thoáng chốc nó lại lấy lại vẻ ‘chảnh’ vốn có của nó:
– Thấy cậu còn rất khỏe nhỉ, vẫn chưa sứt mẻ miếng nào nhỉ?
– Tôi: Nhờ ơn của ai đó ban cho đấy.
– Tùy cậu nghĩ. – Nó lên mặt, thấy mà ghét.
– C. Mai: My! Về thôi. – Rồi chị dịu giọng quay sang bọn tôi. – Bữa sau anh chị qua thăm tiếp, bây giờ anh chị có chuyện về trước đây.
– Dạ, vậy anh chị về cẩn thận nha.
– C. Mai: Ừm. À mà đến 1h chiều hãy ra tiệm nha Tâm, sáng nay nghỉ.
– Tâm: Dạ.
– Mau chóng dưỡng thương nha, chừng nào khỏe qua nhà anh chơi. – A. Hoàng vỗ vai tôi.
– Tôi: Nhất định rồi, sợ đến lúc đó anh lại thả chó đuổi em về ấy chứ.
Rồi đến lượt con nhỏ kia, nó đi đến ghé sát vào người tôi rồi…
– Bọn nó chưa bỏ qua đâu, kêu mấy đứa bạn cậu cẩn thận. Tối chủ nhật tuần này bọn nó rình cô bạn gái của cậu đấy. – Nó thì thầm vào tai tôi rồi quay sang nhìn nhỏ với ánh mắt đầy ẩn ý.
Nhỏ thì đứng ngơ ngác nhìn tôi, đôi mắt ấy lại trở nên đượm buồn. Lúc bọn họ về hết rồi thì con bé My mới bám dính lấy tôi, nằng nặc hỏi tôi là hồi nãy con nhỏ kia nói gì với tôi.
– Tôi: Muốn biết hả?
– Ừm. – Con bé gật đầu cái rụp.
– Đợi anh xíu.
Tôi đến chỗ thằng Tâm thì thầm đại vào tai nó vài câu tầm bậy rồi quay sang con bé.
– Anh nói cho thằng Tâm nghe rồi đó. Em muốn biết thì hỏi nó đi.
Thằng Tâm ngồi đực mặt ra như vịt nghe sấm ấy. Thế là thoát khỏi con bé rắc rối. Tôi ra giếng tìm nhỏ thì thấy nhỏ đang ngồi rửa bát nên tôi bước đến phụ nhỏ.
– Anh đang bị thương, không ở trên đó đi, ra đây làm gì? – Nhỏ nói nhưng không nhìn tôi.
– Anh ra phụ em thôi. Em giận anh hả?
– Đâu có, anh có làm gì sai đâu mà em giận.
– Thật không?
– Ừm.
– Ừm??? Nghĩa là giận anh rồi. Hay là em ghen hồi nãy con nhỏ kia…
– Xí, hơi đâu mà em đi ghen.
– Còn dám bảo là không ghen. Mặt hiện ra chữ ghen to đùng rồi kìa. – Tôi vòng tay ôm nhỏ từ đằng sau.
Nhỏ không nói gì mà cứ đứng rửa bát.
– Em không có gì muốn hỏi anh hả?
– Hỏi cái gì? – Nhỏ đáp.
– Em không muốn biết hồi nãy con nhỏ kia nói gì với anh hả?
– Nếu anh muốn nói thì cũng tự nói rồi, cần gì em phải hỏi. Còn nếu anh đã không muốn nói thì cho dù em hỏi cỡ mấy cũng vậy thôi. Nhưng em biết chắc chắn thể nào anh cũng sẽ tự nói ra với em thôi.
– Sao em chắc chắn thế? Giống như là em đọc được ý nghĩ của anh vậy.
– Dĩ nhiên, nếu không làm sao em quản được anh.
– Mai mốt về làm vợ anh thì anh mới cho em quản, hề hề.
– Xí, ứ thèm. Thôi tránh ra em đi cất chén nào.
– Đưa đây anh cất vào chạn cho, em lên nhà ngồi chơi xơi nước đi.
– Ừm. – Nhỏ khẽ mỉm cười.
Tôi để ý thấy từ sáng tới giờ trông nhỏ có vẻ đang rất buồn, đang có rất nhiều tâm sự nhưng đều giấu hết trong lòng không muốn cho ai biết hết.
Cất chén xong tôi lên nhà thì gặp bọn thằng Trung đang ngồi vắt vẻo trên ghế.
– Thánh họ mày, giờ mới vác mặt qua đây hả? – Tôi ký đầu thằng Trung một quả rõ đau.
– Ui da, đau. – Nó ôm đầu. – Thì giờ tao qua rồi đây.
– Hai đứa mày…
– Thành rồi, hèhè. – Nó cười. Tôi thò tay ký đầu nó phát nữa.
– Thành rồi xong là mất tích luôn, quên tao luôn.
– Ơ, tao tưởng Trúc nói với mày rồi?
– Từ bữa đó tới giờ tao còn chưa gặp nó nữa nè.
– Ừ, mày ăn xong nằm dưỡng bệnh nên không gặp là phải. Với lại bữa giờ bọn tao lo chuẩn bị văn nghệ với kỹ năng cắm trại để sắp tới 26/3 đi cắm trại.
– Ừ.
– Trung: Giờ ngồi nhà cũng chẳng làm gì. Ra xem bọn tao đá banh không?
– Ừ… à mà thôi. Mày rủ thằng Tâm kìa, nó đá hay lắm. Tao bận rồi.
– Thằng Tâm với con My ra đó trước rồi.
– Thôi, tao bận rồi.
– Trung: Rồi rồi, tao biết mày bận gì rồi. Tao không làm phiền nữa. – Nó cười đểu rồi vọt đi.
Nãy giờ nhỏ ngồi im, giờ nhỏ mới nói tôi.
– Anh đang bị thương đó. Không có đi đâu hết nha.
– Anh có đi đâu đâu. – Tôi nhún vai.
– Thế anh vừa bảo có việc bận là đi đâu?
– Anh nói thế thôi chứ có đi đâu đâu. Từ sau không được nghe lén người lớn nói chuyện đâu nha. – Tôi véo mũi nhỏ.
– Em nghe trực tiếp chứ bộ. Lén đâu mà lén. – Nhỏ phồng má.
– Cãi ngang à? Phạt hôn một cái mới được. – Tôi chu mỏ.
– Ai cho mà hôn. – Nhỏ cầm cái gối đập tôi.
Giỡn chán xong tôi rủ nhỏ ra ngoài chơi chứ suốt ngày cứ ru rú trong nhà thì chán chết mất.