Chap 107:
Tôi với nhỏ vô nhà thiếu nhi chơi vì tôi thấy trong đó có khá nhiều trò thú vị. Đầu tiên là nhỏ với tôi chơi đập chuột một hồi kiếm được kha khá xu rồi chuyển sang ném bóng, bắn súng nước, đu quay… Trông nhỏ lúc đó rất vui, cười rất tươi làm trong lòng tôi cũng vui theo. Chỉ cần thấy nụ cười này của nhỏ mỗi ngày thì tôi cũng cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
– Em mệt chưa? Ngồi đây đợi xíu anh đi mua kem cho.
– Em đi chung với anh, em cũng muốn qua bên kia xem thử. – Nhỏ mỉm cười.
– Ừ.
– Bên kia hình như có cuộc thi gì kìa! – Nhỏ nhảy cẫng lên như 1 đứa trẻ.
– Mình qua đó xem sao.
Tôi với nhỏ chen lấn mò vào xem là gì. Mãi tôi với nhỏ mới chen được vào trong. Thì ra là đấu karate thiếu nhi. Nói thật tôi không mấy thích các cuộc thi như thế này vì quá câu nệ hình thức, rất khó chịu.
Xem một lát đâm ra chán, nhỏ dường như cũng thấy tôi chán nên rủ tôi về mặc dù nhìn nhỏ có vẻ đang còn muốn xem nữa.
– Em thích học võ hả?
– Ừm, hơi thích thích thôi.
– Uầy, vì tương lai của anh và con của chúng ta anh khuyên em không nên học đâu.
– Tại sao?
– Vì em như vầy cũng đủ ăn tươi nuốt sống anh rồi, em mà còn có võ nữa thì anh ngủm củ tỏi sớm thôi. – Tôi thở dài.
– Ý anh là… em DỮ ấy hả?
– Ề, là em tự nói thôi chứ anh nào dám, hềhề. – Tôi cười xòa.
Về đến đầu hẻm, nhỏ chợt đứng khựng lại.
– Em sao thế? – Tôi thắc mắc.
– À, em quên là phải làm bánh phụ bác, anh về trước đi, lát em về sau.
– Anh đi cùng em, dù sao anh cũng đang rảnh.
– Thôi, anh về nghỉ đi. Chỉ làm ít bánh thôi, em tự làm được mà.
– Ừ, vậy làm nhanh rồi về nha. Anh chờ ăn cơm trưa với em đó.
– Ok, hihi.
– Êk êk, trước khi đi phải… chứ. – Tôi chỉ tay vào má.
– Giữa đường giữa xá, kỳ lắm. – Nhỏ ngượng.
– Không thì anh không cho em đi đâu hết.
– Anh bắt đầu nhõng nhẽo giống b. Nhi rồi đó nha. Nhỏ lườm yêu rồi hôn tôi một phát sướng mê tơi, hehe.
– Em đi đây.
– Đi đường cẩn thận nha.
– Ừm. – Rồi nhỏ quay đi.
Tôi vừa đặt chân bước vào nhà thì gặp bọn thằng Trung mỗi thằng ngồi mỗi góc, mặt mày thằng nào cũng dương mắt nhìn tôi. Chắc là đá bóng thua đây mà.
– Có… có chuyện gì vậy? – Tôi nuốt khan.
– Mày còn hỏi nữa, mày gây thù chuốc oán kiểu gì mà lại đụng chạm tới bọn thằng Long đầu búa. Con My với thằng Tâm bị chúng nó bắt đi rồi. – Thằng Trung nói như chửi vào mặt tôi.
– Cái gì??? – Tôi như chết điếng người.
– Trúc: Cái Linh đâu?
Lúc này tôi càng như chết điếng hơn nữa. Nhỏ… nhỏ đang gặp nguy hiểm…
Không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, tôi quay người phóng như điên như dại đuổi theo nhỏ. Chắc chắn mục tiêu tiếp theo của chúng nó chính là nhỏ. Lúc ấy trong đầu tôi chỉ có đúng một suy nghĩ là phải tìm được nhỏ thật nhanh, không thể để nhỏ gặp nguy hiểm được. Suốt dọc đường, tôi cố gắng vừa chạy thật nhanh vừa tìm cái hình bóng nhỏ bé ấy.
Nhưng tìm hoài tìm mãi mà chẳng thấy nhỏ đâu. Dừng lại trước căn nhà gỗ của bác nhỏ, tôi vào trong hỏi nhưng bác nói nhỏ không có qua đây. Lúc ấy tôi như muốn ngã quỵ luôn, chẳng lẽ nhỏ đã bị… Trong lúc tuyệt vọng bỗng tôi sực nhớ rằng nhỏ đã từng nói có một con đường tắt để qua đây nhưng nhỏ chỉ đi vào ban ngày thôi. Thế là tôi chào bác rồi chạy thật nhanh theo con đường tắt mà nhỏ mô tả. Đến một đoạn hẻm nhỏ bỗng có một cánh tay kéo tôi vào trong sát góc tường. Tôi còn đang tưởng là bị úp lén nhưng không ngờ người kéo tôi chính là con nhỏ chảnh chọe.
– Suỵt!!! – Nó ra hiệu im lặng.
Ngay sau đó là tiếng bước chân rào rào chạy đến.
– Nó chạy đường nào rồi? – Một thằng hỏi.
Tôi hé đầu ra ngó, bọn này là đàn em của thằng Long đầu búa.
– Không biết, chia ra thôi.
– Vậy mày sang bên trái, tao tìm bên phải. Đuổi theo!
Sau đó chúng nó chia ra hai đường chạy đi tìm. Đợi chúng nó đi hết thì con nhỏ kia mới thở phào.
– Tại sao lại cứu tôi? – Tôi thắc mắc.
– Trả ơn cho cậu vì đã cứu tôi lần trước thôi. Mau rời khỏi chỗ này đã rồi tính.
– Không, tôi còn phải tìm một người.
– Tôi đưa cô ta đến nơi an toàn rồi. Mau theo tôi. – Nói rồi cô ta chạy ra trước dò đường rồi gọi tôi ra.
Bất đắc dĩ tôi phải đi theo nó. Nó kéo một tấm bạt rách cạnh bãi rác xuống, thì ra nhỏ này giấu xe đạp điện ở đây.
– Lên xe mau!
Tôi đành nhảy lên yên xe sau cho nó chở đi. Đang thắc mắc rằng nhỏ này sẽ chở tôi đi đâu thì bất ngờ nó thắng gấp dừng xe lại làm tôi đập mặt vào lưng nó (theo quán tính). Ngay sau đó có một người mở cổng ra.
– Vào nhà mau! – Nó hối.
Tôi vừa vào trong thì bạn của con nhỏ đó đóng cổng lại luôn. Bên trong là một cái sân nhỏ có kha khá chậu hoa kiểng.
– Linh ở đâu? – Tôi hỏi con nhỏ chảnh chọe.
– Tôi… tôi không biết…
– Thế sao hồi nãy cô bảo là Linh đang ở đây. – Tôi cáu.
– Không nói thế liệu cậu có theo tôi rời khỏi đó không?
– Hừ, tôi phải quay lại đó tìm Linh. – Nói rồi tôi toan chạy ra cổng.
– Một mình cậu đi cho chúng nó làm thịt cậu à? – Nó gân cổ hỏi tôi.
Nhưng tôi không thèm bận tâm, cứ thế tôi đi ra nhưng… cổng đã khóa.
– Làm ơn, mở cửa ra. Nếu không Linh sẽ gặp nguy hiểm mất. – Tôi năn nỉ bạn của con nhỏ đó.
Cô ta quay sang nhìn con nhỏ chảnh chọe rồi ung dung cất chìa khóa vào… áo trong. Lúc đó nộ khí xung thiên, tôi tức muốn xì khói đầu ra luôn. Giờ chẳng lẽ tôi đè nó ra lột áo cướp chìa khóa.
– My: Giờ cậu mà đi ra thì cũng có thay đổi được gì không? Một mình cậu liệu có đánh thắng hết cả lũ chúng nó không, hay là để cả hai cùng bị bắt rồi hết đường cứu? – Nó quát vào mặt tôi.
Nó nói cũng phải, mà cũng có khả năng nhỏ vẫn chưa bị chúng bắt.
Đang miên man suy nghĩ thì chợt con nhỏ đó nhảy tới xô tôi ngã ềnh ra đất, cả người nó nằm trọn lên người tôi. Đã thế nó còn lấy tay bịt mỏ tôi nữa chứ.
– Ê Thu, cái My có trong đó không? – Một thằng đứng vừa rảo mắt nhòm vào trong vừa hỏi.
– Không, sáng giờ tui không gặp nó. Có chuyện gì hả? – Cô bạn của con nhỏ này trả lời.
– À không, đại ca sai tui tìm nó có chút việc lặt vặt ấy mà. – Nó nói rồi toan dẫn quân bỏ đi.
Cũng may bọn tôi nằm phía bên trong và bị mấy chậu cây cảnh che khuất nên chúng nó mới không tìm thấy.
Canh bọn kia đi khá xe rồi tôi mới đẩy con nhỏ đó ra.
– My: Tí chết. – Nó vuốt ngực.
– Thu: Ngoài này không an toàn, vào trong nhà ngồi đi.
– My: Ừ.
Căn nhà này tuy không to nhưng không thể nói là nhỏ được, tính sơ sơ chắc cũng tầm 300m2 ( kiểu hình hộp chữ nhật ấy. Tôi chẳng quan tâm bên trong nhà lộng lẫy thế nào, vừa bước vào nhà là tôi ngồi phịch xuống cái ghế sa lông như thằng mất hồn.
– Cái người mà bà kể với tui đây hả? – Nhỏ Thu hỏi.
– Ừ. – Nhỏ My đáp.
– Trông ông này quen quen.
– Cậu ta làm trong quán của chị tui mà.
– Ồ, hèn gì trông quen quá xá. Mà bây giờ bà tính sao?
– Tính sao là tính sao?
– Bà tỉnh nhỉ. Ý tui là bà làm vậy không sợ thằng Long biết xong nó xử bà à?
– Tui không nói, bà không nói thì sao nó biết.
– Ừm. Mà ông này gây thù gì với tụi thằng Long vậy? – Nhỏ đó quay sang tôi.
– À… ừm… tất cả cũng là do tui. – Nhỏ My lí nhí. – Nhưng cũng tại cậu ta nhiều chuyện thôi. Ai bảo xen vô chuyện của tụi tui, rồi còn đánh méo mỏ em trai của thằng Long nữa chứ.
– Thu: Vậy thì bảo sao nó không giận. Từ trước tới giờ tao chưa thấy thằng Long thù ai mà điều quân đi xử cỡ này đâu, ngoại trừ một lần kéo sang đại chiến với thằng Mạnh bên này. – Nhỏ đó chẹp miệng. – Đã vậy lần này nó còn đích thân xuất chiến nữa chứ.
– My: Ừ. – Rồi quay sang tôi. – Ông cứ ở yên đây đi. Giờ tôi với mấy đứa bạn đi tìm bạn gái của ông cho. – Nhỏ này lắc đầu ngán ngẩm.
– Tôi cũng đi. Bây giờ ngoài đường đông người, bọn nó không dám manh động đâu. – Tôi đứng lên nhìn nhỏ đó với ánh mắt cương quyết.
– Tùy cậu thôi, nhưng phải cẩn thận đó. Tụi này không tiện đi chung với ông đâu. – Nhỏ này thở dài ngán ngẩm.
Tôi quay lại nhà bác của nhỏ một lần nữa nhưng kết quả vẫn chỉ là cái lắc đầu của bác ấy.
– “Nhỏ không có ở đây, vậy nhỏ có thể đi đâu được chứ.”
Tôi lại chạy đến những nơi mà nhỏ có thể đến, chỗ nhỏ bán, chợ, công viên nhưng đều không tìm thấy nhỏ. Thật sự lúc đó tôi rất hoang mang, tôi chỉ mong sao nhỏ không bị chúng bắt đi. Bỗng chợt nhớ đến nhà, có lẽ nhỏ đã về nhà rồi. Nghĩ là làm, tôi chạy thật nhanh về nhà với niềm hy vọng cuối cùng.
– Linh ơi, em đâu rồi? Làm ơn trả lời anh đi. – Tôi về nhà tìm khắp nơi, gọi khan cổ nhưng trả lời tôi là một sự im lặng đáng sợ.
Ngay lúc tôi định đi chỗ khác tìm thì thằng Quân thở hồng hộc như trâu chạy tới.
– Đứ… Đức ơi! N… nguy rồi!
Tôi chạy ra đỡ nó.
– Có chuyện gì vậy?
– Mày chạy mau đi, có một đám đang kéo tới đây tìm mày đấy. – Nó vừa nói vừa đẩy tôi đi.
– Vừa hay, tao cũng đang muốn đi gặp bọn nó đây.
– Mày điên hả? Chúng nó có cả hơn 2 chục thằng đấy.
– Đông thì làm được gì, dù sao đằng nào tao cũng phải gặp bọn nó để đòi người.
Tôi vừa nói dứt câu thì có tiếng gỗ gãy răng rắc ngoài sân. Thì ra là bọn thằng Long kéo quân sang đạp gãy hàng rào gỗ nhà tôi. Chúng nó đứng dàn hàng mà kín hết cmn cái sân nhỏ nhà tôi.
– Anh Đức ơi, cứu em. Huhu. – Là tiếng của b. Nhi.
Tôi chạy vội ra cửa.
– Mày trốn cũng hay thật, báo hại tao đi tìm mày từ sáng tới giờ. – Thằng Long thản nhiên đút tay vô túi hiên ngang bước vào nhà tôi.
– Tôi: Thù oán giữa tao với mày thì mày cứ nhắm vào tao là được rồi, mày không được làm hại người vô tội.
– Nhắm vào mày à? Hahaha, thì tao đang nhắm vào mày đây. – Nó cười lớn.
– Vậy mày bắt cóc bạn tao làm gì?
– Mày nói sao mà khó nghe quá. Chẳng qua tao chỉ mời mấy đứa bạn, đặc biệt là cô bạn gái dễ thương của mày về chỗ bọn tao chơi vài ngày thôi. – Nó cười khả ố.
– Tôi: Vậy bây giờ mày muốn sao?
– Đơn giản thôi. 5 tr 1 đứa, riêng con bé bạn gái của mày thì 15 tr, hạn trong 3 ngày nếu không thì… tao không biết bọn đàn em của tao sẽ làm gì đâu, haha. – Nó cùng bọn kia cười khả ố.
– 25 Tr trong 7 ngày, chỉ có nước đi ăn cướp. Rõ ràng chúng nó muốn làm khó mình. – Thằng Quân nóng nảy. – Được nhưng phải cho tao thêm thời gian. – Tôi vừa nói vừa đưa tay cản thằng Quân.
– Long: Không thể, tao không thích chờ lâu, với lại bọn nó cũng không muốn đợi lâu đâu. – Nó hất mặt về phía đàn em của nó.
– Mày… – Tôi nghiến răng ken két.
Đúng lúc đó có tiếng xe chạy đến, nghe tiếng có vẻ cũng khá đông đấy.
– Ngang nhiên liên tục đem quân sang đánh người của tao, mày không xem tao ra gì nữa rồi hả Long đầu búa. – Thằng Mạnh dừng xe bước xuống.
Theo sau thằng Mạnh là bọn thằng Công, Sơn, Lộc sẹo với mấy thằng khác nữa.
Bọn đàn em của thằng Long tự động rẽ ra hai bên cho thằng Mạnh đi vào.
– Long: Bọn tao đã đánh đâu, tao đến để thương lượng thôi mà. – Nó giả nai.
– Mạnh: Thương lượng mà có cần dẫn theo nhiều c*ó vậy không? Vậy còn chuyện tối hôm qua mày giải thích thế nào?
– Lý do à? Mày hỏi nó ấy. – Nó đứng lên toan đi về. Lúc ra đến cửa nó buông lại 1 câu. – 4 Ngày nữa có 1 giải đấu ngầm, giải thưởng là 30 tr. Mày muốn biết thêm thông tin chi tiết thì hỏi thằng bạn mày đi. – Nó hất mặt về phía thằng Mạnh. – À mà tao trả luôn con bé này. Nó khóc dữ quá làm tao bực cả mình.
Rồi chúng nó đẩy b. Nhi vào cho tôi. Con bé mếu máo chạy đến ôm cổ tôi.
– Em có sao không Nhi. – Tôi hỏi c. Bé.
– K Không, nhưng mà mấy anh chị khác cũng bị bắt cả rồi.
– Ừ, anh biết rồi. Bây giờ anh đi cứu họ.
Rồi bọn thằng Long kéo về.
– Tôi: Cảm ơn chú nha Mạnh.
– Là huynh đệ cả thì cần gì cảm ơn. Mà huynh kể đầu đuôi mọi chuyện cho đệ xem nào.
Nghe tôi kể xong chuyện nó hơi ngạc nhiên.
– Nó kêu huynh tham gia vào giải đấu đó khác nào kêu huynh đi chết chứ. – Nó đập bàn.
– Tại sao?
– Cuộc đấu đó chỉ dành cho những thằng chán đời thôi, bởi lẽ gần 2 năm nay ai tham gia cũng nhẹ thì bị đánh gãy tay què chân, còn nặng thì nằm yên nghỉ ngàn thu luôn.
Nghe thằng này kể mà tôi hơi sợ sợ.
– Chú có nói quá không thế?
– Long: Hoàn toàn không.
– Nhưng bây giờ anh không còn lựa chọn khác. – Tôi quyết tâm.
– Được, đệ giúp huynh.
Chap 108:
– Cuộc đấu đó chỉ dành cho những thằng chán đời thôi, bởi lẽ gần 2 năm nay ai tham gia cũng nhẹ thì bị đánh gãy tay què chân, còn nặng thì nằm yên nghỉ ngàn thu luôn.
Nghe thằng này kể mà tôi hơi sợ.
– Chú có nói quá không thế?
– Long: Hoàn toàn không.
– Nhưng bây giờ anh không còn lựa chọn khác. – Tôi quyết tâm.
– Được, đệ giúp huynh.
– Ừ. Chú biết gì thêm về thằng Long không? Kể cho anh nghe đi, anh cần biết thêm về nó.
– Lịch sử trước kia của nó thì huynh biết rồi đó. Còn dạo này không biết nó làm gì mà rất ít ai gặp được nó.
– Tôi: Nó học võ ở đâu thế?
– Đệ chịu, nhưng phần lớn là do kinh nghiệm từ các cuộc chiến của nó. Nó là trẻ mồ côi, ngay từ lúc 10 tuổi nó đã được một người giang hồ đưa về nuôi và dẫn đi theo người đó đi đánh mướn.
– Người giang hồ đó là ai?
– Người ta gọi ông đó là lão Hắc, nhìn ống đen thui mà mặt bặm trợn lắm.
– Bây giờ ông ta đang ở đâu?
– Đang bị cảnh sát truy nã, nhưng tai mắt của lão nhiều quá nên cảnh sát không tìm được ông ta. Giải đấu ngầm này cũng là của ông ta mở đó.
– Lão ta mở giải đấu này làm gì? – Tôi thắc mắc.
– Huynh đừng xem thường. Một giải đấu ông ta lời bèo cũng 200 tr đó.
– Vậy thằng Long cũng tham gia à?
– Ừ, nhưng nó vẫn chỉ được giải nhì thôi.
– Vẫn còn người mạnh hơn nó à? – Tôi sửng sốt.
– Ừ, một thằng nào đó cũng ngang tuổi mình. Thằng này đánh không những nhanh mà còn rất mạnh. Hầu hết những đứa nào gặp thằng này đều tàn phế, ngoại trừ thằng Long.
Lần trước đấu với thằng Long tôi còn bị hạ gục nhẹ nhàng, đằng này còn có thằng ghê hơn cả thằng Long nữa. Có vẻ như tôi muốn thắng trong trận đấu này là điều không thể.
– Hay là mình đi cướp lại người? – Thằng Lộc sẹo góp ý.
– Biết chúng giấu người ở đâu mà đi cướp. – Thằng Mạnh thở dài.
– Bây giờ em đi điều động anh em đi thăm dò thử xem. Có tin gì em lập tức báo về. – Thằng Công nói rồi leo lên xe chạy đi.
– Bây giờ huynh cần phải tập luyện thật nhiều mới được. – Thằng Mạnh cổ vũ tôi.
– Ừ. – Tôi quyết tâm. – Nhưng mà con bé này ở với anh thì không an toàn, rất nguy hiểm. – Tôi nhìn b. Nhi.
– Mạnh: Đưa qua nhà đệ đi, huynh cũng dọn qua đó ở cho an toàn.
– Ừ, vậy làm phiền đệ.
Tôi với 3 thằng nó ra đằng sau nhà.
– Đánh hết sức nha. – Tôi vừa nói vừa khởi động.
– Ai vào trước? – Thằng Mạnh hỏi hai thằng kia.
– Tôi: Không, tất cả vào một lúc đi.
– Huynh chịu nổi không?
– Không nổi cũng phải ráng thôi. Lên đi. – Tôi thủ thế.
– Vậy huynh cẩn thận nha. – Thằng Mạnh cười rồi ra hiệu cho hai thằng Sơn với Lộc xông lên.
Mở màn bằng cú đá tạt cực nhanh của thằng Lộc làm tôi ú tim. Chưa kịp hoàn hồn thì tôi lại phải lo mà tránh cú đá tạt khác của thằng Sơn từ phía ngược lại.
– Huỵch… hự…
Vừa tránh xong cú đá tạt của thằng Sơn thì tôi lãnh ngay một cú đấm của thằng Mạnh.
– Huynh không chuyên tâm.
– Tôi: Ừ, nhưng mà công nhận mấy chú nhanh thật.
– Dĩ nhiên, không thì thằng Long đã đè bẹp tụi này từ lâu rồi. – Thằng Sơn vỗ ngực.
– Mạnh: Đánh lại đi.
– Ok.
Lại một lần nữa thằng Lộc tấn công tôi trước bằng cú đá tạt, lần này tôi rút kinh nghiệm lần trước. Tôi không tránh mà tiến nhanh lên một bước làm thằng Lộc mất khoảng cách rồi tay phải tôi chặn đùi nó, sau đó tôi thụi khuỷu tay vào ngực nó làm nó ngã ngửa ra đằng sau. Kế tiếp là tiếng xé gió khô khốc bên tai, tôi nghiêng đầu né cú đấm rồi tiện thể làm lại chiêu khóa càng mà lâu lắm rồi không sài. Đốn ngã thằng Sơn xong tôi quay qua đấu tay đôi với thằng Mạnh, tiếng hay tay đấm vào nhau vang lên khô khốc. Hai tay tôi cũng bắt đầu thấy tê tê.
– Huỵch… huỵch… hự! – Cả hai thằng đều bị đấm trúng ngực cùng lúc.
– Huynh làm đệ bất ngờ quá đó, không ngờ võ nghệ của huynh cũng khá thật. – Thằng Mạnh cười.
– Mấy chú đang khinh anh đấy à? Đã bảo là đánh hết sức rồi mà.
– Lộc: Huynh đừng hối hận đó.
Nói rồi 3 thằng nó lại lao lên tiên tục phối hợp tấn công tôi. Tuy rằng chúng nó có nhiều điểm sơ hở chí mạng trong lúc ra đòn nhưng chúng biết phối hợp với nhau làm cho đối thủ choáng ngợp lo đỡ đòn mà không kịp phản công. Kết quả là tôi bị chúng nó đánh bầm dập dụi.
– Đệ đã bảo với huynh rồi mà. – Thằng Mạnh chặt lưỡi.
– Tôi: Anh đang cần điều này mà, nếu không thì làm sao mà anh tập luyện khá lên được. Đánh tiếp đi.
– Nữa hả? Thôi nay nghỉ đi, gần 9h tối rồi đó. Bọn đệ hết sức đánh rồi. – Thằng Sơn méo mặt.
– Tôi: Ừ. Thôi giờ đi kiếm cái gì ăn đã. – Tôi xoa xoa cái bụng rỗng của mình.
– Mạnh: Nhà huynh còn gì ăn được không?
– Anh chịu, để anh đi kiếm xem. – Tôi vào nhà bếp tìm thử. – May quá, còn được 6 miếng mì chay.
Tôi cũng chẳng biết là mì gì do nhỏ My mua 1 bọc lớn (chắc 1 kg 1 bịch), không có vỏ và không có gói mỡ. Một bịch đó chắc cũng phải 30 miếng mì, một miếng mì chắc cũng to như một gói mì hảo hảo.
– Đợi anh đi nấu nước chút nha. Mấy chú ngồi nghỉ đi.
Lát sau, theo yêu cầu của bọn nó thì tôi thả hết mì vào nồi rồi đem ra 5 đôi đũa vì lý do rất đơn giản là lười rửa chén (con trai mà). Bốn thằng tôi với b. Nhi cắm đầu hì hục gắp gắp gắp và gắp như một đàn lợn bị bỏ đói. Ăn uống no nê xong bọn nó đi về, còn tôi thì dọn dẹp rồi nằm phè ra ôm b. Nhi ngủ. Hồi trưa nói là dọn qua nhà thằng Mạnh ở cho an toàn nhưng nghĩ lại rằng bọn nó sợ tiếng khóc của b. Nhi quá nên mới thả về, vì thế bây giờ tôi không cần lo con bé bị bắt nữa.
Ba hôm sau, đúng cái hôm tôi chuẩn bị đi thi đấu thì sáng hôm đó con nhỏ chảnh chọe kia đến. Nó vào nhà rồi ngó nghiêng bên ngoài cẩn thận, sau đó nó đóng cửa lại, bỏ mũ và tháo cái chụp mỏ ra.
– Cậu đừng tham gia trận đấu tối nay.
– Không được, không tham gia thì làm sao mà cứu được bạn tôi.
– Cậu điên hả, cậu mà tham gia là chết chắc đó. Vả lại cho dù cậu có thắng thì bọn nó cũng không thả bạn cậu đâu.
– Tôi còn lựa chọn khác sao? Hừ.
– Vẫn còn. – Nó nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tôi ngạc nhiên:
– Còn cách gì?
– Chúng nó giấu bạn cậu trong cái công ty bỏ hoang ở đường XYZ.
Đó chẳng phải là nơi bọn thằng tôi đã ở sao?
Nhỏ đó nói tiếp:
– Nhưng bọn nó canh chừng cẩn thận lắm, có chừng 20 thằng bên trong và nhiều thằng trà trộn trong các quán cafe theo dõi tình hình.
– Tại sao cô nói điều đó cho tôi biết? Cô không sợ thằng Long biết à?
– Tôi không muốn nợ ơn của cậu thôi. – Nói rồi nó lại đội mũ chụp khẩu trang mở cửa đi ra ngoài.
Tôi rút điện thoại ra gọi cho thằng Mạnh tới rồi kể lại những gì nhỏ đó đã nói cho thằng Mạnh nghe.
– Ok, đệ lập tức đi gọi anh em đi cứu người. – Thằng Công nhanh nhảu đi trước.
– Bọn tao cũng muốn đi. – Bọn thằng Trung đã đứng ngoài cửa từ bao giờ.
– Bọn mày… – Tôi cảm động không nói lên lời.
– Không cần phải khóc đâu, tao đi không phải vì mày đâu, mà tao đi chỉ vì Linh thôi. – Thằng Quang như chưa từ bỏ ý nghĩ cưa cầm nhỏ.
– Ừ. Đi thôi! – Tôi dẫn đầu chúng nó.
Đến gần khu công ty đó, bọn tôi chia ra từng tốp nhỏ đột nhập vào bên trong. Vào bên trong, bọn tôi đi tìm khắp các phòng nhưng đều không thấy người đâu, chỉ còn tầng thượng là chưa xem.
Chúng tôi kén lên tầng thượng. Nhỏ đâu không thấy, thằng Tâm đâu không thấy, nhỏ My đâu không thấy mà chỉ thấy mỗi thằng Long đang ngồi chiễm chệ trên lang kan hút thuốc.
– Bọn mày để tao đợi hơi lâu rồi đó. – Nó phì ra đám khói thuốc trước mặt.
– Trung: Mắc bẫy rồi.
– Mạnh: Mình bị bán đứng rồi.
– Tôi: Rút mau!
– Đằng sau bị chặn rồi. – Quân.
Tôi quay lại nhìn, đằng sau bị bọn đàn em của thằng Long chặn kín rồi. Số lượng quân của chúng nó đông như quân Nguyên vậy.
– Đã đến đây rồi thì ở lại chơi một chút, đâu cần phải gấp gáp thế. – Thằng Long nói.
– Tôi: Mày đã giấu bạn tao ở đâu?
– Long đb: Mày muốn biết hả? Vậy thì thắng trận đấu tối nay đi, haha.
– Tao muốn thấy họ để chắc rằng họ vẫn an toàn.
– Mày không có quyền đòi hỏi. – Nó ném điếu thuốc sang phía tôi.
Tôi cầm điếu thuốc giậm hẳn xuống chân.
– Mày… mà thôi, bây giờ tao không có hứng đánh nhau. – Rồi nói lại ném sang tôi một cái thẻ màu đen. – Giữ cho kĩ cái đó, nếu không thì không được vào cửa đâu. – Rồi nó thản nhiên bước đi.
Lúc nó đi rồi thì bọn đàn em nó vung cây múa gậy lao lên combat tổng. Bọn tôi bị áp đảo hẳn về số lượng và vũ khí nên chẳng mấy chốc thì bị ép góc.
– Trung: Bọn tao lên trước mở đường, mày giữ sức để mà tối nay đấu.
Nói là làm, chúng nó lao lên mở đường, tôi tranh thủ chạy băng qua chiến trường.
Về đến nhà tôi kiểm tra lại lực lượng, tuy là vẫn đủ nhưng binh sĩ bị thương khá nhiều.
– Tao xin lỗi, tao đã làm liên lụy đến bọn mày. – Tôi cúh đầu.
– Mày đừng nói vậy, là anh em trong xóm cả, giúp nhau là chuyện thường ấy mà.
– Nhưng tao không hiểu tại sao con nhỏ đó lại bán đứng mình? – Thằng Lộc đập bàn.
– Tôi: Tao không biết.
– Trung: Tao nghĩ con My không bán đứng tụi mình vì tao biết nó không phải loại người như thế.
– Quang: Tao cũng nghĩ vậy. Vả lại lúc trước khi mình đến đó thì quân do thám của mình trở về và xác định là có người ở đó mà.
– Hiếu: Vậy có nghĩa là…
Tất cả dường như đều có chung một ý nghĩ.
– Có nội gián.
Chap 109:
– Nhưng đó là ai mới được, tất cả mọi người đều ở đây mà. – Thằng Sơn thắc mắc.
– Trung: Không, vẫn còn thiếu một người.
– Mạnh: Không phải nó đâu tuyệt đối không phải nó đâu. – Thằng Mạnh xua tay.
– Có phải hay không, thử thì biết ngay thôi. – Thằng Quân nhăn trán suy nghĩ.
– Tôi: Mày nghĩ ra cách rồi à?
– Quân: Ừ, bây giờ mình sẽ thế này… thế này… thế này…
– Quang: Ừ, cách này được đó.
– Tôi: Anh biết nghi cho em chú là chú không vui nhưng mà…
– Mạnh: Huynh không cần nói gì đâu, đệ hiểu mà. Nếu nó quả thật là tay trong của thằng Long thì đệ không tha cho nó đâu. – Thằng này giận dữ.
Lát sau, khi thằng Công vừa đến thì bọn tôi bắt đầu làm theo kế hoạch. Bọn tôi giả vờ ngồi ăn mừng rất vui vẻ.
– Công: Cứu được người rồi hay sao mà các huynh vui thế?
– Quang: Chưa nhưng mà có chuyện vui hơn.
– Công: Chuyện gì thế? – Nó tò mò.
– Tôi: Đúng 5h chiều nay nội gián của chúng ta ở bên đó sẽ đem bánh bao tẩm thuốc xổ cho thằng Long ăn rồi ra hiệu cho quân ta đi cứu người. Phen này thành công là cái chắc.
– Ủa, chúng ta có tay trong ở bên đó từ khi nào vậy?
– Mạnh: Tao phải bỏ tiền ra mua chuộc mãi mới được đấy.
– Là ai?
– Tôi: Chú nghĩ thằng nào là thân cận với thằng Long hơn, dễ ra tay hơn và đặc biệt là mê tiền?
– Công: Là thằng Vũ xì ke?
– Trung: Trúng phóc. Mà cũng sắp đến giờ rồi, giờ này chắc thằng đó cũng đang tầm thuốc xổ vào bánh rồi.
– Công: Vậy đệ đi gọi thêm anh em.
– Ừ.
Rồi nó kéo xe chạy đi.
– Trung: Hồi sáng nó cũng nói là đi gọi người nhưng rốt cuộc là biệt tăm biệt tích.
– Mạnh: Đợi lát nữa xem sao.
Chừng 15 phút sau, thằng Quang với Quân quay về.
– Quân: Đúng là nó sang chỗ thằng Long.
– Mạnh: Đệ xin lỗi, là do đệ không quản được em đệ, đã làm hại đến huynh.
– Tôi: Chú không có lỗi gì đâu.
– Mạnh: Đợi nó về, đệ xử nó nên thân luôn.
– Tôi: Nó là em của chú, anh không có ý kiến.
Rồi thằng Mạnh lấy điện thoại ra gọi thằng Công về. Nó vừa về thì bị thằng Mạnh đấm cho xối xả.
– Nó cho mày lợi lộc gì mà mày có thể bán đứng anh em của mày vậy hả? – Nó vừa đánh vừa quát.
Thằng Công chỉ biết đứng yên lặng chịu đòn.
– Dừng lại được rồi đó Mạnh. – Tôi cả thằng Mạnh lại rồi quay sang thằng Công. – Tại sao chú bán đứng anh em?
– Công: Em xin lỗi… em chưa thể nói được.
– Mạnh: Mày còn cứng đầu à!
– Tôi: Bình tĩnh đi mạnh.
– Công: Em xin lỗi. – Nó cúi gằm mặt.
– Tôi: Chuyện đó coi như anh bỏ qua, bây giờ chú cho anh biết bạn anh bị nhốt ở đâu?
– Công: Em… em…
– Mạnh: Mày còn không nói!
– Công: Có biết thì mấy huynh cũng không cứu được đâu.
– Ở đâu?
– Ở nhà kho của nhà thi đấu. Muốn vào trong đó phải có thẻ mới được vào.
– Trung: Hồi nãy thằng Long có đưa thẻ cho mày phải không Đức?
– Tôi: Ừ.
– Công: Vô ích thôi. 1 thẻ chỉ cho được 3 người vào mà thôi.
– Mạnh: Mày cũng có thẻ phải không?
– Ừ. – Nó móc ra một cái thẻ y chang cái của tôi.
– Mạnh: Vậy là được 6 người vào, phải chọn làm sao đây?
– Tôi: Chọn chú, Sơn, Lộc, anh là 4 người. – Rồi quay sang bọn thằng Trung. – Trong bọn mày thì ai giỏi võ nhất?
Bọn nó nhìn nhau cười.
– Trung: Bọn tao ngang nhau cả, nhưng tao biết có người này chắc chắn giúp được mày.
Rồi nó rút điện thoại ra gọi cho ai đó. Lát sau, a. Hoàng chở thêm một anh nào đó đến.
– A. Hoàng?
– Ừ, sư phụ của bọn tao đấy. – Thằng Trung khoe.
– A. Hoàng: Mấy đứa có cách vào trong đó hả?
– Tôi: Dạ, bọn em có 2 cái thẻ, đủ cho 6 người vào trong.
– A. Hoàng: 6 người thôi sao? Hơi ít thì phải.
– Tôi: Anh còn thêm người nữa hả?
– A. Hoàng: Không giấu gì mấy đứa, bọn anh là cảnh sát. Bọn anh được cử làm nhiệm vụ điều tra đường dây mua bán trẻ em này.
– Cái gì??? Mua bán… trẻ em? – Bọn tôi há hốc mồm.
– Ừ, sau khi điều tra thì anh phát hiện tất cả những người sau khi tham gia giải đấu ngầm thì đều bị mất tích. Mà mấy đứa quá liều lĩnh, dám tham gia mấy giải đấu ngầm này. Mấy đứa có biết hậu quả của hành động này là gì không? Có thể mất mạng đó.
– Tôi: Em biết chứ. Nhưng nếu không thì bạn em sẽ gặp nguy hiểm.
– A. Hoàng: Bạn em bị chúng bắt đi à? Lâu chưa?
– 3 Ngày rồi.
– Sao mấy đứa không báo cs?
– Em không nghĩ tới…
– A. Hoàng: Thôi được rồi, em đưa 2 tấm thẻ cho anh. Anh sẽ cứu bạn của em.
– Công: Không được đâu, trên tấm thẻ đã có đánh kí hiệu cả rồi. Nhất định phải có em và anh Đức đi họ mới cho vào.
– A. Hoàng: Hai em mà đi thì nguy hiểm lắm.
– Em không sợ, em muốn đi cứu bạn em. – Tôi cương quyết.
– A. Hoàng: Được rồi, nhưng hai đứa phải tuyệt đối cẩn trọng, không được tự ý hành động.
– Dạ.
– A. Hoàng: Đồng chí liên lạc về sở chỉ huy xin cho thêm hai đồng chí Hải và đồng chí Phong đi cùng chúng ta vào trong. Sau đó đồng chí Hải sẽ vô hiệu hoá hệ thống cảnh báo an ninh của chúng rồi chúng ta sẽ mở cửa cửa cho các đồng chí khác tiến vào.
– Tôi: Còn bọn em?
– Em có nhiệm vụ là tập trung sự chú ý của bọn chúng để bọn anh dễ dàng hành động. – Rồi quay sang thằng Công. – Còn em có nhiệm vụ dẫn đường cho anh đi giải cứu các con tin.
– Tôi: Yes sir.
– A. Hoàng: Ok, mấy đứa chuẩn bị đi. Đúng 7h là chúng ta xuất phát.
– Yes sir.
– “Linh ơi, chờ anh, anh đến cứu em đây”.
…
Đúng 7h a. Hoàng đưa xe đến đón bọn tôi.
– Trung: Mày cẩn thận nha.
– Tôi: Ừ. Bọn mày ở lại trông chừng b. Nhi giùm tao.
– Trúc: Tui sẽ chăm sóc tốt cho b. Nhi mà.
– Quân: Bọn tao ở nhà làm tiệc chờ mày đưa mấy đứa kia về ăn mừng đó.
– Tôi: Ừ, tao sẽ đưa họ về.
– B. Nhi: Cho em đi với anh đi.
– Không được đâu, b. Nhi ở nhà ngoan, anh đi đón chị hai về cho em, chịu không? – Tôi xoa đầu con bé.
– Dạ. – Con bé gật đầu.
– A. Hoàng: Chúng ta xuất phát thôi, đến giờ rồi.
Tôi leo lên xe của a. Hoàng, theo sau là xe của a. Phong, a. Hải, thằng Công và a. Sang.
– Là ở đây sao? – A. Hoàng dừng lại trước một căn nhà lớn có cổng sắt cao vút.
– Công: Vâng.
– A. Hoàng: Vậy thì vào thôi.
Tôi nhìn vào bên trong, hít một hơi thật dài rồi tiến vào cổng. Vừa đặt chân chạm đến gần cổng thì đột nhiên hai ông cao to đen hôi, mặc vest đen, mắt kính đen đứng ra chặn tôi:
– Này nhóc, đây không phải chỗ chơi. Đi chỗ khác chơi đi.
– Các ông đối xử với khách mời như thế à? – Tôi đưa tấm thẻ ra.
Một tên cầm lấy hai tấm thẻ vào trong căn phòng bảo vệ, lát sau hắn đi ra và gật đầu với tên còn lại.
– Mời các vị vào. – Tên đó đổi lại thái độ khá kính cẩn.
Rồi sau đó là một tên tách ra dẫn bọn tôi vào trong. Bọn tôi đi theo hắn vào trong nhà, qua đại sảnh thì thấy khá là đông người, mà hầu hết đều là người có vẻ thuộc hàng quý tộc. Chúng tôi đi đến đâu thì bọn họ đều nhìn tôi bằng ánh mắt kì thị, khinh thường.
Tôi theo tên lính gác cổng kia vào sâu bên trong hơn. Lúc này anh Hải và a. Phong đã tách ra đi làm nhiệm vụ. Đi qua một đoạn cầu thang tối om thì gặp một cánh cửa sắt nữa. Tên kia gõ vào cửa 3 cái rồi bấm chuông 2 lần rồi lại tiếp tục gõ cửa thêm 2 cái (chắc là ám hiệu riêng của chúng). Ngay sau đó cánh cửa mở ra, hiện ra trước mắt tôi là như một thế giới khác. Một nơi nhìn chẳng khác cái đấu trường la mã một tẹo nào, mỗi tội là chỗ này nhỏ hơn nhiều. Phần võ đài hình tròn cao chừng 1m có rào chắn và bán kính chừng 5m. Ở xung quanh là những khán giả vô cùng bặm trợn đang hò hét.
Tên lính kia nói cái gì đó với tên mở cửa rồi đi ra ngoài. Tên kia dẫn tôi vào trong một căn phòng rồi khóa cửa lại, a. Hoàng với a. Sang thì bị chúng giữ ở ngoài không cho đi chung với tôi.
– Này, tại sao nhốt tôi? – Tôi phản kháng.
– Không nhốt chúng mày chạy hết à? – Tên đó nói rồi đi ra ngoài luôn.
Khi bóng hắn gần khuất sau màn vải, hắn còn nói:
– Chừng nào đến lượt mày thì tự khắc có người mở cửa cho mày.
Thế này thì có khác méo nào giam cầm tôi chứ. Tôi tức mình đập cửa sắt sầm sầm.
– Vô ích thôi, không phá được đâu. – Một giọng nói vang lên từ đằng sau làm tôi giật mình.
– Đừng sợ, bọn tôi không phải người xấu. – Một thằng đầu trọc trả lời vẻ bất cần. Đứng bên cạnh nó là 4 thằng khác cũng mang cái vẻ bất cần đời. Rồi một thằng trong số đó hỏi tôi:
– Mày là chuột bạch mới à? Mày có vẻ xấu số đấy.
– Xấu số? Tại sao? – Tôi thắc mắc.
– Mày không biết thật hay giả vậy?
– Tao không biết thật mà.
– Bọn tao cũng may mắn hơn mày vì bị bắt vào đây nhưng còn được hít thở thêm vài ngày. Còn mày vừa mới vào đã phải bỏ mạng. – Thằng đầu trọc cười khẩy.
– Tôi: Bọn mày bị bắt vào đây à?
– Ừ.
– Sao bọn mày không trốn ra?
– Mày tưởng bọn tao không thử à? Nhưng vô vọng thôi, chúng nó canh chừng cẩn trọng lắm, mà chỉ nói đến chuyện làm sao thoát ra khỏi cái cũi sắt này thì cũng là cả một vấn đề lớn đấy.
– Mày cũng bị bắt vào đây à? – Bọn nó hỏi tôi.
– Tôi: Không, là tao tự nguyện vào đây.
Nghe tôi nói mà mấy thằng nó há hốc mồm. Tôi thản nhiên nói tiếp.
– Tao vào đây để cứu bạn tao. Chúng nó bắt cóc bạn tao và đòi 30 tr tiền chuộc. Tao vì hết cách nên phải vào đây. – Tôi thở dài.
– Vậy thì mày xác định là mất cả chì lẫn chài rồi. Mày vào đây không những không cứu được bạn mày mà tao sợ mày còn phải bỏ mạng ở đây luôn rồi. – Chúng nó cười lớn.
– Tôi: Ở trong này bọn nó đánh ghê lắm hả?
– Mày nhìn đám bên kia thì hiểu. – Bọn nó hất mặt sang trái.
Ở phía đó có một đám thằng cao to đen hôi đang ngồi hút thuốc, mắt chúng nó nhìn tôi như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống chúng tôi luôn vậy.
– Tôi: Bọn đó là bọn giỏi nhất hả?
– Không, nhưng nếu muốn sống sót bước ra ngoài kia thì phải bước qua xác của chúng nó.
– Tôi: Nếu không thì sao?
– Thì bỏ mạng ở trong này và không có cơ hội trở về chứ sao.
– Nhưng mà nếu ra ngoài kia thì cũng chết.
– Tôi: Ở ngoài đó thì sao?
– Nếu mày có bản lĩnh ra được ngoài đó thì biết.
– Này nhóc, thay đồ đi. – Một tên lính ném bộ đồ vào cho tôi. – Lẹ lên đi, đời mày chỉ còn lại 5 phút thôi, tranh thủ đi. – Hắn nói làm tôi thật sự cảm thấy hơi run. Tôi thấy hơi sợ sợ nơi này rồi đấy.
Tôi cầm bộ đồ lên thay vào. Mặc dù hơi khó chịu(chắc bộ này cũng dám 6 tháng rồi chưa giặt lắm chứ), vừa mặc vào đã thấy ngứa hết cả người. Đang loay hoay thì có tiếng gọi bên ngoài:
– Êk… êk…
Tôi ra gần xem là ai, thì ra là con nhỏ My với a. Hoàng.
– A. Hoàng?
– Suỵttt… – A. Hoàng ra hiệu nói nhỏ.
Con nhỏ kia thì ngó ngang ngó dọc rồi đưa cho tôi một cái dây chuyền xấu hoắc.
– Đeo cái này vào. Lát nữa bọn họ có đưa nước cho thì tuyệt đối không được uống nha. Nhớ kỹ đó.
– Tại sao?
– A. Hoàng: Em cứ làm theo đi, nếu không thì không cứu được cả em lẫn bạn em đâu.
– Tôi: Nhưng tại sao em phải đeo cái dây chuyền này?
– Ở trong đó có con chíp phát tín hiệu, đề phòng bọn chúng mang em đi đâu thì anh dễ tìm hơn. Em chỉ cần bấm mạnh vào cái mặt dây chuyền là nó sẽ tự động phát tín hiệu khẩn cấp, lúc đó anh sẽ lập tức đến cứu.
– Vâng. – Tôi đeo sợi dây chuyền vào. – À mà anh giữa giùm em hai cái đồng hồ này. Nếu em có thể an toàn trở về thì anh đưa lại nó cho em, còn không thì… anh đưa cho Linh giùm em.
– A. Hoàng: Ừ. Anh tin chú sẽ không sao đâu, anh đợi chú đích thân quay về lấy lại mấy cái đồng hồ này.
– Ừm.
Đúng lúc đó có tiếng chuông reo lên.
– My: Bắt đầu rồi, cẩn thận nha.
– Ừ, cảm ơn. – Rồi quay sang a. Hoàng. – Hứa với em, anh nhất định phải cứu được Linh ra nha.
– Ừ.
Rồi tôi tự tin quay vào trong xử đẹp mấy thằng cao to đen hôi kia.
Vừa quay vào, tôi như không tin vào mắt mình nữa, bọn thằng đầu trọc đang nằm im dưới đất, máu mồm máu mũi chảy từa lưa. Thế mà mấy thằng kia vẫn cứ ra sức đá, đạp hành hạ chúng.
– Còn thằng này để tao xử cho. – Thằng to con nhất trong đám xem chừng đang cao hứng lắm.
Nó nói rồi xông đến phía tôi như một con trâu điên. Tôi nhẹ nhàng xoay người lên gối vào bụng nó rồi xuống cùi chỏ vào ngay đầu làm nó chỉ kịp rên lên một tiếng “Hự” rồi ngã xuống.