Chap 12:
Tôi đưa tay lên vuốt mái tóc em như cách an ủi duy nhất tôi có thể làm vào lúc này. Em tiếp tục thổn thức:
– Hồi nhỏ ba thương Vi lắm, hức… Chẳng biết sao mà giờ… giờ ba… ba bỏ Vi với mẹ mà… theo… người đàn bà khác, hức… – Em lại oà khóc
– … – Tôi im lặng lắng nghe em
– Ba nói ba… với mẹ… không còn thương nhau nữa… cuộc sống nhiều bất hoà, nên ba… ba bỏ Vi mà đi rồi H ơi, Vi buồn lắm, hức… – em nằm yên trong lòng tôi, em thỏ thẻ nhìn thương lắm.
– Thôi Vivi đừng có buồn nữa, có… có H đây rồi – Tôi lại ôm em chặt hơn
Em cứ đưa tay lên lau nước mắt, tôi cũng thế, tôi đưa tay lên lau nước mắt cho em, không để những giọt lệ buồn cứ tồn tại mãi trên gương mặt tiểu thư xinh xắn của em. Ngoài trời thì mưa rất to, bên lề đường hôm ấy, 2 đứa học trò, một nam một nữ ôm lấy nhau, sưởi ấm cho nhau cả về thể chất lẫn tinh thần.
Em lúc này đã không khóc nữa, tôi biết ý nên cũng từ từ buông em ra mặc dù trời vẫn còn lạnh lắm. Một khoảng lặng như thưởng lệ lại xuất hiện giữa cả 2, em sau khi thút thít cả buổi thì giờ chắc còn ngại ngùng, tôi khẽ liếc thấy gương mặt em đỏ ửng cả lên. Tôi lúc này cũng chẳng khác mấy, nhưng là thằng con trai thì phải chủ động, chị 2 tôi đã từng nói như thế. Tôi hỏi em:
– Còn buồn nữa không cô nương?
– Tui… tui đỡ ùi – Em bẽn lẽn trả lời, nhìn em như con mèo con, rất đáng thương và cũng đáng yêu nữa
– Khóc ướt hết áo tui rồi mà buồn được gì nữa ha – Tôi chọc em như muốn phá tan không khí nặng nề
– Vô… vô duyên! – Em lại lí nhí rồi, cơ mà sao tôi cứ bị rung động thế nhỉ???
Trời vẫn đang mưa, từng cơn gió lướt qua làm 2 đứa run lên từng chập. Mưa, buồn… cơ mà vui.
Lâu nay khi tôi với bé Huyền sánh đôi xuống lấy xe ra về Vivi đã đi trước từ đời nào rồi, tôi cũng hơi ngạc nhiên rằng tại sao hôm nay em còn ở lại đây, có phải do cơn mưa kia hay em đang chờ đợi một điều gì đó, chờ đợi một thứ vô hình không tên có thể giúp em vượt qua nỗi buồn đau ấy.
Tôi khẽ hỏi em:
– Ai đưa…về?
– Ba… thường ba hay đón Vi về nhưng hôm nay… hôm nay… – Khoé mắt em lại long lanh, em chực trào ra những giọt lệ mà phải rất lâu, rất lâu tôi mới khiến nó không còn làm phiền đến em nữa
– Thôi đừng khóc nữa. Đứng lên H đưa về… – Tôi lấy tay lau nước mắt em, chẳng hiểu sao lúc ấy tôi chẳng còn sợ hay ngại ngần gì cả
– Dạ… – Vivi trả lời tôi ngoan như một đứa con nít.
Tôi cũng hơi “sướng” vì câu trả lời này của em. Tự nhiên lại được em tôn làm bậc tiền bối, chắc lúc ấy tôi hơi tỏ ra nghiêm khắc và dữ dằn quá nên lại gợi cho em hình ảnh người cha của mình chăng? Uầy nếu vậy thì tôi lại làm em buồn rồi phải không? Thế nhưng tôi tuyệt nhiên không muốn nó xảy ra với em thêm lần nào nữa. Tôi cố pha trò chọc em mong em có thể bình tâm trở lại:
– Ừ, bé Vivi bữa nay ngoan về anh thưởng cho hehe – Tôi cười làm mặt ranh mãnh.
– Hâm, tui… tui với ông bằng tuổi nhau đó – Em bĩu môi quay mặt đi, có vẻ nỗi đau trong em đã nguôi bớt đi phần nào, tôi thấy mình như vui lây một tí.
Tôi đứng dậy dắt xe, trời thì vẫn thế, vẫn mưa rất to, vẫn hắt những cơn gió lạnh vào thân hình bé nhỏ của em. Chiếc áo mưa của tôi thì lại là áo mưa một người, tôi mặc rồi thì em tính làm sao đây, giờ đã quá 12h trưa, nhìn đi nhìn lại một hồi thì tôi tháo ra đưa cho Vivi giọng ra lệnh:
– Mặc vô đi, bị bệnh sao đi học được?
– Còn H thì sao? – Em bẽn lẽn hỏi tôi, nhìn em ngộ ngộ
– Đã nói mặc thì mặc đi, không cãi nữa – Tôi giả vờ hổ báo
– Ưm, người ta bít rồi – Em nhăn mặt đáp, lại dễ thương nữa.
Rồi tôi chở em về nhà, trên đường đi, em có vẻ như đã lấy lại được tâm trạng bình thường, em lẩm nhẩm hát vu vơ, tôi khẽ bật cười.
Không biết có phải tôi nhạy cảm quá hay không mà tôi có cảm giác rằng cứ chốc chốc Vivi lại khẽ tựa đầu vào lưng tôi. Khỏi phải nói, một thằng con trai không có ưu điểm gì nổi bật được chở người đẹp lại còn được nàng bày tỏ tình cảm thế kia nên tôi sướng tê cả người, ngồi lái xe mà cười hềnh hệch như thằng điên
Chở em về đến nơi, tôi dừng lại đưa em vô tận trong nhà rồi mới trở ra. Căn nhà em nằm ngay sát con hẻm nhà thằng bạn cấp 2 của tôi nên tôi nhớ là cũng đi qua vài lần rồi. Căn nhà khá khang trangrộng rãi, nói không ngoa thì cũng phải đẹp nhất nhì khu này, thế nhưng lại vắng vẻ và u buồn làm sao ấy, mẹ em thì chắc giờ này đang trên cơ quan, ba em thì đi theo người mới, nghĩ đến cảnh một cô bé mới 16 tuổi cô đơn ăn cơm một mình trong căn nhà lạnh lẽo ấy, bất giác tôi cảm thấy chạnh lòng và thương em hơn.