Chap 15:
Đê mê một hồi thì thằng Phát khùng cốc đầu tôi một cái:
– Tốt, em bữa sau đi theo lâu lâu anh cho vô hưởng sái – Nó cười khằng khặc.
– Sao cũng được… bố éo quan tâm – Tôi gằn giọng, hơi bực vì nó phá đám trong lúc tôi đang ngắm người đẹp.
– Nhìn em nào mà nước miếng chảy đầy mồm thế mậy? – Thằng Phúc cà khịa
– Đó, bé áo xanh kìa – Tôi chỉ chỉ
– À, con nhỏ đó hồi học chung với tao đó mà – Thằng Phương Quắn lại nhận bà con, tôi nghĩ là nó chỉ chém gió mà thôi, ai ngờ nó gọi thật.
– Nhàn ơi có thằng này muốn xin số mày nè! – Nó chỉ trỏ tôi
– Đậu má mày chơi tao à? – Tôi xồ lên táng vào đầu nó mấy cái
Nhàn quay sang, khuôn mặt em hơi ngơ ngác, nhìn yêu chết được. Ẻm định thần lại rồi nhìn tôi, cười rõ tươi rồi giơ tay lên vẫy vẫy tôi. Lúc đó mặt tôi nhìn như con chó dại vậy, cứ ngu ngu kiểu gì ấy.
Đám bạn tôi thì cứ chọc ghẹo liên tục, rồi thằng Phương lại quay sang:
– Nhàn ơi nó kêu nó yêu mày rồi!
– Đệch… – Tôi nói không nên lời, mặt lúc này đỏ như quả gấc
Tôi chẳng biết lúc đó em có quay lại nhìn tôi hay không, chỉ nghe thấy tiếng cười khúc khích của em và đám con gái A4. Tôi đứng phắt dậy ra dắt xe rồi chuồn, đám bạn tôi cũng thôi đùa giỡn rồi lần lượt kéo nhau ra về.
Ra đến cổng, tôi lục tung chiếc cặp mới đào ra được 2 cành ( ngàn) trả tiền gửi xe, đứng chặn ở cổng phải đến 5 phút, hơi nhục nhưng mà… hên. Tôi vừa dắt xe tiến ra ngoài thì Nhàn cũng dắt chiếc xe điện Asama ra, nàng cười với tôi:
– Bạn đá hay lắm í.
– Cám… cám ơn… Nhàn – Tôi bối rối vò đầu bứt tóc
– Hihi, mình về nha.
Em cười rõ tươi rồi lên xe đi thằng bỏ lại một thằng con trai đứng nhìn theo em mãi đến khi thằng trông xe đá vào đuôi xe, tôi mới choàng tỉnh và lên xe phóng về trong tâm trạng khoan khoái lạ thường, Nhàn có vẻ gì đó rất thân thiện, cởi mở không lạnh lùng quá cũng chẳng vồ vập quá, đúng là mẫu người trong mơ, tôi tự nhủ.
Ngay lúc ấy thì tôi xác cmn định là sẽ đem chuông đi đánh xứ người, tình yêu phải trải qua giai đoạn này thì mới thú vị, tôi nghĩ vậy. Và thế là tối hôm đó về nhà, tôi quăng phứt cái mối lo rằng không biết chọn ai giữa Vivi và bé Huyền vì tôi chỉ có một mục tiêu theo đuổi mà thôi, đó là em, Nhàn “yêu dấu” ạ. Tôi cũng không nhận ra rằng mình đã quá tự tin khi nghĩ rằng 2 người đẹp của lớp đều… thích tôi, thực tế thì không phải vậy.
Sáng hôm sau, như thường lệ tôi đến trường khá sớm, không quên mua vài cây kẹo mút Chyps Chyps gì đấy để mua chuộc thằng Phương quắn vì nó chính là cây cầu duy nhất nối tôi với Nhàn. Lên đến cửa lớp, tôi thoáng bất ngờ vì hôm nay Vivi đến khá sớm, nhiều đứa còn chưa tháo được cặp ra khỏi lưng thì nàng đã ngồi đó và chăm chú học bài rồi. Nàng có vẻ chưa nhìn thấy tôi, tôi sẵn tâm trạng thoải mái, đi luồn ra phía đằng sau nàng rồi ngồi xuống ở bàn thứ 5, có vẻ Vivi vẫn chưa nhận ra. Tôi lớn tiếng:
– Bé Vi!
– Dạ… – Mặt em biến sắc quay lại, chắc là giật mình đây mà
– Hehe, ngoan – Tôi lấy tay xoa đầu em
Em hất tay tôi ra rồi tát vào mặt tôi một cái muốn nảy đom đắt mắt:
– Vô duyên… ai là bé… của ông – Em nhăn mặt quay lên
– Bé Vivi hôm nay còn buồn không nào? – Tôi nhăn nhở
– Không biết – Giọng em nghe như giận
– Nói đi anh thương nha, hehe – Tôi lại chọc em
– Không thèm, go die go! – Em nói như mắng vào mặt tôi
– HẢ? Là sao? – Tôi chẳng hiểu em nói gì
– Tự hiểu, hỏi nữa tát chết giờ – Em nói giọng có phần bình thường trở lại rồi
Tôi thì lúc đó mặt như này @_@. Go die go là cái quái quỷ gì thế? Tiếng anh à? Tôi suy nghĩ một lát rồi đập bàn cái “rầm”:
– Haha, biết rồi nhá, go die go là “đi chết đi” đúng không? – Tôi cười khằng khặc vì độ hài hước của Vivi
– Xí, biết rồi thì sao không làm đi? – Em thè lưỡi trêu tôi
– Anh chết lỡ bé Vivi mà khóc biết ôm ai đây? Huhu – Tôi giả vờ làm mặt thảm
Em quay lại, mặt em đỏ bừng, nhìn lại đáng yêu nữa rồi, em tát tôi cái nữa vào má còn lại, thế là cái mặt tôi giờ như cái gối của em, thích là tát, lỡ có ngày em tát mạnh quá anh mà vỡ mồm thì em khóc ai dỗ đây?
Và cũng kể từ đó cho đến sau này, lâu lâu em lại tát tôi một cái, cứ hâm hâm cơ mà tôi lại thích. Sau buổi trưa sướt mướt hôm qua, tôi và Vivi nói chuyện với nhau cởi mở hơn và trêu chọc nhau nhiều hơn.
Thế nhưng lúc này tôi hơi sợ, tôi thôi không chọc em nữa, lỡ em nó nổi điên tát thật thì mồm đâu ăn cơm mẹ nấu?