Chap 19:
– Ghét, hông nói chuyện với mấy người nữa!
Em giận dỗi quay mặt bỏ vào nhà. Tôi cũng đóng mặt dày, dắt xe vô luôn. Cô nàng này thế mà ngộ, vừa nãy thì giãy đành đạch đuổi tôi đi mà giờ thì dắt xe vô cũng không phản ứng gì. Con gái khó hiểu quá đi mất.
Vivi giả vờ bơ tôi, leo lên xích đu ngồi tiếp, không thèm nói gì, mặt thì nhăn lại cứ như bà cụ non, nhìn mà động lòng quá. Tôi phát huy lời dạy của ông bà ta “Đẹp trai không bằng chai mặt”, cứ thế chạy ra ngồi cạnh em luôn. Vivi làm mặt giận, cứ giả vờ như tôi không tồn tại mặc dù mặt cô nàng lúc này đỏ ửng lên hết cả. Tôi biết thừa chuyện đó, vừa cười vừa hỏi một câu… vu vơ:
– Bé giận ai mà mặt trông khó coi thế?
– …
– Nói đi anh uýnh nó cho bé mà – Tôi đưa mặt ra trước mặt em, khỏi phải nói, mặt cô nàng đỏ như quả cà chua, nhìn có vẻ…
– Hông thèm, tự dưng qua nhà người ta làm gì? – Em bĩu môi
– Đang đi kiếm gì ăn mà hông hiểu sao lạc tới đây luôn, chắc nhớ… bé Vivi quá, hehe. Thế bé có nhớ anh không?
– Hông thèm, bleu – Em thè lưỡi trêu tôi
Em véo mũi tôi rồi đứng dậy bỏ vào trong. Trong khi tôi còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì trong nhà có tiếng vọng ra:
– Vô đây tui nấu cho mấy người ăn!
Ui, Vivi đang giận mà vẫn còn quan tâm tôi lắm, tôi mỉm cười đứng dậy khỏi chiếc xích đu, rảo bước vào trong. Em đang đứng ở nhà bếp, đeo tạp dề, tay phải thì đảo qua đảo lại, tay trái thì đưa tay lên lau mồ hôi liên tục, nhìn giống… vợ hiền thế không biết.
Tôi lúc này nhìn nàng đầy say đắm… từ sau lưng. Bỗng, Vivi quay lại, định nói gì đó nhưng lúc này, 4 mắt nhìn nhau, tôi nhìn em, em cũng nhìn tôi, mặt em và mặt đều ửng hồng, cảm giác ngượng ngùng bất ngờ toát ra. Tôi lầm nhẩm một mình:
– Có phải sét hay không, sao giờ mới đánh thế?
Khoảnh khắc ấy, khi 2 ánh mắt không hẹn mà gặp, khi 2 tâm hồn còn trong sáng ấy đụng mặt, tôi đã nghĩ rằng chúng ta sinh ra để dành cho nhau.
Nhưng tình yêu nào có đơn giản như vậy, tình yêu chóng đến rồi cũng sẽ chóng đi thôi, tôi tin và luôn nhớ lấy điều đó cho đến tận ngày hôm nay. Tôi không biết cảm xúc của mình đối với Vivi là thế nào, tôi cứ tự nhủ rằng chỉ coi Vivi như một người bạn… trên mức bình thường, tôi luôn cho rằng mình sẽ là chỗ dựa để an ủi em, giúp em vượt qua mọi nỗi đau trong cuộc sống chứ không phải là một người đủ khả năng đem lại hạnh phúc cho em.
Có lẽ phút giây ấy chỉ là một tích tắc rung động nhất thời của 2 đứa học sinh mới chân ướt chân ráo bước vào ngưỡng cửa cấp 3. Tôi và em cảm thấy được không khí ngại ngùng, không ai bảo ai, cả 2 đứa đều đứng phỗng ra như vậy.
Nhưng tôi chợt nhớ rằng mình là… con trai, mà đã là con trai thì phải mạnh dạn hơn, tỉnh táo hơn chứ không thì làm sao có thể trở thành chỗ dựa cho em hay bất kì người con gái nào khác được. Tôi lên tiếng xoá tan cái không khí có phần khó chịu ấy:
– Có cho tui ăn không thế… bé Vi?
– Ưm, nè… ra ăn đi cho nóng – Em đưa dĩa mì xào bò thơm nức mũi cho tôi, mặt vẫn còn ửng hồng
– Ừm, ngoan – *Xoa đầu*
– Hì.
Lần này Vivi chẳng phản ứng nữa mà cười rất tươi, tôi cũng thấy vui vui vì tự nhiên có được… 1 đứa em gái. Quả thật mỗi lần gặp tôi em tỏ ra nhõng nhẽo và đáng yêu lắm, khác hẳn với những gì mà em hành xử với những thằng con trai khác. Lúc ấy tôi có vẻ chỉ là một đứa chưa hiểu chuyện, ảo tưởng và có phần quá tự tin.
Sau khi bị bé Huyền cho quê một cục thì giờ tôi vẫn còn nghĩ là Vivi thích tôi nhưng thực tế thì cũng… chẳng phải vậy, không, phải nói là chí ít đến lúc đó, Vivi cũng thích tôi nhưng chắc chỉ hơi… rung động thôi.
Tôi nhanh chóng quay lại với thực tại và tiếp tục… ăn. Nói không phải khen chứ dĩa mì này rất ngon, từ nhỏ đến giờ tôi ít khi ăn mì vì nó… dở nhưng lần này qua tài chế biến của bé Vivi… nhà tôi, một gói mì bình thường đã trở thành sơn hào hải vị. Tôi chẳng tiếc lời khen em:
– Bé Vivi giỏi quá, nấu ngon dữ dằn, lần sau… nấu cho tui ăn tiếp nha!
– Hông rảnh – Em phồng má lên như mấy “hót gơn” chụp ảnh tự sướng, nhìn đáng yêu phết
– Nói gì? – *Nhéo má*
– Buông ra, buông ra, đau người ta mà…- Lại nhõng nhẽo
– Xin lỗi anh đi rồi anh buông!
– Anh cái đầu mấy người á – Mếu rồi
– Vậy thôi – Tôi vẫn giữ cái thế nhéo má thần thánh
– Hức, hức… – Vivi khóc thật, chết tôi rồi
Quả tình thì lúc đó tôi chỉ tính chọc em thôi vì tôi vẫn hay chọc em như thế mà sao giờ lại thành ra… khóc vậy.