Chap 21:
Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ được điêu khắc rất tinh xảo, tay với lấy cuốn truyện Conan định đọc.
Vivi lúc này chạy ở trên lầu xuống, tay cầm một chiếc… kẹo mút Chyps, ngồi xuống ghế và đưa cho tôi, chắc em nghĩ tôi thích ăn lắm thì phải. Tôi nhận lấy từ tay em, xoa đầu cô bé đáng yêu và đáng thương ấy:
– Từ nay phải nghe lời tui biết chưa, mẹ giao nhiệm vụ rồi á!
– Hông – Em phùng má lên trông muốn nhéo quá, nhưng sợ lại khóc, nên thôi
– Vậy thôi đi về đây – Tôi làm bộ giận dỗi đứng lên.
Tôi đứng dậy, Vivi vẫn ngồi đó. Tôi thấy em không có hành động gì như muốn níu tôi lại nên sẵn tiện về luôn, để coi ai cần ai cho biết. Bỗng nàng lí nhí trả lời:
– Dạ… nghe mà!
Úi chà hôm nay nàng ngoan dữ, tôi sương sướng trong người, tự dưng được tôn lên làm đàn anh, kể cũng thú vị đấy. Nhưng lúc này tôi vẫn không để lộ cảm xúc ra ngoài, nhìn Vivi bĩu môi, mặt nhăn nhó, thấy cũng tội mà thôi… cũng kệ, tôi giả vờ làm mặt nghiêm:
– Lần sau không có được cãi nghe chưa?
– Biết rồi – Lại nhăn
– Hehe, ngoan! – Lại xoa đầu, sau này tôi vẫn thích xoa đầu Vivi dù đã không còn là… anh trai nữa
– Ghét cái mặt.
Liếc nhìn đồng hồ, ặc, đã gần 5h chiều rồi. Tôi đứng dậy toan ra về, Vivi thì tưởng lỡ lời làm tôi giận nên vội vã níu tay tôi lại, giọng lí nhí:
– Đừng giận mà, biết lỗi rồi!
Ôi, phải chi Nhàn đừng xuất hiện thì giờ đây tôi đã ôm lấy em rồi Vivi ạ. Tôi rất muốn ở bên cạnh để che chở, để an ủi và chăm sóc cho em, một phần vì mẹ em đã giao trọng trách nặng nề ấy cho tôi, một phần vì tình cảm từ tận đáy lòng tôi – thằng con trai mà em hay gọi là…háo sắc. Nhưng tôi sợ, tôi sợ tình yêu của chúng ta đến quá dễ dàng thì nó cũng sẽ nhanh chóng mà tan vỡ đi, tôi muốn chúng ta cho nhau thời gian, cho nhau thêm những khoảng tự do để làm những gì mà mình cho là đúng, làm những thứ theo trái tim mách bảo. Nếu sao thời gian ấy, chúng ta vẫn không quên được nhau, thì hãy cho anh cơ hội làm lại từ đầu, được không Vivi?
Lúc này đây tôi không diễn giải được cảm giác của mình nữa, tôi xúc động nhưng cũng có phần vui vì em vẫn tin tưởng, vẫn lo lắng cho tôi. Tôi vuốt ve mái tóc dài óng ả của em:
– Không có nhõng nhẽo nữa nhe!
– Ưm… – Em cười, nụ cười vẫn ngây thơ và trong sáng như thuở ban đầu
– Thôi tui về đây, trễ rồi – Tôi chào tạm biệt em
– Về… cẩn thận nha – Em tát yêu tôi một cái
– Ừa, biết rồi
Tôi lên xe và phóng vụt đi, ngoài trời đã kéo mây đen, nhiều hơn so với khi nãy, tôi chợt mỉm cười, lắc nhẹ đầu mình một cái như để mấy dòng suy nghĩ vu vơ rớt hết ra, trả lại cho tôi những cảm xúc chân thật và tinh tế.
Buổi chiều, tôi cứ đắn đo suy nghĩ mãi về việc có nên nhắn tin làm quen với Nhàn hay không vì tâm trạng tôi lúc này khá bối rối, tôi không chắc về cảm xúc của mình với Vivi mặc dù đã hơn một lần tự hứa rằng sẽ chỉ coi em như một đứa… em gái mà thôi. Tôi cứ đánh vật với suy nghĩ đó nên chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Mãi đến tận tối khi cả nhà tôi đã có mặt đông đủ để chuẩn bị ăn tối cùng nhau. Nghe tiếng cửa mở, tôi choàng tỉnh dậy, mắt mở không ra. Ông anh tôi về đến nơi, chạy lại nhìn mặt tôi, không nói không rằng mà cốc đầu tôi một cái đau điếng:
– Thằng nhãi mày về sớm sao không lo nấu cơm để mẹ nghỉ ngơi?
– Ơ… mới 5h chứ mấy! – Tôi chống chế
– 5 cái đầu mày! – Ông anh đá vào mông tôi một cái
Tôi nhìn lên chiếc đồng hồ con cú mà ba tôi mua bên Thuỵ Sĩ về, chậc 7h 03, mình ngủ mới có 2 tiếng thôi à, sao sướng thế? Tôi mắt nhắm mắt mở, đi xuống dưới nhà tắm, rửa mặt qua loa mấy cái rồi nhảy vô bếp dọn cơm ra bàn. Bữa cơm hôm đó, tôi ăn trong tâm trạng thoải mái hơn thường lệ, gắp đồ ăn lia lịa đến mức mà ba tôi phải nạt:
– Mày chết đói à?
– Dạ, à dạ không – Tôi trả lời, xém nữa ăn bạt tai vì cái tội… láo
– Chắc mới quen cô nào nên mới phởn thế kia, phải không chú em? – Ông anh tôi xoắn
Ba mẹ tôi nhìn tôi trừng trừng. Thoáng rợn tóc gáy nhưng tôi cũng đáp trả ngay, em đâu phải tay vừa đâu anh:
– Ừ, em mới ra đầu ngõ và gặp cái chị bữa trưa ôm eo anh đi chơi đó mà!
– Cái gì? Thằng Trọng! Có thật không? – Ba tôi táng vô đầu ông anh một cái
– Dạ… dạ… làm gì có… đâu ba? – Ông anh tôi run như cầy sấy.