CUỘC THI ĂN MÌ ỐNG-Chương 1
1
Thằng Guts Garvey là một thằng đểu thực sự.
Nó đã làm cuộc sống của tôi trở thành địa ngục. Tôi không hiểu tại sao nó ghét tôi đến thế. Tôi chẳng hề làm gì hại đến hắn. Hoàn toàn không.
Hắn không cho bất kỳ đứa nào chơi với tôi. Tôi
luôn bị cô độc. Bất kể
đứa nào ở trường mà
chơi vớii đều bị nó cho
vào sổ đen. Trong giờ
giải lao tôi luôn phải lang
thang một mình giữa sân
trường.
Tôi đã làm thử một
cách. Thậm chí có lần tôi
còn đưa cho nó toàn bộ
số tiền mà tôi có. Nó
mua một phong sô-cô-la
bóc ra ăn ngay trước
mặt tôi mà không thèm
cho tôi lấy một miếng.
Nó đểu đến như thế
đấy.
Khi đi học về tôi chỉ có
mỗi một đứa bạn. Đó là
con mèo hôi hám. Sở dĩ
nó có tên như vậy vì nó
có mùi rất khó chịu.
Nhưng đó đâu phải lỗi
của nó. Ai mà chả có lỗi
này tật nọ kia chứ. Con
mèo hôi hám của tôi là
một chú mèo hạng siêu
đấy. Nhưng dù sao thì
nó cũng không thể thay
thế cho một người bạn
được. Làm người mà
không có bạn thì khổ
lắm.
Ngay cả sau khi tan
trường cũng chẳng có ai
dây dưa đến tôi. Tôi chỉ
có mỗi một trò tiêu
khiển là xem ti-vi. Nhưng
tôi cũng không thích ti-vi
mấy, nhất là vào buổi
chiều chương trình toàn
là phim dành cho bọn
nhóc bé tí tẹo.
Một hôm, lúc đó là buổi
tối, tôi nói với mẹ:
- Giá như nhà mình có
cái đầu máy video thì
sướng quá!
- Nhà mình không mua
nổi đầu video đâu con ạ.
Vả lại con suốt ngày
xem ti-vi rồi còn gì? Tại
sao con không chịu đi
chơi với bạn bè mà chỉ
ngồi ru rú suốt ngày ở
nhà nhỉ?
Tôi lặng yên không đáp.
Tôi không thể nói với
mẹ cho tới nay tôi hoàn
toàn chẳng có bạn b
trong tương lai cũng sẽ
chẳng có ai chơi với tôi
cả chừng nào thằng
Guts Garvey còn ám
tôi. Một lúc sau thì bố tôi
về. Ông ôm một cái hộp
khá dài dưới nách. Tôi
vội hỏi:
- Bố mang cái gì về thế?
Ông đặt cái hộp xuống
sàn và nói:
- Cực kỳ đấy.
Và tôi vội vàng mở cái
hộp. Cái hộp đó dài cỡ
một cái bánh gối. Nó
màu xanh và phía trước
có một cái lỗ.
- Bố ơi cái gì thế ạ?
- Cái mà con vẫn ước
ao, đầu video đấy mà!
Tôi hau háu nhìn cái
máy:
- Con chưa hề thấy cái
đầu video nào như thế
này cả. Trông nó như
một cái bánh gối với một
cái lỗ to tướng.
Mẹ tôi hỏi giọng đầy vẻ
ngờ vực:
- Ông rước cái này ở
đâu về thế? Giá bao
nhiêu?
- Tôi mua lại của một
thằng ngay trong quán
bia. Giá hời lắm, chỉ có
50 đô-la. Tôi nói ngay:
- Năm mươi đô-la mà
được một cái đầu video
thì quá rẻ. Nhưng có
đúng đây là đầu video
không? Thế dây điện
đâu hả bố?
- Nó bảo cái máy này
không cần dây điện. Chỉ
cần một cho băng video
vào là được. Nó đưa
cho bố một cái hộp,
trông như phong sô-cô-
la và bảo cứ ấn vào
mấy cái nút ở đó là
khắc được.
- Bố không đùa đấy
chứ? Cái này đâu phải
là hộp điều khiển từ xa.
Mẹ đốp chát hỏi:
- Hôm qua ông làm mấy
vại bia đấy? Đúng là
vứt tiền qua cửa sổ. Ai
lại đưa ngần ấy tiền để
rước cái của nợ của tội
này về bao giờ. – Mẹ
đùng đùng ra khỏi bếp.
Bà bực lắm, mà bực là
phải.
Bố nỏi vẻ chán nản:
- Thì cứ thử một cái
xem thế nào đã! – Ông
đưa cho tôi cái băng
video mà ông vừa thuê.
Tên băng là "Sự trả thù
của người máy". Tôi
nhét băng vào cái lỗ và
bật ti-vi. Chẳng có gì
xảy ra cả.
Tôi liếc mắt nhìn cái hộp
như phong sô-cô-la với
một lô nút. Tôi nghĩ, thì
cứ thử xem sao. Nào có
mất gì đâu. Tôi ấn lên
một trong những cái nút
hình vuông màu đen.
Ngay lập tức phim hiện
lên màn hình. Tôi sung
sướng reo lên:
- Được rồi, tuyệt quá bố
ơi!
Mẹ mỉm cười bước vào:
- Thế nào, hai bố con
xong chưa? Thật ai có
thể ngờ cái hòm buồn
cười này lại có thể là
một cái đầu video kia
chứ? Không biết nay
mai người ta sẽ còn
phát minh ra những cái
gì nữa đây.