Phân bò và ruồi-Chương 4
4
Sáng hôm sau tôi tỉnh
dậy sớm. Tôi cảm thấy
có cái gì đó không ổn.
Tôi thấy người nôn nao
khó chịu và nghẹt thở.
Rõ ràng đây là mùi
phân bò ủ nhão, tôi
chưa thấy bao giờ có
cái gì mà mùi lại kinh
khủng đến như thế.
Người ta có cảm giác
như nhìn thấy cái mùi
đó, mỗi lần hít vào là
như một lần bị tra tấn
hành hạ.
Tôi bịt mũi và nhào ra
cửa sổ. Hàng xóm láng
giềng vây xung quanh
nhà chúng tôi. Không ai
có thể ngủ nổi. Mọi
người đều mặc quần áo
cũ và ai cũng dùng
khănịt mũi. Một số
người thì thở dài, nhăn
nhó, hình như họ tìm
cách gọi gia đình tôi,
nhiều người giơ nắm
đấm mặt hầm hầm giận
dữ.
Tôi đánh thức bố dậy.
Khứu giác bố tôi rất
kém cho nên có lẽ ông
là người duy nhất ở phố
là ngủ được. Ông nhìn
ra ngoài cửa sổ rồi reo
lên rất ngạc nhiên:
- Ừ, lạ thật, sao không
thấy bóng một con ruồi
nào nhỉ?
Bố tôi không hề để ý
đến những người đứng
quanh nhà, ông chỉ để ý
đến ruồi. Tôi không thể
hiểu nổi. Nhưng thực ra
ông nhận xét rất đúng.
Không thấy bóng một
con ruồi nào thật, chúng
đã chết hết cả. Đâu đâu
cũng đầy xác ruồi, ruồi
phủ đầy sân, kín ngõ
như một tấm thảm đen.Mùi hôi thối nồng nặc
kinh khủng đến mức
ruồi cũng phải chết. Tôi
nói với bố:
- Bố phải làm một điều
gì đó đi. Có thể đây là
một loại chát độc nguy
hiểm. Mọi người đang
điên lên vì nhà mình kia
kìa.
- Con nói đúng. Con ở
nhà, bố ra ngoài kia
xem có thể làm gì được
không. Bố đi ra sân và
tôi có thể nghe thấy
tiếng nổ lép bép khi ông
giẫm lên xác lũ ruồi. Tôi
quan sát ông từ sau
cánh cửa sổ. Ông lái
chiếc xe tải con ra phía
sân sau, ông muốn chở
loại bánh đúc phân bò
này đi nơi khác nhưng
nặng quá mình ông
không khuân nổi. Thế là
ông lại xúc phân từ
những thùng phuy to và
chuyển sang các thùng
nhỏ hơn rồi để lên xe
tải. Xong xuôi đâu đấy
ông đi vào nhà, trên
chiếc áo khoác bắn đầy
chất bẩn nhão nhoét
màu vàng ươm.
Tôi vội vàng xua tay và
hét tướng lên:
- Bố, bố, bố đừng đi
vào nhà!
Bố tôi đứng ngoài cửa
sổ và hét tướng lên:
- Greg ơi, bố chở cái
đóng này ra biển. Bố
chẳng còn biết làm cách
nào khác nữa. Con ở
nhà nhé!
Điều này thì đúng bố tôi
không cần phải bàn.
Quả thật tôi không dám
đến gần cái xe phân bò
của ông! Bỗng tôi phát
hiện thấy một điều kinh
khủng, đầu ông không
còn một
sợi tóc nào cả, thậm chí
đến lông mày cũng trụi
trơn. Loại phân này tác
động mạnh thật, quá
mạnh nữa là đằng khác.
Bố nhảy lên xe và đi ra
khỏi cổng. Tôi nhìn thấy
xe đi về phía cuối
đường. Bốn bề không
một bóng người. Ai
cũng ghê tởm chạy vội
vào nhà và rúc đầu
dưới gối. Mấy con chó
cụp đuôi sủa ầm ĩ khi
xe của bố chạy qua.