Phân bò và ruồi-Chương 7
7
Bố tôi vô cùng lo lắng.
Ông nói:
- Nguy hiểm quá con
ạ. Phân hỗn hợp 100
này mạnh quá. Có lẽ nó
thu hút ruồi của cả
nước về đây. Lỗi là tại
bố. Chúng ta phải tiêu
diệt chúng ngay. Đúng
lúc đó chuông điện thoại
đổ. Bố cầm ống nghe.
Đó là ông Jackson, ông
ta gầm lên. Tôi nghe rõ
từng lời nói của ông ấy,
mặc dù ngoài ki ruồi
bay ào ào.
- Cả thành phố này
đang chìm ngập vì ruồi.
Ông điên rồi hay sao?
Không một ai dám mở
cửa đi ra ngoài. Giữa
trưa mà trời tối đen
như mực. Ông phải làm
một cái gì chứ? Chính
ông đã gửi nó tới đấy,
giờ thì ông hãy làm gì
để chúng biến đi! – ông
ta buông máy. Bố cắn răng tự hỏi: "Ta
phải làm gì bây giờ?
Làm sao có thề tống
khứ được chúng?" Ông
gục đầu vào hai bàn
tay. Tôi thương bố vô
cùng. Hai bố con tôi
ngồi lặng đi, ngoài kia
ruồi mỗi lúc một nhiều
hơn
Tôi nói với bố:
- Chúng ta dùng bình
xịt.
- Không ăn thua, với
ngần này ruồi thì con có
huy động toàn bộ bình
xịt của toàn thế
giới cũng không đủ,
chúng ta cần phải có
một loại gì đó mạnh
hơn, quyết liệt hơn.
Hai bố con tôi nhìn nhau.
Đúng lúc đó chúng tôi
đã tìm được cách giải
quyết. Cả hai bố con
cùng reo lên: "Bánh đúc
cức bò!"
- Phải rồi. Mùi của
phân bò nhão mạnh đến
mức có thể tiêu diệt
gọn lũ ruồi này. Bố phải
pha trộn ngay lập tức
một lượng đáng kể loại
phân này.
- Thế nhưng loại phân
đó thối lắm?
- Không có cách nào
khác cả con ạ. Cũng là
chuyện cực chẳng đã
mà thôi. Cả thành phố
đã đen kịt vì ruồi.
Chúng ta phải làm một
cái gì đó để tiêu diệt
chúng.
- Nhưng bố định làm
thế nào bây giờ? Ngoài
kia ruồi đen đặc, bu kín
mắt mũi. Bố làm thế nào
để trộn phân bây giờ?
Hai bố con tôi nhìn nhau
không biết phải làm gì.
Bỗng bố nẩy ra sáng
kiến sẽ lấy trang bị nuôi
ng. Trước đây một thời
gian bố tôi nuôi ong.
Ông vẫn còn có mũ
cũng như những loại đồ
chuyên dụng khác.
- Thế còn con, con
phải làm gì? Bố không
thể làm xuể được đâu.
-
Con hãy lấy bộ đồ
lặn, cả kính bảo vệ và
cả ống thở để ruồi
không chui vào mồm.
Chúng tôi thay đồ. Bố
đội mũ và trùm lưới, tôi
mặc bộ đồ lặn. Tôi nghĩ
trông thật rồ dại, nhưng
đúng như bố nói: "Cực
chẳng đã mà!". Hai bố
con tôi mỗi người cầm
một đầu dây để không
lạc nhau và mở cửa nhà
đi ra ngoài.