Phân bò và ruồi-Chương 9
9
Cũng mất một thời gian
khá lâu bố con tôi mới
trộn xong được hai
thùng phân. Mùi thối mỗi
lúc một kinh khủng hơn.
Tôi cảm thấy thật khốn
khổ nhưng không còn
cách nào khác. Đến
thùng phân thứ mười
thì chúng tôi không thể
làm tiếp được nữa.
Bố nói không ra hơi:
- Bố không thể chịu nổi
nữa, phải ngừng ngay
nếu không thì bị ngất
mất thôi. Bỗng tôi reo
lên:- Bố ơi, con nhìn thấy
bố
Quả thật tôi đã nhìn
thấy hình dáng lờ mờ
của bố sau tấm lưới
che mặt. Điều đó chứng
tỏ mật độ ruồi đã giảm
đi so với trước. Chứng
tỏ loại bánh đúc phân
bò này quả có tác dụng.
Tôi nhìn thấy trên mặt
đất đầy ruồi, nhiều con
đã chết nhiều con nằm
chổng vó lên trời cựa
quậy. Trên bãi cỏ là
một thảm dầy đầy ruồi.
Tôi vuốt tóc và thấy vô
và xác ruồi trên đầu.
Có thể nói ngoài trời có
cơn mưa ruồi!
Bố nói hốt hoảng:
- Vào nhà đi con, nếu
không chúng ta se bị
chôn sống!
Chúng tôi chạy vội chạy
vàng vào nhà, mưa ruồi
đổ xuống như trúc. Xác
ruồi chất thfnh một lớp
rất cao làm cho việc đi
lại rất khó khăn, lúc đầu
đến mắt cá chân, sau
lên đến gần đầu gối...
Bố là người đầu tiên
bước ra cửa và gạt
ruồi ra một bên.
Tôi kêu ầm lên: "Cứu
con với! Cứu con với!".
Tôi bị ngập trong ruồi
tới tận nách và ruồi vẫn
tiếp tục rơi rào rào như
thác lũ. Tất nhiên tôi
không muốn bị chết
chìm trong cái đống xác
ruồi này nhưng khốn nỗi
tôi không thể nhích lên
phía trước cũng như lùi
về phía sau được nữa.
Tay bố vẫn cầm một
đầu dây buộc quanh
bụng. Tôi nói hổn hển:
- Bố kéo nhanh lên, con
sắp bị chìm rồi. Lúc này
đám xác ruồi mỗi lúc
một dâng cao và đã
ngấp nghé tới miệng tôi.
Ông thít chặt dây rồi
quẳng một đầu tới chỗ
tôi nhưng muộn mất rồi.
Xác ruồi đã ngập đầu
tôi và tôi bị vùi trong
đống xác ruồi khổng lồ
đó.
Cũng may là tôi đeo
kính bảo vệ và ống thở
và cái ống này còn nhô
cao hơn núi ruồi. Vì thế
tôi vẫn còn thở được
song tôi không nhìn
thấy gì cả, xung quanh
tôi mọi cái tối thui tối
mù. Bỗng tôi cảm thấy
một bàn tay to lớn tóm
lấy cổ tay tôi, đó là bàn
tay của bố. Ông đã lần
theo sợi dây gạt lấy
gạt để xác ruồi đến chỗ
tôi. Ông lấy hết sức
đưa tôi ra khỏi cái núi
ruồi đó vào nhà rồi vội
vàng đóng cửa lại.