Cuộc chiến bạch đàn chuong 1
Bác bảo vệ Rừng quốc gia nhìn qua cửa sổ tàu hỏa. Bác nói:
- Mùa hè năm nay sẽ
khô nóng thể nào cũng
xảy ra cháy rừng.
Mọi người ngồi trong
toa không ai trả lời. Bọn
họ đang quá bận về
việc nhìn chằm chằm
cái mũi của tôi. Không,
họ không nhìn thẳng
vào mặt tôi. Họ đảo con
ngươi liếc xéo mắt nhìn
qua hàng lông mi về
phía tôi. Tôi cũng không
thèm chú ý tới họ. Nếu
họ muốn nhìn cho lồi
mắt ra thì đấy là việc
của họ, tôi không thể
ngăn được. Tôi cũng đã
quá quen với việc thiên
hạ cứ nhìn chòng chọc
vào mình nhưng dù sao
tôi vẫn cảm thấy
ngượng. Tôi không cần
có cái mũi dài nhất trần
đời. Tất cả chỉ vì một
vụ tai nạn, hoàn toàn
không phải do tôi gây
ra.
Cái mũi của tôi ở trạng
thái như thế này mới
được ba tháng. Nhưng
ba tháng là một thời
gian dài vô tận với
người mà chỉ trong
ngần ấy thời gian mũi
vống lên đến 7 cm.
Không ngày nào tôi
không cảm thấy bị dằn
vặt, hành hạ vì mọi
người nhìn tôi với con
mắt chế giễu.
Chuyện này xảy ra vào
cái đêm tôi đi xuống
bếp định lấy chút gì để
ăn ở trong nhà kho. Bố
mẹ tôi đã ngủ, tôi đi
thật khẽ xuống cầu
thang.
Cửa kho đựng thức ăn
có loại cửa hai cánh,
khép ở chính giữa. Tôi
mở hé, thò đầu vào nhìn
xem có gì ngon không.
Bất chợt có ai đó đẩy
tôi ở phía sau. Tôi đập
đầu vào cánh cửa và
cửa đóng sập lại, mũi
tôi bị kẹp giữa hai cánh
cửa. Tôi thấy đau điếng
cả người, máu bắn vọt
ra. Tôi hét toáng lên, bố
mẹ tôi bổ nhào vào nhà
bếp. Bố vội đem tôi ra ô
tô và phóng như bay
tới bệnh viện. Mẹ tôi ở
nhà. Bà mắng té tát
thằng em tôi, chính nó
đã đẩy vào lưng tôi làm
cả nhà rối tinh rối mù.
Mũi tôi bị biến dạng một
cách kinh khủng, từ 3
cm nó vống lên tới 7 cm
và nằm chồm chỗm trên
mặt tôi không khác gì
cái nắp chụp trên mũi ô
tô. Tôi có thể nhìn thấy
rõ cái mũi của mình mà
chẳng cần phải soi
gương cũng như phải
liếc mắt. Điều làm tôi lo
lắng nhất là các bác sĩ
nói trong ba năm tới,
khi tôi đang tuổi ăn tuổi
nhớn thì không thể làm
gì được cả. Họ không
đồng ý mổ cho tôi. Tôi
phải mang cái "cột cờ"
này suốt ba năm liền.
Cứ nghĩ đến chuyện đó
tôi đã thấy rùng mình.
Tôi không thể chịu
được quá một ngày khi
tới trường. Phần lớn
các bạn học tỏ ra rất
tử tế, các bạn cố gắng
không giương mắt nhìn
tôi mà chỉ kín đáo liếc
nhìn mũi tôi khi tin rằng
tôi không biết gì cả.
Nhưng đã nói chuyện
với ai đó thì người ta
nhất định phải nhìn
thẳng vào mặt nhau và
tất nhiên tôi biết nhiều
người đã cố gắng bậm
mồm để không bật
cười. Nhưng cũng có
những đứa rất đểu. Một
con nhóc kể một câu
chuyện rất buồn cười
về một cậu bé duy nhất
trên thế giới khi xỉ mũi
phải dùng chiếc khăn
tay to bằng khăn trải
giường. Khi về tới nhà
tôi nói ngay với mẹ:
- Từ nay con sẽ không
đi học nữa. Ba năm tới
con sẽ thôi học, con
không muốn làm thằng
hề ở trường.>Bố mẹ tôi
tìm mọi cách động viên
tôi đi học. Các cụ còn
đút lót tiền cho tôi, nhưng tôi không
nhận. Bố tống tôi lên ô
tô, đưa tôi tới tận cổng
trường, nhưng tôi lại
chạy bộ về nhà. Các cụ
lại đưa tôi tới một nhà
tâm lý học. Ông ta là
người tử tế, nói chuyện
với tôi cả giờ đồng hồ,
nhưng cũng không ăn
thua gì. Cuối cùng bố
mẹ tôi quyết định cho
tôi về nghỉ hè ở nhà
ông nội McFuddy. Ông
tôi sống một mình trong
một ngôi nhà ở vùng
núi. Bố mẹ tôi cho rằng
trong những ngày sống
ở thôn quê, tôi sẽ suy
nghĩ lại.
Vì thế tôi ngồi tàu hỏa
để đi tới nhà ông nội và
mọi người trong toa
đều giương mắt nhìn
tôi. Ngoài bác bảo vệ
rừng trong toa còn có
một cha cố khoác chiếc
khăn quàng cổ màu
trắng, một bà khoảng
35 tuổi và một con bé
trạc tuổi tôi. Con nhỏ
mím môi để không bật
ra tiếng cười. Người
hành khách cùng đi duy
nhất không hề chú ý
đến cái mũi tôi là bác
bảo vệ rừng. Ông chỉ
lầu bầu vì trời khô nóng
và phàn nàn về nguy cơ
cháy rừng trong năm
nay.