Cuộc chiến bạch đàn Chương 2
Ông nội McFuddy đánh
xe ngựa ra ga đón tôi.
Với xe ngựa nhé. Đấy
là một điều bất ngờ đầu
tiên mà ông dành cho
tôi. Tôi đâu có nghĩ thời
nay mà còn có người đi
xe ngựa kia chứ.
Nhưng chuyện này
chẳng thấm vào đâu so
với những việc khác
xảy ra sau này. Thật
tình mà nói thì ông nội
tôi thuộc loại người kỳ
cục nhất mà tôi chưa hề
gặp bao giờ. Ông mặc
một cái quần nhăn nhúm
bẩn thỉu với cái dây
đeo tã nát. Ngoài ra
ông còn mặc chiếc áo
lót màu xanh, ông đội
tùm hụp một cái mũ cũ
kỹ, nhăn nhúm che lấp
cả khuôn mặt râu ria
xồm xoàm. Những chiếc
răng giả của ông nhọn
hoắt, ám khói thuốc lá.
Ông khạc và nhổ toẹt
xuống đất. Ông bảo tôi:
- Lên xe đi, ta phải về
tới nhà trước khi trời
tối.
Tôi cũng chẳng biết làm
sao mà ông nhận ra tôi
vì cho tới nay tôi chưa
hề gặp ông lần nào. Có
lẽ trong thư viết cho
ông, mẹ đã kể về cái
mũi của tôi. Xe chạy lóc
cóc trên con đường
ngoằn ngoèo xuyên qua
rừng bạch đàn, bụi bốc
lên mù mịt.
Tôi nói với ông:
- Cháu cám ơn ông đã
cho phép cháu về nghỉ
hè với ông. Ông lầu bầu:
- Cứ gọi ông là
McFuddy.
Ông là người rất ít nói.
Tôi kể cho ông nghe tất
cả những chuyện liên
quan tới cái mũi của
mình cũng như những
chuyện xảy ra ở
trường. Nhưng ông
chẳng nói chẳng rằng.
Thỉnh thoảng ông húng
hắng ho, lại khạc và nhổ
toẹt xuống đất. Ông là
người có thể khạc nhổ
rất xa, có lẽ phải tới
hơn 4 mét. Vài lần ông
dừng ngựa để cuốn
thuốc lá.
Đi được một lúc thì cây
cối thưa dần và bắt đầu
lên dốc. Trên cả một
đoạn đường dài ấy, xe
chúng tôi chỉ chạy qua
mỗi một cái nhà, vâng,
nếu ta có thể coi đó là
nhà. Đúng ra
thì đó là một túp lều,
các tấm lợp đã hoen rỉ
và mái hiên đã đến lúc
phải sửa chữa. Trước
khi đến cái lều đó ông
dừng xe và bảo tôi: - Cháu hãy bịt tai lại.
Tôi hỏi:
- Ông bảo gì ạ? Ông
hét rất to:
- Hãy bịt tai lại khi đi
qua nhà lão già Foxy.
Tôi lại hỏi ông:
- Tại sao ạ?
- Tại ông bảo thế.
Ông cho tay vào túi lấy
ra một túm bông bẩn
thỉu, vê thành hai cục
nhỏ và đút nút lỗ tai.
Sau đó xe chúng tôi
chạy chậm chạp qua
ngôi nhà cũ kỹ đó. Tôi
lấy hai tay bịt tai. Chỉ
có con ngựa là vật duy
nhất có thể nghe được.
Một lão già chạy ra và
giơ nắm đấm dọa ông
cháu tôi. Ông cụ nổi
giận về một cái gì đó,
nhưng tôi không biết
ông giận dữ về chuyện
gì. Kể cũng buồn cười,
ông già này cũng thút
nút lỗ tai bằng bông. Tôi
nhủ thầm, chắc chắn là
kỳ nghỉ hè này sẽ rất
đặc biệt.
Ông tôi dướn người lên
ở trong xe, cũng dứ dứ
nắm đấm về phía cụ già
kia. Sau đó ông ngồi
xuống, cho xe chạy tiếp
và không ngớt làu bàu,
chửi rủa.
Tôi ngoái cổ nhìn lại túp
lều để xem ông già cáu
kỉnh kia làm gì. Nhưng
ngoài cái đầu hói của
ông tôi không trông
thấy gì cả. Ông ta đứng
lom khom nhìn qua ống
nhòm. Xe xuống dốc và
trước mặt chúng tôi là
một cái lều cũ nát thứ
hai.
Ông tôi nói:
-
Lão ta quan sát nhà ông
đấy. Kia kìa, ở trên kia
là ngôi nhà của ông
đấy. - Tôi giật thót
mình. Cho dù ngôi nhà
của ông tôi còn cách xa
khoảng 1 km nhưng tôi
đã nhận ra đây là một
ngôi nhà dột nát xiêu
vẹo có thể đổ bất cứ
lúc nào. Xung quanh nhà
chất một loạt xe ô tô
hỏng, rỉ nhoèn, một lô
một lốc tủ lạnh cũ và
không biết bao nhiêu là
rác rưởi. Những thanh
gỗ hàng rào cái gẫy, cái
xệ, bạc phơ bạc phếch.
Chúng tôi bước vào
nhà. Ông chỉ cho tôi căn
buồng của mình. Trước
kia đây là buồng rửa
mặt. Trong buồng còn
có một cái chậu rửa đã
hỏng và một cái máng
rỗng. Trên sàn là một
cái đệm sọc đầy bụi
bặm và một chiếc chăn
len cũ màu xám. Mông
nhện dăng chằng chịt
trong buồng. Trong nhà
bếp, cạnh cửa sổ, tôi
phát hiện thấy cái ống
nhòm. Một phần cửa
kính được lau chùi sạch
sẽ để có thể chĩa ống
nhòm xuống núi theo dõi
nhà ông Foxy.
Ông tôi nói:
- Ta còn phải đi đóng
mấy cái cọc ở bãi trên,
nếu cháu thích, cháu có
thể đi dạo quanh đây,
nhưng đừng có tới gần
nhà lão Foxy. Cẩn thận
kẻo lạc đường đấy.
Nói xong ông đóng sầm
cửa và ra khỏi nhà. Về
chiều trời vẫn còn nắng
nóng. Tôi đi dạo một lúc
quanh trang trại của
ông nội sau đó đi vào
khu rừng nhỏ phía trên.
Tôi thấy một con rắn
màu nâu và vài con
thằn lằn, ngoài ra không
thấy gì hơn. Tôi nghe
văng vẳng tiếng ông nội
đóng cọc trên đồng cỏ.
Sau đó tôi nghe thấy
những âm thanh kỳ lạ,
rõ ràng là tiếng nhạc.
Có ôi đó đang chơi một
bản nhạc nhưng tôi
không tài nào đoán
được đây là loại nhạc
cụ gì. Mãi sau tôi mới
nhận ra đó là lá cây
bạch đàn. ôi đó đang
chơi bản nhạc Click go
the Shers bằng lá bạch
đàn. Tôi ngồi trên một thân
cây lắng nghe tiếng
nhạc trầm bổng. Thật
tuyệt vời khi được
nghe một nhạc sĩ giỏi
như thế biểu diễn. Tiếng
nhạc trầm trầm như
tiếng ong bay ù ù giữa
rừng cây lặng lẽ. Tôi
đảo mắt tìm kiếm
nhưng không phát hiện
ra một ai. Sau đó tôi
cảm thấy đau nhói ở
cánh tay trái. Tôi nhìn
kỹ thấy tay bị rách một
đoạn. Máu ra khá nhiều.
Tôi cũng không biết tại
sao mình bị thương. Có
lẽ tôi bị vướng cành
cây. Tôi cố gắng chạy
thật nhanh về nhà và
quên khuấy tiếng nhạc
trầm bổng.
Ông tôi ngồi uống trà
trong bếp. Ông nổi nóng
khi trông thấy vết
thương trên tay tôi.
Ông quát:
- Mày làm thế nào mà
đến nông nỗi này. Tôi
thưa:
- Cháu cũng không
biết nữa. Cháu ngồi trên
một thân cây và bỗng
nhiên thấy thế này. Ông
hỏi ngay:
- Có nhạc không?
Cháu có nghe tiếng
nhạc không?
- Có ạ, ôi đó thổi một
điệu nhạc bằng lá bạch
đàn. Người đó thổi rất
hay ông ạ. Mặt ông đỏ
rực lên. Ông hỏi:
- Hắn chơi bản nhạc
Click go the Shers phải
không?
Tôi gật đầu. Ông đứng
phắt dậy với khẩu súng
bắn đạn ghém treo trên
tường. Ông chạy vọt ra
cửa và chĩa khẩu hai
nòng về phíaão Foxy
bắn liền hai phát. Tiếng
nổ rất to làm mấy
miếng kính cửa sổ rung
lên bần bật. Tôi chạy
vọt ra ngoài và nhìn
xuống dưới núi, xa xa là
ngôi nhà của lão Foxy.
Một bóng người bé tí
xíu đang đứng ở hiên
chỉ trỏ về phía chúng
tôi. Một tia chớp sáng
chói, sau đó lại một
phát súng nổ rền vang
từ khẩu súng bắn đạn
ghém.
Ông tôi nói:
- Xong, cho qua, xa
hàng dặm rồi.
Ông đi vào, vừa đi vừa
cười thầm một mình. Kể
cũng không có gì lạ khi
lão Foxy bắn trượt.
Cũng không có gì lạ khi
hai người chỉ bắn sát
sàn sạt. Vì không thể
dùng súng bắn đạn
ghém để bắn xa.
Tôi hỏi:
- Thưa ông có
chuyện gì vậy? Vết
xước đó không thể do
ông ấy gây nên. Xung
quanh chỗ cháu ngồi
không có lấy một bóng
người. Cháu nghĩ, rất
có thể đây chỉ là một
tai nạn nho nhỏ.
Ông tôi trầm ngâm
không đáp. Ông ăn một
lát bánh mỳ quệt đầy
mứt quả. Sau đó ông
dùng lưỡi đẩy đi đẩy lại
hàm răng giả để gạt
những hạt nhỏ trộn lẫn
trong mứt quả.
Ông nói:
- Cháu đừng bận
tâm về những việc
không liên quan tới
cháu. Foxy là một lão
già nham hiểm hơn cả
rắn độc. Chính lão ta đã
xẻo thịt cháu đấy. Tôi nói:
- Nhưng mà...
- Không nhưng gì cả.
Từ nay ông không cho
phép cháu đi lung tung
mà không có lệnh của
ông.
Câu chuyện đến đó là
hết, ông không muốn nói
gì nữa. Ban đêm tôi ngủ
trên tấm đệm cũ. Tôi
cựa quậy trằn trọc một
lúc rồi thiếp đi.