Đọc và suy ngẫm
TÔ PHỞ TÁI VÀ ÂN NHÂN.
Vậy là hắn được tha về....!
Thứ gì của hắn còn xài được, hắn
để lại hết cho anh em. Trong này,
cái gì cũng quý.... Chỉ giữ lại bộ
đồ duy nhất mặc trên người.
Miếng giấy ra trại xếp làm bốn,
nhét mấy chục ngàn vô giữa, hắn
cắm đầu đi thẳng. Không ngó
lại....
Tuyệt đối không ngó lại dù chỉ
mòt lần... Là mấy tay ở tù nhiều
lần dặn vậy. Lưu luyến gì...? Tiếc
rẻ gì...?Nhìn lại lỡ có huôn.... Mình
không nhớ nó, nhưng nó nhớ
mình, nó khiến cho có chuyện vô
lại thì sao..?
Chưa có một dự tính nào trong
đầu, Nhưng hắn tự hứa với lòng
mình...
Sẽ không bao giờ..., Không bao
giờ, trở lại nơi này lần nữa. Về
đã...!
Về rồi tính tiếp....
Chỉ cần nhảy lên hai chuyến xe
đò là hắn tới quê. Là thấy được
con mương trước nhà. Thấy
hàng so đũa và cái mái nhà lá xác
xơ...
Không biết má hắn giờ ra sao...?
Lâu lắm rồi không thấy bà lên
thăm. Hắn đã nghĩ tới tình huống
xấu nhất...! Hay bà đã mất rồi
không chừng....? Mấy năm trước,
lúc mới vô tù, bà có lên thăm
nuôi hắn đâu được một, hai lần
rồi thôi....
Thấy yếu lắm...! Nói chuyện với
hắn như trối...! Câu nào cũng đầy
nước mắt....! Lớp già, lớp nghèo,
sống lủi thủi một mình, thêm lớp
nhớ con, bà như cây đèn chông
lắc lư trước gió hằng đêm, tắt hồi
nào không hay...!Hắn đã sợ hãi
khi nghĩ tới điều này. Sợ còn hơn
lúc người ta tuyên án ba năm tù
ở với hắn. Hắn ăn năn, hắn hối
hận, hắn tự nguyền rủa con
người mình, ngày này qua ngày
khác. Ngày tháng ở tù thì kéo dài
tưởng chừng như vô tận...
Hắn chai lỳ với mọi cảm xúc, chịu
đựng vượt mức mọi thứ, để chờ
ngày hôm nay...
CÒN TIẾP....