26shinobukocho đã viết:PHẦN 2
Ruột hắn nóng như lửa đốt, mà
cái xe đò cứ rề rề, chạy rồi
ngừng, ngừng rồi chạy liên tục.
Tới thành phố thì đã quá trưa....
Chỉ cần thêm một chuyến xe nữa
là hắn đã có mặt ở nhà. Hắn hối
hả tìm trạm xe buýt ra bến xe
miền Tây. Miệng khô khốc, bụng
đói cồn cào...
Hắn dừng lại ở thùng bánh mì từ
thiện, may mắn không chào đón
hắn, thùng bánh mì lại trống
trơn...
Hắn uống liền hai ca trà đá ở cái
bình nước miễn phí đặt gần đó.
Đầu hắn quay cuồng, cái đói ở
đâu kéo tới thiệt lẹ, thiệt nhanh...!
Hai chân hắn bắt đầu run lên. Con
đường trước mặt như quen như
lạ. Đã có một thời hắn kiếm
miếng ăn trên những con
đường. Hắn rất khéo tay. Không
có cái khoá xe nào mà hắn cần
quá một phút để mở. Hắn mở
khoá xe điệu nghệ như một nhà
ảo thuật. Cái điệu nghệ đưa tới
một án tù...! Với hắn, trộm cắp
cũng phải có nghệ thuật và
nguyên tắc riêng của nó. Thứ
nhất, không ăn cắp xe... cùi bắp.
Bán chẳng được bao nhiêu, phí
một lần ra tay...
Lại nữa, chủ nhân thường là
những người nghèo. Chiếc xe là
cái cần câu cơm, là cả một gia tài.
Mất đi, lập tức...đời người đó là
bể khổ...! Chôm không đành...!
Thứ hai, có lựa xe đẹp, mắc tiền,
thì cũng không chơi ở mấy cửa
hàng, trường học....
Ở đó có người coi, có bảo vệ. Khó
chơi đã đành. Chơi được, thì nạn
nhân không phải người mất xe,
mà là chính họ. Những người đi
làm cái nghề giữ xe được mấy
đồng bạc.... Đền một chiếc xe là
mạt, là ăn mày. Kẹt mấy cũng
đừng chơi... Tội nghiệp người
bảo vệ...
Ngon lành nhất, đã nhất là canh
me chôm trước cửa nhà, chôm
của mấy tay có tiền, chạy xe xịn
đi ăn chơi, mua sắm. Ăn hàng
xong là nhẹ nhỏm, là khỏi băn
khoăn, thắc mắc...
Hắn lắc lắc đầu, cố thoát ra khỏi
cái ám ảnh ngứa nghề để đi tiếp..
Ngẩng lên, thấy ngay tấm bảng,
đập vô mắt:
“Phở bình dân- Tái Nạm Gàu Gân.
35k một tô”. Xe phở đặt phía
trước tiệm. Thùng nước lèo kế
bên. Mấy tảng thịt bò treo lủng
lẳng bắt mắt. Không nhớ đã bao
lâu hắn không được ăn phở.
Thèm và đói... Cái đói réo gọi. Đói
dữ dội... Đói chảy nước mắt... Đói
leo qua sức chịu đựng của hắn.
Hắn lôi tiền ra đếm...
¤
CÒN NỮA
Co ma nào on đâu mà đọc