Chap 1: Cuộc chạm mặt
Hôm nay nó và hai con bạn thân sẽ chuyển qua trường mới, trường Blue Star - ngôi trường nơi các con nhà quí tộc mới được vào học nhưng cũng phải thuộc hàng giỏi trở lên- nó vào được đây là nhờ vào xuất học bổng duy nhất của trường dành cho khối 11 mà nó giựt được, còn hai con bạn của nó cũng tò mò nên chuyển theo.
Tít....tít....tít
Tiếng chuông bào thức vang lên inh ỏi. Nó ngái ngủ đưa tay tìm ra nơi phát ra âm thanh đáng gét phá rối giấc ngủ ngàn vàng của mình, mặt nhăn nhó. Cầm lấy cái đồng hồ báo thức. Hình ảnh lờ mờ hiện ra trước mắt làm nó tá hỏa
-Áaaaa....6h50 rồi sao, 7h là vào học rồi, kiểu này chắc chết quá!!!!
Vọt ra khỏi chiếc giường yêu quí của mình rồi chạy đi làm vệ sinh cá nhân, mặc quần áo trong vòng 3" rồi ba chân bốn cẳng phóng ra khỏi nhà, đầu tóc thì chưa kịp chải chuốc gì cả, và nó chợt nhận ra một điều đau lòng rằng
-Ax, baba mama đi làm hết rồi, hic…….
Không nghĩ nhiều nữa, nó cắm đầu chạy như bay tời trường, cũng may là trường nó gần nên không đến nỗi chạy đứt hơi mà chết. Cái cuộc đời của nó cứ đi học mười ngày là trễ hết chín ngày rưỡi
Mải lo cắm đầu chạy mà nó không để ý thấy nguyên cục đá bự khủng bố nằm ngay trước mặt. Cố gắng phanh lại thật nhanh nhưng đã quá muộn rồi. Chuyện gì tới rồi cũng tới. Nó nhắm tịt mắt lại chuẩn bị cho cái thân tàn tạ một cú tiếp đất miệng hét to
- Chúa ơi!!! Cứu Con!!! T-T
Như nghe được lời nó, trong lúc quờ quạng cành cây từ đâu chìa ra, nó nắm cành cây và thoát chết. Thở phào nhẹ nhõm, nó chấp tay lên cảm tạ
-Phù phù, tạ ơn chúa, con yêu người lắm lắm!!
Cái cuộc đời nó cứ vậy, mở miệng ra là lại kêu chúa, rồi lại nhớ đến cái chuyện hệ trọng trước mắt, nó tiếp tục cái công việc cắm đầu chạy. Chạy được một quãng thì thấy thiếu thiếu gì đó...
-Áaaaaa.... Cái cặp đầu mất rồi!!!!
Ôm đầu tức tưởi, nó vội quay đầu lại, tự trách mình sao lại lơ đễnh như vậy. Vừa chạy nó vừa suy nghĩ, lục lọi cái đầu óc xem quăng đâu mất rồi
Chợt nhớ ra, lúc nãy, trong lúc nguy cấp nó đã quăng cái cặp và theo sau đó là một tiếng "Á", lúc đó nó cứ tưởng là tiếng của nó (~_~). Hic, đúng là trong lúc nguy cấp thì đầu óc con người ta chẳng minh mẫn được
Đến nơi, hình ảnh một tên con trai đang nằm "sải lai" dưới đất đập vào mắt, kế bên là cái cặp của nó. Thủ phạm không ai khác!! Là ai??
" Thôi chết rồi, có khi nào cái cặp của mình làm bể đầu hắn không ta, không được, như vậy thì mình phạm tội giết người rồi. Ôi không, mình còn trẻ quá mà, người tài năng, xinh đẹp như mình mà đi tù sao, không được, không được, phải trốn thôi"
Nghĩ rồi nó rón rén lại gần rồi lấy cái cặp bỏ chạy. Nhưng..... sao cái chân hoạt động hết công suất mà cái người không di chuyển vầy nè. Theo như sự tò mò của con người và trong máu của nó vội quay phắt người lại. Một bóng dáng to lớn đang đứng phía sau. Tất nhiên là bây giờ nhận định của nó kia sẽ là một xác chết sống dậy, vội vung tay liên hồi, miệng lắp bắp vài chữ rồi hét toáng lên
-Áaaaa.... m....m....maaaa....!!!!
Tự dưng không đâu lại bị đánh túi bụi vào người, vội đưa tay lên đỡ, tên con trai gắt lên, đôi mày khẽ nhíu lại
-Này, làm trò gì vậy????
-Tôi xin lỗi mà, tôi không cố ý đâu, đừng có về ám tôi mà, huhu….
-Lảm nhảm cái quái gì vậy??
Nhận định được tình hình, lúc này nó mới ngước lên "người đâu mà cao thấy gớm". Oa! mặt hắn trông như thiên sứ vậy. Đôi mắt màu đen nhưng sao cảm thấy buồn và lạnh lẽo quá. Cái mũi cao thanh tú điểm ngay giữa khuôn mặt, làn da trắng không tì vết "trắng hơn mình cơ O.O" không thể tin được là trên đời này có người đẹp như vậy. Nó ngơ ngác nhìn .... 30s sau, tỉnh mộng
-Ủa, anh chưa chết hả? Hờ hờ, may quá, may quá, tạ ơn chúa, tạ ơn thánh ala, các vị thần linh và………..
Chưa kịp nói hết câu, hắn đã cắt ngang lời cảm tạ của nó bằng câu nói không đầu không đuôi và âm lượng không nhỏ
-YA, CÓ BỊ ĐIÊN KHÔNG VẬY???
Tiếng hét của hắn làm giật cả mình. Tức quá định quật lại cho hắn một trận như cái tính của nó…. nhưng nghĩ lại tại nó sai nên đánh ngậm bồ hòn làm ngọt, làm gương mặt bi thương nhất có thể, nó nhìn hắn buông ra một câu hết sức ngây thơ
-Tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu, chỉ tại cục đá đó đó, anh muốn gì thì tính sổ với nó đi.
Vừa dứt câu, nó liền vung tay định bụng giật cặp bỏ chạy, nhưng hắn mạnh quá (không biết có tập tạ không) nó không tài nào giật ra được. Gương mặt hắn vẫn chẳng thể hiện cảm xúc gì nhiều, chỉ trợn mắt lên rồi hùng hổ nhìn nó
-Xin lỗi là xong à? Tính sổ với cục đá sao? Không lẽ lại cầm lên đập vào đầu cô cho sưng lên giống như đầu tôi sao?
Nghe hắn nói nó mới ngước lên nhìn "Ôi, sưng lên một cục to quá, cặp mình nặng như vậy sao? nhìn mắc cười quá, haha" một suy nghĩ cộng thêm hình ảnh trước mắt chạy qua đầu làm nó muốn phá lên cười mà phải cố ngăn lại vì cười trong tình thế này là "nguy hiểm", ho nhẹ một cái để ngăn cơn cười lại, nó tiếp tục làm gương mặt thành khẩn
-Tôi không cố ý thật đó, hay bây giờ anh để tôi đi, tôi đang gấp lắm, có gì sau này tôi mời anh uống nước tạ lỗi được không?
-Không được, tạ lỗi ngay bây giờ đi
Thật là bực mình hết sức, nó đã xin lỗi như vậy rồi mà hắn vẫn cố ý không để cho nó đi, lại còn sắp trễ giờ học nữa chứ. Bây giờ thì hết chịu nổi nữa rồi. Không thể tin là con người mang gương mặt thiên sứ kia lại có tâm hồn của âm binh.
Cái gì cũng có giới hạn của nó, nghĩ rồi nó quyết định không năn nỉ ỉ ôi nữa, xả cho hắn một trận cho hả cơn giận mình nhịn nhục từ nãy tới giờ
-Nè, anh vừa phải thôi nghe chưa, đừng có thấy tôi hiền rồi làm tới, tôi đã xin lỗi anh rồi còn gì. Tại sao cứ kiếm chuyện với đứa con gái dễ thương, ngây thơ như tôi chứ, có buông ra không hay là anh muốn tôi đập vô đầu anh thêm phát nữa. HẢ????
"Phục mình quá, không ngờ lại nói trôi chảy mà xúc tích như vậy ^^"
Khẽ cười thầm trong bụng vì có thể nói được một câu đầy “văn chương” và hăm dọa như vậy. Lần này thì chắc là hắn đã sợ nó rồi, sẽ để cho nó đi ngay thôi. Khà khà
Nghe nó nói xong, hắn trợn tròn mắt lên nhìn nó (chắc là do sốc), không ngờ đứa con gái với thân hình nhỏ nhắn như vậy mà tại có cái âm lượng tốt quá, đã hại người ta mà còn dám lớn tiếng, được thôi, thích thì hắn chiều. Tay siết chặc lấy cái cặp, hắn vẫn bình thản buông ra một câu
-Không buông, đền đi!!!
Máu nó muốn sôi lên được. Đúng là ép người quá đáng mà!! Giật cái cặp nó lại hét
-Buông ra!
-Không buông!
-Buông ra!
-Không!
-Tôi hỏi lần cuối có buông ra không?
-K.H.Ô.N.G ... không là không- hắn đánh vần từng chữ rồi nói chắc nịch
-Được thôi, là tại anh đó nhé, đừng trách tôi
Hỏi lại một câu cho chắc rồi cười một cái đầy nham hiểm, nó nhắm vô chân hắn và đạp thật mạnh. Đôi mày khẽ cau lại, hắn ôm lấy chân và buông chiếc cặp
Chỉ chờ có vậy nó giật cặp bỏ chạy không quên quay lại lêu lêu hắn, gì chứ chuyện chọc tức người khác thì nó phải nói đạt cấp độ sư tổ của sư tổ.
-YA, CÔ ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO TÔI!!!! >.<!!!- Đầu bốc khói phừng phừng, hắn gọi theo í ới, nhưng bóng nó dần khuất dạng, đi tới nhặt lấy cái cặp của mình, hắn bước tiếp. Thầm ghi sâu hình ảnh của đứa con gái lúc nãy vào đầu và thề với lòng mình rằng "Gặp lại tôi lần nữa thì CÔ SẼ ĂN ĐỦ"
Chap 2: Chạm mặt lần 2
Chạy tới trước cổng trường, cánh cổng đang dần tự đóng lại, không hiểu tại sao cánh cổng lại có "năng lực" như vậy (cái đó là cổng chỉnh bằng máy đó bà ơi). Không thể trễ học bữa đầu được. Nó dùng hết nội công còn lại của mình và phóng tới, vừa bước chân qua cổng thì chính lúc đó cổng đóng hoàn toàn
-Ôi may quá, cứ tưởng là bị nhốt ở ngoài luôn rồi chứ
Vì là trường quí tộc nên nó cũng khác trường bình thường đó là trễ giờ thì không được vào trường, coi như được nghĩ và có lí do "chính đáng" về giải thích với ba mẹ (^-^)
Nhiệm vụ tiếp theo của nó là tìm lớp vì nó vừa chuyển qua đây mà, nhìn cái trường mà nó thở dài than trách
-Trời ơi, cái trường gì mà to kinh khủng, biết tìm tới bao giờ đây????
Ngôi trường có một khuôn viên lớn, với tổng cộng 200 lớp, 50 phòng thí nghiệm và 50 phòng dành cho giáo viên, hiệu trưởng, WC....... Đằng sau khuôn viên là một sân lớn mà "giang hồ" thường gọi là sân sau. Trường không có nhà kho hay gì cả để tránh trường hợp học sinh lui tới "quánh lộn ì xèo"
Trường có năm lầu mà lớp nó lại nằm ở lầu 3 "Cứ leo như vầy chắc có ngày mình thành cây sào quá!! Sao trường không làm thang máy nhỉ???" (5 lầu mà đòi thang máy) Vừa leo lên cầu thang mặt nó vừa nhăn nhó, miệng cứ lầm bầm trách mấy ông kĩ sư không chịu thêm cái thang máy vào bản vẽ. Nhìn qua nhìn lại, nhìn tới nhìn lui
-A! Đây rồi 11A1
Thở hỗn hển, nó mừng rỡ, hớn hở chạy vô trong lớp, xác định vị trí của Mi và Lam. Mi, Lam có xe đưa rước nên chắc chắn là có mặt rồi, nhìn thấy Mi, Lam đang ngồi nói không ngừng phía dưới nó liền chạy xuống và yên vị ở cái bàn sau lưng Mi, Lam- cái bàn dưới chót ý- rồi sau đó tự dưng nhớ tới cái tên lúc nãy, nó lại nổi đóa lên và xả giận lên hai con bạn
-Hai con kia, bạn bè như vậy á hả, đi học mà không thèm call tao một tiếng, để tao phải chạy thụt mạng vậy nè!!!
-Ờ…… tại tụi này thấy mày ngủ ngon quá nên không nỡ phá giấc ngủ của mày(xạo quá), thấy mày thức đêm chăm chỉ học bài nên tụi mày định để cho mày "xả" một bữa - Mi thấy nó giận nên nói một câu "quan tâm" đến nó
-Thôi, mệt quá, tao "nằm" nghĩ mệt đây(nằm lên bàn)
Thấy nó nói vậy hai con bạn mừng lắm, tại con này nắng mưa thất thường, có lúc nó điên lên là bay vào bóp cổ hai con bạn chứ chẳng vừa. Tại nó có cái lí do gây sự đúng, thường thì đi học hay gọi cho nhau, nhưng hôm nay vì hớn hở mong trường mới mà hai con bạn nó quên bén. Chứ còn thì bình thường tự dưng bị xả giận lên đầu thì hai con bạn nó cũng chẳng dại gì mà ngồi im "hưởng thụ" đâu. Hai đánh một không chột cũng què thì sợ gì hehe
Nghỉ ngơi được một lát thì tiếng chuông vào học vang lên. Tiết đầu là của cô giáo chủ nhiệm dạy môn Tiếng anh. Cô giáo bước vào, nhìn cô trông trẻ lắm khoảng 25 tuổi, chắc là sinh viên mới ra trường. Miệng cười tươi rói, rồi cô khẽ gật đầu chào
-Chào các em, năm nay cô sẽ tiếp tục chủ nhiệm lớp chúng ta và thầy hiệu trưởng báo thì lớp chúng ta sẽ có 3 bạn mới,....um, đâu rồi nhỉ?- cô vừa nói vừa lục trong cặp cái danh sách lớp vì chẳng nhớ nổi tên tụi nó
-Thưa cô, là tụi em ạ- Mi, Lam đứng dậy "líu lo", tay nắm lấy áo nó kéo kéo
-Chào các em! Các em tự giới thiệu về mình đi
-Em tên là Tôn Nữ Quỳnh Lam- Lam nở nụ cười tươi rói
-Em tên là Phan Ngọc Thoại Mi- Mi cũng nở nụ cười rạng rỡ không kém mắt lại chớp chớp
Đang “thả hồn chu du cùng mây gió” tự dưng bị hai con bạn lôi đầu dậy, mặt cứ như đưa đám, nó thểu não đứng lên kéo một hơi dài chán nản
-Dạ.... Nguyễn Hoàng Bảo Nhi!!!!
-Ừ, các em ngồi xuống đi
Chỉ chờ câu nói đó của cô, nó thả mình "rơi tự do" và tiếp tục "nằm" nghỉ ngơi cho lại sức sau khi phải tập thể dục buổi sáng (~_~!)
Đang "nằm" trên bàn (vì nó ngồi bàn cuối nên cô không để ý) nghe cô phổ biến nội qui thì một tên con trai từ đâu đi vào lớp, nó khẽ nghe thấy tiếng mấy đứa con gái mừng rỡ nói nhỏ với nhau như là "Mừng quá anh ấy không nghĩ học"......."Sao anh ấy nhìn góc nào cũng hot vậy"...... Chẳng quan tâm "anh ấy" là tên nào hay "cá sấu" cỡ nào nó vẫn nằm im không cử động, mắt vẫn lim dim
-Sao giờ này em mới vô lớp- tiếng cô giáo dò hỏi
-Em bị tai nạn- Cụt ngũn nhưng ít ra còn có chủ ngữ
-Thôi, em về chỗ đi, em nên nhớ mình là hội trưởng hội học sinh nên đừng đi trễ nữa nhé!
Nghe cách trả lời mặc dù rất buồn ngủ nhưng vì máu tò mò (máu này thấm sâu trong tủy luôn rồi) nên nó liền ngẩn đầu lên xem cái kẻ nào lại trả lời ngang ngược vậy mà còn có chức danh là hội trưởng hội học sinh nữa chứ
Vừa ngước lên "Ôi không, là hắn, lúc nãy thấy hắn mặc đồng phục trường mà mình không để ý, nhưng sao hắn đi học trễ mà lại được vào trường???? Không lẽ hắn đánh lén bác bảo vệ rồi mở cửa chạy vào à??(tưởng tượng lung tung)"
Thấy mặt hắn nó giật một cái, một luồn khí lạnh chạy dọc qua sóng lưng, cảm giác có chuyện không lành, nó vội vơ đại một cuốn tập lên che mặt, miệng không ngừng lẩm bẩm
-Đừng xuống đây, đừng xuống đây, chúa ơi đừng cho hắn xuống đây.
Vừa che cuốn tập ngang mặt vừa lầm bầm kêu chúa nhưng có lẽ lần này chúa không nghe thấy tiếng nó. Hắn bước xuống và hạ cánh ngay chỗ trống bên cạnh nó.
-Chúa ơi sao người nỡ đối xử với con như vậy!!!
Mặt nó nhăn nhó, mếu máo, thầm trách tại sao "Người" không giúp nó trong khi nó đã thật lòng thành khẩn đến vậy. Đau khổ nhìn cuốn tập, nó khẽ liếc xem hắn đang làm gì.
Quăng cái cặp lên bàn rồi hắn ngồi xuống, bắt chéo chân và hai tay quàng trước ngực mà theo nó nhận xét thì đó là kiểu ngồi của mấy tên công tử bột
Tiếp tục lấy cuốn tập che mặt định bụng cầu cứu hai con bạn thì,... ôi thôi, tụi nó hồn lìa khỏi xác từ lúc nào rồi. Muốn tức điên, tự hỏi lòng vì sao mình lại chơi được với hai cái đứa này, mặt nhăn nhó còn hơn cả khỉ, miệng lầm bầm rủa
"Đúng là hám trai mà, hai con bạn đáng gét, thấy trai là sáng mắt, cầu cho tụi bây rớt hai con ngươi cho chết luôn"
Thấy nó cứ chắn cuốn tập, ngồi thì cứ loay hoay, khó chịu hắn lên tiếng gắt
-Này, chỗ của tôi, đi chỗ khác….. Lấy tập ra, chướng mắt- Hắn tuôn ra một lèo hai ba câu mà câu nào cũng ăn bớt. Thật là....... thêm hai, ba chữ nữa vào câu cho nó lịch sự thì sợ hết hơi à??
Giả vờ không nghe thấy nó cứ ngồi khấn thần thánh thổ địa……, cầu mong cho hắn biến đi chỗ khác hoặc té ghế hay gì gì đó cũng được, miễn sao để cho hắn biến khỏi chỗ này là được, mắt nhắm tịt lại để tỏ lòng thành
Bực mình vì lần đầu tiên có người lơ đi lời nói của mình nên hắn đưa tay giật phăng cuốn tập. Và ngay sau đó, gương mặt ngơ ngác và có chút gì đó sợ hãi đập vào mặt hắn. Thoáng ngỡ ngàng khi nhìn thấy mặt nó nhưng rồi sau đó thì nhếch môi tạo nụ cười mà theo nó là đểu với mọi góc nhìn (~.~)
Bị giật phăng cuốn tập, tim nó như muốn rớt ra ngoài, lén quay qua nhìn hắn, nhìn gương mặt đểu cười nửa miệng của hắn mà nó thấy sợ hãi xen lẫn tức giận. "Làm cái quái gì mà cười kiểu đó?? Ừ, là tôi đây!! Tôi đạp chân anh đây làm gì được tôi"- Trong lòng thì đang nghĩ với câu nói đầy ngạo mạn nhưng ngoài miệng thì nó lại im thin thít
Hai tiết học trôi qua trong sự thấp thỏm của nó, giờ giải lao mong ước cuối cùng đã đến
Chuông vừa vang lên, cả đám con gái chạy tới vây lấy hắn, cũng may là nó nhào ra kịp, không thì ngộp thở hay bị đè bẹp chết rồi. Quay lại nhìn đám con gái lòng nó liền trỗi dậy một câu kết luận "Hám trai sẽ dẫn đến sức mạnh phi thường và mặt dày ngang với khiên thép!!"
Mấy con nhỏ chạy đến nào là "anh Phong em có cây kẹo nè anh ăn đi".."anh Phong đây là món sushi em tự làm, anh ăn đi"... nó nghe mà rợn cả người, nhìn mấy con nhỏ cứ như mấy con gì nhoi nhoi, nó nhìn mà nhột lây ^-^. Cảm thấy hắn quả là rất pro khi chịu nổi mấy con nhỏ đó. Hám trai cũng tạo nên sự kiên trì vì thường xuyên bị xỏ vào mặt và cho ăn bánh bơ nhưng chẳng cô nào chịu từ bỏ. KHÂM PHỤC!!!
Chạy lên kéo hai con bạn xuống canteen, ngày đầu tiên phải khám phá “kho tàng” ẩm thực chứ……. Nhưng mà kẹt cái gì thì phải, nó kéo mà không con nào chịu đi, quay lại nhìn thì... ôi thôi, hai nàng đang đứng mơ màng nhìn chàng bị vây quanh. "Hám ai không hám, lại hám tên âm binh đó, đúng là....."
Máu nóng lại dồn lên, nó lôi mạnh hai con nhỏ đi, miệng không ngừng lầm bầm chử-i rủa ai đó làm cho “ai đó” hắt hơi liên hồi
. . . : : : Trong căn tin : : : . . .
Tìm một cái bàn nó hạ cánh cùng một đống đồ ăn và cùng Mi, Lam thưởng thức (nói là cùng nhau vậy thôi chứ thật ra có một mình nó ăn à, ham ăn quá ~.~)
Sau một hồi mơ màng gì đó, Mi quay qua Lam cười tươi rói, miệng ríu rít
-Ê mày, thấy anh hồi nãy không?
Lam mắt sáng lên khi nghe nhắc tới hắn, nhỏ đưa tay chống lên cằm rồi tiếp tục bàn tán
-Ừ, hot quá trời, nhìn y như thiên thần vậy. Nhưng mà sao mặt lạnh băng à
-Nhi, mày biết anh chàng kế bên mày tên gì không?
Chợt hai đứa quay phắt qua nhìn nó, mắt long lanh, miệng cười tươi mơ màng. Mải lo ăn nên nó chẳng biết gì, ngước mặt lên ngơ ngác
-Hử....
-Tụi tao hỏi là mày có biết anh chàng thiên sứ đó tên là gì không?
-Ai?...........- gải gải đầu, chợt nó biết hai con bạn nó đang nói đến ai và lại bắt đầu cáu lên- Cái tên đó á hả? Âm binh chứ thiên sứ cái nỗi gì, cái đồ đáng gét thích gây sự
-Mày quen ảnh hả? sao quen được vậy? Quen lúc nào? Sao tụi tao không biết?....-Mi nhào vô hỏi nó tới tấp cừ như là paparazzi vậy, biết được càng nhiều thông tin càng tốt
-Ngưng cái điệp khúc câu hỏi của mày lại, từ từ tao kể cho nghe.....bô lô......ba la......bô lô.........
Nó vừa ăn vừa kể, miệng thì nhai ngồm ngoàm. Nhưng hai con nhỏ đâu tập trung vào cái miệng nó mà tập trung vào cái giọng oanh vàng đang thao thao bất tuyệt câu chuyện cùng nỗi uất ức của mình
-Mọi chuyện là vậy đó, tụi bây thấy tức không, cái tên đáng gét!!
Nó quay qua mong tìm được sự đồng cảm của hai con bạn thì thấy tụi nó đang ở trên chín tầng mây rồi. “Hám trai quá xá >.<!” Định bụng nhào tới véo cho mỗi đứa một phát thì tiếng chuông vào học vang lên "Hừ, cũng may là tụi bây có cái chuông cứu" Rồi đưa cái loa của mình vào tai hai con bạn, giọng líu lo
-Xuống, Mi,Lam ới ời, vô học rồi, xuống đi- nó nhìn lên trên trần nhà như là hai con bạn đang ở trên đó thật
Lúc này khi đang mơ được gặp hoàng tử, bị nó nắm tai kéo nên hai con mới tỉnh ra, khẽ đưa tay quẹt miệng một cái (eo) và đi lên lớp
"Trời ơi, bây giờ lên lại gặp cái mặt hắn nữa, chắc tổn thọ chết sớm quá T.T Tại sao số mình lại khổ như vậy chứ? Tại sao Ngài lại để cho con ngồi gần cái tên chết dẫm đó chứ? Why? Why? Why?..... "
"Tưng"- một cái bóng đèn to sáng lên trên đầu nó
Chạy đến bên cạnh Lam, mặt nó không còn gì miêu tả ngoài một từ "Gian"
-Ê Lam! mày có muốn ngồi với "thiên sứ" của mày không?
-Thiệt hả? Ok!!
Nhỏ gật đầu cái rụp và không cần do dự, chỉ chờ có vậy, nó chạy về chỗ ôm cặp chạy lên, miệng cười to hết cỡ, lòng hạnh phúc vì từ đây ta đã thoát được con "yêu quái đáng gét" đó rồi!!
Chap 3: Thù dai
Thấy nó ôm cặp chạy đi mặt hớn hở như vừa thoát khỏi nguy hiểm, hắn vội lên tiếng
-Đi đâu đó?
-Đi đâu kệ tôi
Đáp lại hắn một câu rồi nó chạy lên chỗ Lam và đẩy Lam xuống chỗ nó cứ như là tránh "tà", càng nhanh càng tốt, thả mình ngồi xuống chiếc ghế và lòng "thanh thản" (giống mới rửa tội quá)
-Tôi muốn cô ta ngồi ở đây- hắn lạnh lùng phán một câu với Lam, mắt vẫn không thèm nhìn nhỏ một cái
-Tôi không thích ngồi chỗ đó, với lại lúc nãy anh nói tôi không được ngồi ở đó mà, sao bây giờ lại bắt tôi xuống chứ- nó phản bác, hai con mắt trợn to hết cỡ (đóng phim kinh dị)
-Nhưng tôi nghĩ lại rồi- rồi hắn quay qua Lam- cô lên đi và kêu cô ta xuống đây
"Ôi ôi, đúng là hám trai mà" nghe hắn nói là Lam nghe theo răm rắp, chạy lên đuổi nó đi. Nó ức lắm nhưng không làm được gì cả vì đây là chỗ của Lam, Lam muốn lấy lại là quyền của Lam, nó không có quyền quyết định, ấm ức nó nhìn con nhỏ quát
-YA.... Mày được lắm,vì cái tên...... được thôi, Nguyễn Hoàng Bảo Nhi tao không ngồi ở đây nữa, tao kiếm chỗ khác- nói rồi nó ôm cặp chạy đi
Nhưng.... thất bại hoàn toàn, mọi chỗ mà có bàn trống nó đều không ngồi được vì... dường như ai cũng nghe thấy những gì hắn nói và.... không dám làm trái lại