Hồi 3: Điều kì diệu của lăng mộ...
??:??A.M Monday, December 21th, 2013 tại Giza, Ai Cập...
Họ từng bước từng bước dồn dập, vòng ngược lại dãy hành lang rộng lớn và cổ quái ban nãy. Không ai muốn nhìn về phíasau, về phía lũ quỷ đỏ khát máu.
- Nhìn kìa ! - Daisy trỏ tay về phía trước, một lỗ hỗng lớn trên bức tường.
Mọi người không do dự, co chânrẽ ngay vào.
Bỗng mọi người sững sờ ngơ ngác, đảo tròn con mắt, mặc cho tiếng bước chân của lũ zombie vẫn đang vang rầm rộ như xé toạt màng nhĩ họ.
Bên này còn rộng và dài hơn cả dãy hành lang kia. Nó đủ lớn để chứa cả một chiếc AC-130 kiêu hãnh. Một khung cảnh hùng vĩ hiện ra, dán chặt lên mắt họ. Trông kia, những tia sáng màu xanh lam kì ảo đang rọi lên đất, lấp lánh và lấm tấm hơi sương. Xa xa đằng kia, một dòng thác nhỏ liên tục chuyển mình, rào rào tung những hạt nước trong trẻo óng ánh lên, rồi lấm tấm rơi đều xuống. Có lẽ chính dòng thác này đã giúp tạo ra một hồ nước lớn bên dưới sau hàng nghìn năm. Ngay trước mặt Jack,Mary và Daisy nổi bật 4 cột trụ lớnTừng bước chạy dồn dập vòng ngược lại dãy hành lang rộng lớn ban nãy. Không ai dám nhìn về phía sau.
Không ai muốn thấy những con quỷ đỏ kia.
4 cây cột thẳng đứng, cao to và vững chắc tuy có chút nứt nẻ với những vết hằn sâu lên thân cột, nó đã đứng thẳng đó nâng đỡ những tảng đá rêu phong nặng hàng tấn nhiều thiên niên kỷ qua. Trên mặt cột không chút bụi bẩn. Điều kiện nơi đây đã luôn "tắm gội" cho mọi thứ trongnày với những màn sương ẩm ướt. Nhưng là điều kiện tốt để rêu và những thực vật khác pháttriển. Đâu đâu cũng thấy những lọn cỏ dại xanh tươi, những lớp rong rêu đậm màu lục trải đều lên từng mảng tường.
Nhưng lần này, họ không thể ở yên để cảm nhận vẻ đẹp này, khitiếng của đoàn zombie ngày càng gần.
Suy nghĩ thoáng chốc, cô nàng nhanh nhẹn và thông minh Daisy nhảy phốc qua cây cột trụ gần nhất.
- Qua thôi mọi người! - Cô giữ thăng bằng sau cú nhảy khiến 2 người kia tròn mắt - Không còn lựa chọn
khác đâu!
Daisy nói đúng. Giờ không còn đường nào để chạy cả! Hai người kia lấy đà nhảy qua. Chỉ trong tích tắc,
bóng dáng những tên zombie mang một khối sắt trước ngực hiện ra trước mắt bộ ba.
- Chúng... chúng... sẽ... nhảy qua đây chứ? - Jack lắp bắp. - Nhảy tiếp nào, qua kia đi!
Lần này Jack là người tiên phongnhảy qua cây cột gần đấy. Daisy cũng nhẹ nhàng phóng qua. Đếnlượt
Mary, cô lùi về sau một chút, lấy đà rồi phóng qua. Nhưng nhữngcành rêu cứ đùa giỡn mãi, khiến cô nàng
quá đà, bay thẳng qua khỏi cây trụ kia. Trong giây ngắn ngủi, tay Jack cầm chặt tay Mary, kéo cô trở lại.
Nhưng giờ đến lượt Jack không trụ lại được, anh chàng bị kéo theo Mary. Không chần chừ, Daisy cũng nắm
chặt vào bắp tay Jack, nhưng khối lượng của 2 người cũng kéo cô theo.
Cả ba bị kéo xuống khỏi cột trụ, nhưng may thay có một sợi xíchngay bên đó. Cũng như những sợi xích ở
nơi họ rơi xuống, sợi xích này cũng làm bởi vật liệu kì lạ, chịu đựng hàng nghìn năm trong môitrường ẩm ướt
này.
- Xin lỗi - Mary ấp úng - em gây rắc rối cho mọi người rồi!
- Không sao đâu - Jack nhẹ nhàng trả lời - chúng ta đều an toàn cả mà!
Anh không hề chú ý đến cảm giác khó chịu của hoa khôi Daisy.Nhưng có vẻ sợi xích chỉ bền theo thời gian,
chứ không theo trọng lượng. Sợidây rung lên từng nấc, ngày càng mạnh. Cuối cùng, sợi dây đứt lìa đầu
gắn với cây cột. Ba người nhanhchóng bị đưa theo đầu kia áp vào tường. Jack ở cao nhất, bị đập mạnh
vào tường, mất thăng bằng buông bàn tay đang nắm tay Mary.
- Không... MARY.
- Coi nào Jack - Daisy khó chịu - Cô ấy đã chết đâu nào!
Tay Daisy đã bắt kịp Mary. Jack thở phào, còn Mary thì vẫn chưa hết bàng hoàng. Nhưng sức nặng của ba
người làm sợi xích căng dài.
- Này anh có nghĩ rằng nó chịu nổi ba chúng ta chứ? Mary hỏi.
Chưa kịp trả lời, thứ thảm hoạ lớn nhất lại xuất hiện - lũ zombie.Chúng tiến đến cây cột gần họ nhất,
không vồn vã, háo đói như bất kì những bộ phim ma quỷ nào mà mọi người từng xem. Chúng biết rằng ba
người không còn đường thoát khỏi số phận gia nhập "đại gia đình" zombie, hay vì lí do nào khác?
Trong đầu Daisy xuất hiện hình ảnh của bọn zombie, nhưng xen lẫn đâu đó, là người mà cô đang được nắm
chặt tay - điều cô mơ ước từ lâu - Jack. Bỗng bàn tay kia của cô lỏng dần...
- Daisy!
Cô nàng giật mình xem lại nhữnggì mình đã làm. Tay cô đã buông Mary tự lúc nào. Không suy nghĩ,Jack
buông sợi dây tựa kia, tung một đạp vào vách tường cũ nát kia để lấy lực lao xuống, chụp lấy Mary...
[[[ Jack, đúng như dự đoán, có vận tốc đầu nên rơi nhanh hơn, nhanh chóng bắt kịp Mary.
Đôi tay rắn rỏi của anh ôm lấy Mary...
Anh ôm thật chặt, như thể sợ côrời khỏi vòng tay anh...
Có thể, đây là những phút giây cuối cùng họ ở bên nhau. Có thể, họ sẽ phải chịu những nhát chém oan
nghiệt của lũ zombie kia. Có thể, tình yêu tồn tại trong thế giới bí ẩn của loài sinh vật kia. Nếu vậy, chắc
chắn, hai người sẽ luôn luôn không chia rời.
Hai người không nói gì với nhau. Chàng ôm chặt nàng. Nàng cũng ôm chặt chàng tự bao giờ... . Hai người
cảm nhận như rằng mình khôngrơi, mà là lơ lửng. Đúng vậy, là cảm giác nhẹ nhàng hạ xuống, tình yêu giữa
hai người như một phản lực không để họ rơi xuống.
Không ai nói gì, nhưng những ýnghĩ của Mary và Jack giống hệtnhau! Họ luôn luôn bên nhau dù cho khác
phe phái, dù cho zombie chinh phục thế giới này, dù cho thế giới này đổ sụp, dù cho vũ trụ này không còn
tồn tại...
Đôi môi hai người gặp nhau. Nồng cháy hơn bao giờ hết. Vị mặn hơn bao giờ hết. Mỗi người cảm giác như
rằng, mình chính là của người kia. Trong hai người không cònhình ảnh của loài zombie gớm ghiếc kia, của
cuộc chiến giữa Global Risk và Black List, của cả thế giới này. Chỉ có hình ảnh của người đối diện. ]]]
Tất cả chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc nhỏ. Nhưng với Jack mà Mary, nó đã đủ, đủ cho một cuộc sống
con người - được hưởng yêu thương và hạnh phúc. Nhưng trong Lăng mộ kì diệu này không chỉ có Jack và
Mary, còn có Daisy nữa!
Daisy tất nhiên không thể nào hạnh phúc được trong những khoảnh khắc như vậy! Cô thất vọng xen lẫn
ghen tị. Dù gì đi nữa, cô vẫn có một cái tầm thường của bất kì côgái nào. Cô chẳng còn cảm giác vì đối với
chính mình nữa. Đôi tay cô cũng không buồn tựa vào điểm tựa lạnh ngắt kia. Cô rơi... rơi... .
Cuối cùng, cả ba đáp xuống hồ nước rộng lớn, chờ một kết thúc.Nhưng không... bọn zombie vẫn đứng trơ
trên đó đứng nhìn. Chúng tung ra từng tiếng thở nặng nề, cùng những tiếng hét xé toạc bầu không khí tĩnh
lặng nơi này.
- Anh có nghĩ rằng zombie không biết bơi không, Jack? - Mary, tay vẫn nắp chặt Jack.
Bỗng dưng, bức tường cô dựa vào thụt vào. Như một công tắt, nước từ trên cao rò rĩ khắp các phía. Phần
trên các vách đá bắt đầu nứt ra dưới sức mạnh của dòng nước cuồn cuộn. Dòng nước nhanh chóng làm
công việc mà thác nước nhỏ kia đã làm trong hàng nghìn năm. Mực nước dâng cao dần...
- Bơi lại thác nước lúc nãy đi! Đó là chỗ thoát duy nhất đấy! - Jack la lên trong khi cố ngoi lên trong dòng
nước cuộn mạnh.
3 người cố gắng bơi đến dòng thác. Nước đã dâng được đến đỉnh ngọn thác kia. Bên kia thác là một bờ
sông lớn. Họ đã thoát khỏi được khu đền kì lạ kia. Nhanh chóng liên lạc đồng đội đến ứng cứu sau cả ngày
trời mệt mỏi trong kia, họ tiến vềthành phố Black List để báo cáo kết quả...
Kỳ tới : Thoát khỏi những tên zombie một cách kì diệu. Nhưng mà những tên zombie trong đó thì sao? Và . . .