Đây chỉ là BẢN NHÁP, không phải chính thức
Chapter 10 : Rắc rối nội bộ
Part IV : Giải quyết mâu thuẫn
Hồi 2 : Quyết định của"hoàng tử"
??:?? ?????
[Mary đang dạo bước trên một con đường náo nhiệt ởthành phố Black List. Nơi đây trước khi có zombie đãồn ào rồi, giờ càng ồn ào hơn vì ai ai cũng hết mình tập luyện. Cũng đúng thôi, ngày xưa nếu thua còn có cơ may sống sót làm tù binh, còn bây giờ thì chỉ cóhoặc là cái chết "ân huệ" từ đồng đội, hoặc là đi theo cái lũ zombie to xác kia.
Mặt trời buổi sáng ngay trước mắt, chiếu từng tia dài xuống làn da trắng đầy gợi cảm của Mary. Mắt cô bị những giọt nắng tinh nghịch rọi vào khiến cô phải đưa đôi tay nõn nà lên che. Bỗng những tia nắng bị cái gì... à không... ai đó chắn mất rồi? Cô nhẹnhàng bỏ tay xuống, ngước nhìn lên...
Trông kìa, có phải là... Jack? Nhưng chàng không đi một mình. Một người phụ nữ đứng cạnh anh. Hai người tay trong tay tươi cười hạnh phúc vụt ngang qua cô. Mary cảm thấy dường như có một luồng gió thật mạnh lướt qua mặtmình. Rồi bỗng cô cảm thấymột thứ gì đó ĐẬP MẠNH xuống đầu mình... Mọi thứ TỐI ĐEN...]
Chí...p... chíp... chíp... . Tiếng chim hót? Vô lí, tại cái thao trường ồn ào này làm gì có tiếng chim trong trẻo ấy được! Mary choàngbật dậy. Trán cô nhễ nhại mồ hôi. Đúng rồi, cô đang ở nhà mình. Hoá ra chỉ là một GIẤC MƠ. Tiếng chuôngđiện thoại vang lên... Mary nhoài người đến, chộp lấy con dế đen. Là Jack. Sao tay cô run quá...
[Đêm hôm trước...
Jack tỉnh dậy vào buổi chiều. Khỏi phải nói anh mừng đến mức nào khi thấy Warren (dù tội nghiệpchàng trai một phen giật mình khi tỉnh dậy thấy Warren... ngồi kế bên). Thế rồi không biết anh hỏiý kiến gì với ông bác Warren mà anh giải quyết rắc rối một cách kì lạ : đề nghị Mary và Daisy trở vềphòng mình, và sáng mai anh sẽ điện thoại thông báo người anh chọn.
Cả đêm qua Mary đã khôngngủ được, và Daisy cũng thế. Mary cảm thấy bất an trong lòng. Quả thật là khócho Jack. Daisy đã từng cứu anh thoát chết trong gang tấc, lại quyến rũ, giờlại thêm Warren - người cũng là ân nhân, lại là người anh kính trọng nhất- là cha của Daisy. Cô không ngủ cả đêm dài để suy nghĩ, rồi thiếp đi lúc nào không hay.]
B..íp. Cô đưa máy lên...
- E...m đây... - Giọng cô cũng run run. Cô hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ bên kia.
- A.n..h... - Jack lắp bắp mãi - A.n..h... .
- ...
- Anh XIN LỖI nhưng...
T..ít.. Tít... Tít... Tít...
Mary không ngần ngại cắt cuộc gọi. Kết quả đã rõ! Côgái tội nghiệp gục xuống giường nức nở. Bình thường bên ngoài cô là mộtnữ sát thủ cứng rắn, nhưng cô vẫn chỉ là một người phụ nữ yếu đuối trong tình cảm thôi! Và không ai có quyền cấm cô buồn khóc cả. Sự mệt mỏi cộng với cả đêm không ngủ đủ khiến Mary lại thiếp đi lúc nào không biết..