- Cô … định làm gì? - Chi nhìn con dao trên tay An.
- Rạch vài đường trên mặt, trên bụng.. sẽ không chết ngay đâu. Khi tỉnh lại, cô ta sẽ đau đớn cho đến chết!
- Không chết vì đau mà vì chạm giới hạn: co giật và chết! - Tay quản lí lên tiếng đính chính - 1 cái chết không dễ dàng chút nào.
An đang ngồi xuống, mũi dao hướng thẳng vào mặt Băng. Chi quay đi
- Tôi không thích cảm giác mạnh, và đang có việc cần làm.
Chi bước đi, cùng lúc… An chạm mũi dao vào mắt Băng, vài tiếng cười thích thú từ cổ họng đám giúp việc …- Anh Phong??
Chap 45 (còn nữa)
Chi bước đi, cùng lúc… An chạm mũi dao vào mắt Băng, vài tiếng cười thích thú từ cổ họng đám giúp việc …
- Anh Phong??
An nâng lưỡi dao lên khi vừa nghe giọng Chi. Đám giúp việc cùng cúi đầu:
- Cậu hai!
Cô quản gia lập tức đứng dậy, xoay lưỡi dao nhét vào tay áo, không nên sơ sẩy bất kì hành động nào. Dù vậy, An cũng không hề lo lắng vì nghĩ Phong sẽ chẳng quan tâm Băng bị làm sao.
Ngược lại, cả Chi và tay quản lí đều thất thần.
-Từ phía xa, Phong đã tiến lại, thấy trước mặt khá nhiều người . Nhưng Yến Chi chặn đường:
- Anh đã đi đâu vậy? Anh ăn tối chưa?
Phong không quan tâm và đi lướt qua Chi.
-Cậu hai! - Đám giúp việc cúi đầu đồng thanh lần nữa. Phong dừng lại, đôi mắt từ từ đưa xuống. Cậu thấy người con gái ấy nằm ngất dưới sàn, với những vết bầm tím trên người. Phong lại ngước lên nhìn đám giúp việc, nhìn cô quản gia. Tay quản lí nuốt khan, nhìn Yến Chi ra hiệu. Còn An thì nghĩ nên giải thích một chút
- Cậu 2, không có gì cả! Chỉ là cậu Chấn Khang nhận ra bộ mặt thật giả tạo và trơ trẽn của ng tình, nhờ tụi em xử lí dùm thôi!
Hàng mi dày sa sầm xuống… Giả tạo và trơ trẽn? Người con gái ấy sao? Phong đã đoán được nãy giờ, Băng bị hành hạ thế nào. Yến Chi chạy lại, ôm lấy tay Phong :
- Anh, là chuyện của anh Khang, mình đừng tham gia nhé!
1 cách thô bạo, Phong hất văng tay Chi ra. Chi nhận thấy trong mắt Phong một nỗi tức giận. Phong đang tiến lại gần Băng…
An cảm giác có điều bất thường, lùi vài bước, nhìn tay quản lí, hắn lắc đầu nhè nhẹ. Nếu Chi không cản được thì rõ rồi, Phong sắp điên lên!
Phong đứng trước Băng, nhỏ chợt gập người ho sù sụ, nhỏ tỉnh lại vì khó thở và tim co bóp mạnh, nhưng nhỏ không mở mắt nổi.
- Các người… đã làm gì??
Từng chữ phát ra trầm nhưng đáng sợ, mắt Phong vẫn chú mục vào Băng. Đám giúp việc, 1 nửa đứng như trời trồng, 1 nửa há hốc miệng. Trong số đó, có người từng nghe giọng Phong nên không shock lắm. Cô ta chạy lại, tỏ ra vô cùng phấn khởi khi được giải thích rõ ràng cho cậu hai.
- Vì cô ta vào phòng quản lí của cậu chủ và quyến rũ quản lí. Cậu Khang biết được nên đã nói không muốn nhìn mặt cô ta thêm nữa. Tụi em cũng chưa làm gì cả! Chỉ **** vài câu và đạp vài cái thôi. Chắc cô ta giả vờ ngất đấy ạ!