Nhưng sao mọi người lại cứ quá để tâm đến cái "chức" con trai giám đốc của anh thếnhỉ? Thái độ cứ như là không phải anh đúng nhưng vì anh là con giám đốc nên anh đúng. Điều đó làm anh càng bực mình hơn....thấy khó chịu trong người nữa...
Lấy tay kéo miệng xuống, lè lưỡi rồi nhìn vào gương. Cái gì vậy??? Chắc mệt quá điên rồi "Mình mà cũng có lúc ngớ ngẩn vậy à?" _ anh thầm nghĩ và thấy buồn cười mình quá. Nhưng đúng là tâm trạng đã đỡ hơn một chút...
"Hôm nay là ngày Ngưu Lang - Chức Nữ gặp nhau theo truyền thuyết của Trung Quốc đấy! Anh có thấy đó là một tình yêu đẹp không? Em thì không thích câu chuyện này chút nào?Cả năm chỉ có thể gặp nhau được có một lần! Đau khổ chết được. Nhưng dùsao em vẫn chúc họ sẽ hạnh phúc"
Đúng là ngớ ngẩn thật. Truyền thuyết mà cứ làm như thật vậy! Anh vô tình mỉm cười lúc đọc tin nhắn mà bản thân cũng không biết.
Đây là tin nhắn thức 10 và lầnnào cũng là vào 11h đêm. Anhvẫn không hề nhắn tin lại.
-------------Đã 2 ngày không có tin nhắn.Hôm nay là ngày thứ 3. Bây giờ là 10h45p.
"Không nhắn càng tốt! Đỡ cóngười làm phiền. Nhưng mà con nhỏ này bất lịch sự quá!Tự tiện nhắn tin cho người khác, giờ lại tự tiện không nhắn. Ít ra cũng phải báo cho người ta chứ..."
Nếu tính đúng ra thì hôm nay đã là hôm thứ 16 rồi...
"Mà kể ra thì mình đúng là đào hoa thật. Trong số nhânviên mới lại có người thích mình. Con nhỏ đó cứ nhìn trộm mình suốt. Có lẽ tưởng mình không biết. Trông con nhỏ đó nhút nhát quá. Chẳngdám nói điều gì. Nhưng trà mà cô ta pha thì cũng ngon đó chứ...."
Anh miên man nghĩ...
Tít...tít... có tin nhắn
Anh cầm lấy máy xem:
"Chắc anh đang thấy thoải mái vì em không còn làm phiền nữa đúng không? Xin lỗi nha nhưng em không làm anh vui lâu được rồi. Hai ngày rồi em cứ uống thuốc cảm vào là lại buồn ngủ và ngủ lúc nào không biết. Tỉnhdậy đã 1h sáng rồi. Không nhắn tin được cho anh làm em thấy buồn lắm nên hôm nay phải chờ nhắn tin cho anh xong mới dám uống thuốc. Hì hì"