Mẹ tôi là một người sốngrất tiết kiệm. Nghĩa là ngoài những nhu cầu thiết yếu của cuộc sống, bà hầu như không mua sắm gì nhiều. Số tiền lương còn lại, một phần mẹ dùng để gửi sổ tiết kiệm ngân hàng, mẹ bảosống luôn phải biết tiết kiệm, không phải cho bố,cho mẹ, mà là cho tươnglai của chúng tôi. Phần còn lại, mẹ vẫn hay mua sắm quần áo, đồ dùng cho chị em tôi. Điều ấy từng là một niềm vui sướng của chúng tôi thuởnhỏ, nhưng lớn dần, sự thay đổi trong cách nhìn,con mắt thẩm mĩ khiến tôi không háo hức trước những món quà của mẹ nữa. Nhận chúng từ tay mẹ, đôi khi tôi chẳng thèm liếc qua, vứt ngay vào xó tủ. Mẹ tôi buồn buồn và nói từ sau sẽ đưa tiền để chị em tôi tự mua đồ mình thích. Tôi và nhỏ em gái cười toe toét, hớn hở!
Đã hơn một năm nay, tôibắt đầu đi làm thêm, được nhận lương. Tuy không nhiều nhưng cũngđủ để tự đáp ứng bản thân vài khoản mua sắmlặt vặt. Tôi không còn thói quen xin tiền mẹ mỗi ngày về thăm nhà nữa. Tôi biết bố mẹ đã đủ khó khăn, tôi đã lớn và muốn mình có thể đỡ đần được bố mẹ phần nào. Mẹ tôi mỉm cười và khen tôi lớn thật rồi. Nhưng trước mỗi ngày tôi ra Hà Nội để học tập, mẹ lại dúi vào tay tôi mấy trăm nghìn, nói mẹ đưa thêm, phòng khi cầndùng. Thi thoảng, mẹ đưa tiền, bảo tôi mua quà cho ông bà và nói rằng đó là quà tôi mua bằng tiền tự kiếm được. Ông bà khen tôi giỏi giang và biết suy nghĩ. Tôi chợt ngẫm, tiền có được bấy lâu, tôi chỉ biết mua quà tặng bạn, mua đồ để dùng, đã khi nào biết mua tặng mẹ một chiếc khăn, tấm áo?