Trước đây, mẹ không đồng ý để chị em tôi đi chơi xa. Mẹ lo chúng tôi gặp kẻ gian, bị trộm cướp, bị bắt cóc, bị gạt lừa. Tôi khóc dấm dứt vàgiận mẹ vài ngày trời khimẹ bắt tôi hủy bỏ chuyến phượt Sài Gòn với hội bạn. Sau này, khi đã có thể kiếm ra tiền, biết suy nghĩ và chín chắn hơn, tôi được tự do và thoải mái làm những điều mình thích. Trước mỗi chuyến đi, mẹ chỉ dặn phải biết cẩn thận. Đó là lúc tôi hiểu ra không phải mẹ cấm đoán tôi làm điều mình muốn, chỉ đơn giản bởi bản năng của một người mẹ luôn cho rằng tôi mãicòn bé nhỏ, cần được bao bọc và chở che. Mẹ chỉ có thể bớt lo lắng phần nào khi tôi chứng minh được rằng mình đã lớn...
Tôi lướt qua vài trang báo mạng, thấy nhiều bạn trẻ chửi bới, nói xấu bố mẹ, ông bà mình. Không dưng cảm giác buốt thót ập đến. Như thể một người thương yêu và thân thiết của ta bị tổn thương, đau lắm! Tôi và mẹ còn rất nhiều điểm bất đồng. Nhiều khimẹ chẳng hiểu những điều tôi nghĩ. Tôi giận mẹ lắm, vùng vằng chui vào chăn, nằm khóc rưng rức cả ngày trời, tính bỏ cơm nhưng khi bước xuống nhà vẫn thấymẹ phần cơm, kèm mẩu giấy nhắn nói rằng sữa mẹ đã pha và để sẵn trong tủ.
Tôi nhìn sang đứa bạn đã ngủ tự lúc nào, nhưngnước mắt vẫn rơi ướt gối.Nó đang khóc mơ, chắc nó nghĩ đến mẹ. Tôi cũng nằm xuống, tìm kiếm một giấc ngủ. Sángmai, khi tỉnh giấc, nhất định tôi sẽ gọi cho mẹ. Để chúc mẹ một ngày đẹp trời và nói tôi đã nhớmẹ biết bao!