Vậy mà mỗi lần con được điểm 10 ba mẹ cũng chỉ cho rằng đó chỉ là chuyện bình thường. Bạn bè chỉ cần cố gắng 1thì riêng với con cần phảicố gắng ba mới bằng được các bạn. Con biết con không thông minh, không sáng dạ, con chỉ có thể "cần cù bù khả năng" mà thôi! Con luôn cố, cố và cố để mong một ngày nào đó được ba mẹ chấp nhận và yêu thương. Nhưng hình như tất cả chỉ là vô nghĩa.
Con ghen tị với anh rất nhiều. Vì sao anh có tất cả, anh có một ngoại hình đẹp, một sức khỏe tốt, một cái đầu với chỉ số IQ cao vút, có tình yêuthương của ba mẹ và có cả tấm lòng bao dung biết quan tâm và sẻ chia.Còn con thì không có gì cả. Con đã còi cọc, ốm yếu lại thêm làn da đen nhẻm, một cái đầu ngốc nghếch và một trái tim ích kỉ, nhỏ nhen. Con lún sâu trong nỗi mặc cảm và sự tự ti về bản thân.
Con không biết giờ đây con phải làm gì. Con bước vào kì thi Đại học với gánh nặng trên vai. Một đứa như con thì làm được gì chứ? Con mãi chỉ là một đứa vô dụng trong mắt ba mẹ. Ngồi trong phòng thi con đã định không làm bài nữa, nhưng con không đủ can đảm để làm điều đó. Conkhông thể vượt qua đượcnhững lời bàn tán của xóm làng nếu con khôngđỗ. Cố lắm những giọt nước mắt mới không trào ra. Con đã mất một tiếng đồng hồ để làm một bài toán trong đề thimà khi ở nhà con chỉ mất20 phút. Con hoảng loạn thực sự.
Có lẽ là may mắn khi con vừa đủ điểm đỗ, cầmtrên tay tờ giấy báo trúng tuyển thì lòng con vui sướng khôn cùng, con nghĩ mình đã làm được. Ba mẹ sẽ phải công nhận con không phải là đứa bất tài. Lần đầu tiên con nhìn thấy ánh mắt ba hiện lên niềm vui, lần đầu tiên con thấy mẹ khóc.Đêm trước ngày con lên đường nhập học, con được ba mẹ chuẩn bị mọithứ, từ từng bộ quần áo ở nhà cho đến viên thuốcchống say xe. Ba mẹ dặndò con từ những điều nhỏ nhất nào là con phảiăn cơm đúng giờ, phải biết tự chăm sóc lấy bản thân, phải biết mặc áo ấm mỗi khi gió lạnh về…Lần đầu tiên mẹ ôm con vào lòng, nắm lấy bàn tay con và vuốt ve, khóe mắt mẹ ươn ướt.