Từng bầy nai, hươu đang nô nức chơi đuổi bắt với nào là cọp, báo, sư tử. Thỉnh thoảng có một chú nai con bị bắt và chúng tạm ngừng cuộc chơi. Tất cả hòa vào nhau tạo nên một bức tranh nhiều màu sắc. Aladin cảm thấy phấn chấn hẳn lên.Việc đầu tiên chàng làm là kiếm cái gì bỏ bụng. Lang thang khắp khu rừng chàng chỉ tìm thấy lim, sến, táu, chò chỉ, xà cừ, chanh, ớt, tiêu, các loại rau thơm… chẳng hề có một loại cây ăn quả nào. Bụng đói cồn cào, chàngthất thểu lê bước bỗng vấp phải một cành cây và ngã lộn cổ. Chàng lăn lông lốc và đâm đầu vào một gốc cây. Chàng xoa đầu và ngước nhìn lên: Một cây táo. “Tuyệt quá”-chàng nhảy lên vì sung sướng. Chàng vội vã trèo lên nhưng chưa được nửa đườngthì từ đâu một cơn gió mạnh thổi tới hất tung chàng xuống đất. Từ trên ngọn cây mộtcon chim rất to với lông vũ sặc sỡ sà xuống và bắt đầu ăn táo. Aladin hét lên:
- Ê ku.
- Gì ku – Chim trả lời.
- Cây này tao xí phần trước rồi mày.
- Ai bít được, cây này mày trồng ah? Không phải thì im đi. Keke.
- Không phải tao trồng nhưng tao tìm thấy trước.
- Thế mày thích gì – Chim thách thức. Giờ mày có cho tao ăn không?
- Tao không cho đấy. Mày ăn tao ném đá vỡ đầu con ạ.
- Dạ em xin lỗi anh – Chim hốt.
- Ngoan đấy. Giờ thì biến đi.
- Từ từ anh ạ. Anh có đọc truyện “Cây khế” chưa. Em chính là con chim trong truyện đấy.
- Thế à. Cóc biết. Ngày xưa tao thi lại văn.
- Để em kể anh nghe.
Thế là chim sà xuống ôm Aladin vào lòng và bắt đầu kể: abc abc abc… Khi câu chuyện kết thúc Aladin hỏi ngay:
- Thế tóm lại là mày định ăn táo trả vàng hử.
- Dạ vâng ạ.
- Thế nhỡ ăn xong mày bùng thì làm sao.
- Ấy! Bùng là bùng thế nào. Bi giờ em rút kinh nghiệm rồi, đi đâu em cũng mang sẵn ítvàng. Anh cầm tạm. Ăn xong anh em mình đilấy tiếp.
- Được rồi. Aladin nói và nhận vàng của chim.
Chim bắt đầu ăn táo. Một quả, hai quả, ba quả… Dần dần số táo trên cây vơi dần đi, Aladin la lên:
- Thôi mày ơi, ăn như lợn. Phần tao đâu?
Chim ngừng ăn và quay xuống:
- Ấy chết, em xin lỗi. Để em tìm xem còn quả nào không.
Chim vứt xuống cho Aladin quả táo cuối cùng bị sâu ăn mất 1 nửa.
- Thôi được rồi. Giờ mày chở tao đi lấy vàng.
- Ok. Anh nhắm mắt lại và ngửa mặt lên trời.
- Làm gì mày? – Aladin hỏi
- Thế có lấy vàng không?
- Được rồi - Aladin nói và làm theo.
Chim kêu lên “ Vàng của anh nè” và phẹt phẹt. Xong chim vội vã bay mất đề phòng Aladin lãnh đủ cái-cục-mà-ai-cũng-biết-là-cục-gì-đấy. Khi chàng mở mắt ra thì chim đã bay mất. Chàng không thốt nên lời: “Hic hic, ặc ặc, ke ke”. Thật là một cú sốc lớn đối với chàng trai trẻ. Kể từ đó Aladin mắc bệnh trầm cảm. Hàng ngày chàng chỉ đi lang thang dọc bãi biển, ăn bất kể thứ gì kiếm được, ngủ ở bất kì đâu…Trên khuôn mặt chàng đã không còn quen là những nụ cười,thân tàn ma dại, tuổi thanh xuân của chàng nay đâu còn nữa. Ngày qua ngày, Aladin đã sống như vậy. Cho đến một hôm, đang lê bước dọc bãi biển kiếm tìm thức ăn, chàng vấp phải một vật gì đó: một cái đèn pin. Aladin không ngờ rằng chính cái đèn pin này sẽ làm thay đổi cuộc đời chàng. Chàng nhặt nó lên và bật công tắc. Một thứ ánh sáng nhân tạo lung linh rực rỡ tỏa ra khắp mặt chàng – thứ ánh sáng mà đã từ lâu lắm rồi chàng không được nhìn thấy. Thứ ánh sáng kì diệu vô cùng quen thuộc nhưng cũng rất đỗi xa xôi. Một cảm giác mơ hồ nhưng cũng rất gần gũi xâm chiếm tâm hồn chàng nhưng chàng không thể nhớ ra. Thôi đúng rồi ánh đèn pin – ánh đèn sân khấu, ánh đèn flash, ánh sáng trên sàn nhảy. Chàng đã nhớ ra tất cả: “Mình là ai? Một hotboy của vương quốc nay lại phải sống thế này ư? Không ta thà hi sinh tất cả chứ nhất định không chịu mất cái quần duy nhấtnày”. Chàng nghĩ và buộc lại chun quần.
Kể từ đây, hàng ngày, Aladin cầm đèn pin đi soi ếch, ăn ếch rồi lại đi soi ếch để ăn… Din và Pin đã trở nên vô cùng thân thiết. Din đi đâu cũng mang Pin theo, Pin đi đâu cũng mang Din theo. Một hôm Aladin đang ngồi bên suối, chàng đem Pin ra lau chùi. Chẳng may Pin tuột khỏi tay chàng và lăn tòm xuống suối. Aladin vội vã nhảy suống tìm nhưng không thấy. Chàng lên bờ ngồi một mình buồn chán. Mặt nước hiền hòa kia đã cướp mất người bạn duy nhất của chàng. Aladin bật khóc. Từng giọt nước mắt của chàng nhỏ xuống mắt suối làm mặt nước như sôi lên. Mà hình như nó sôi thật lại kèm ftheo tiêng động cơ xe. Aladin lùi lại nhìn mặt nước đang cuộn lên. Và từ dưới suối một nàng tiên tóc dài xinh đẹp hiện lên cùngchiếc SH. Aladin quên phắt cái đèn pin:
- Chào cô em. Cô em đang làm gì ở đây?
Nàng tiên nhỏ nhẹ:
- Thế mày thì làm gì ở đây?
- Anh đánh rơi cái đèn pin xuống suối, tìm mãi không thấy.
Nàng tiên cho tay vào ống quần tụt của mình rút ra 1 cái đèn pin bằng vàng và hỏi:
- Của mày à.
Aladin lưỡng lự rồi trả lời:
- Đúng vậy. Anh mới làm rơi lúc nãy.
- Thằng này láo – Nàng tiên quát – Đây là cái đèn pin của thằng hàng xóm con người yêu của ông anh thằng bạn học cùng tao thời mẫu giáo nghe mày. Đừng có nhận bừa.
Nói xong nàng tiên lại đút tay vào túi của chiếc áo hai dây rút ra một cái đèn pin bằng bạc, lại hỏi:
- Của mày à.