- Này ông già. Ông có phải Bụt không đấy? Đừng có lừa thằng này. Không xong đâu.
- Mày không tin tao à. Tao làm nghề này 40 năm chưa có thằng nào dám nghi ngờ tao đâu nhé. Để tao lấy bằng ra cho mày xem.
Bụt lục trong cái túi cũ kĩ ẩm mốc và lôi ra một tờ giấy đen nhẻm đưa cho Aladin. Chàngcầm lấy xem xét kĩ lưỡng rồi hỏi:
- Hôm nay ngày mấy ấy nhỉ?
- 13-3-xxx
- Thế thì bằng của lão hết bố nó hạn rồi còn đâu. Vậy mà nãy giờ tinh vi.
- Ơ! Mày đưa tao xem.
- Nè. Thôi lão đi đi, con chờ Bụt khác.
Bụt xem tấm bằng với vẻ mặt vô cùng buồn bã rồi bỏ lại vào túi. Ông từ từ kéo chiếc xíchlô từ dưới suối lên. Đang định bước lên xe thì Aladin gọi với theo:
- Này lão ơi! Thế lão có biết ông Bụt trong truyện Tấm Cám không? Con thấy ông ấy tài phết. Nếu gặp thì nhắn hộ ông ấy đến đây nhé. Cám ơn Bụt nhiều.
- Được rồi, nếu gặp thì tao nhắn cho.
Nói xong Bụt phất tay áo một cái. Chỉ trong nháy mắt Bụt đã tót lên yên xe và đạp đi. Aladin còn lại một mình với chiếc đèn pin. Chàng chờ mãi chờ mãi chẳng thấy bóng ông Bụt nào. Aladin quyết định không chờ nữa. Chàng đã suy nghĩ rất nhiều và nhận ra rằng bi giờ không ai có thể giúp mình được.Có lẽ chàng phải chấp nhận cuộc sống cô đơn trên đảo. Hàng ngày Aladin săn bắt hái lượm để kiếm ăn qua ngày. Dần dần những kĩ năng của chàng được nâng cao rõ rệt. Cuộc sống trở nên dễ dàng hơn với chàng. Hòn đảo cung cấp cho chàng nguồn thức ănvô tận cũng như một một nơi ở thoải mái. Cuộc sống trên đảo cú thế trôi qua êm ả với Aladin. Thời gian dần trôi, do không tiếp xúcvới con người Aladin đã quên đi tiếng người, quên cả mình là ai. Chàng sống như một con vật.
Cho đến một ngày, một con người lạ mặt xuất hiện. Hắn ta cũng chung số phận với Aladin: bị đắm tàu. Đã từ rất lâu chàng mới gặp lại một con người. Vừa lạ vừa quen, Aladin nửa thì muốn ra mặt nhưng bản năngcảnh giác của một con vật đã ngăn chàng lại.Nhưng chuyện gì đến cũng đã đến, kẻ lạ mặtđã phát hiện ra sự có mặt của chàng và hai người đã gặp nhau. Hắn tên là Robinson và hắn gọi Aladin là Thứ Sáu. Hai người nương tựa vào nhau sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long. (Mọi chi tiết về cuộc sống sau này của Aladin xin tham khảo truyện “Robinson trên đảo hoang”).
Còn chiếc đèn pin vẫn gắn bó với Aladin và khi chàng chết nó được chôn cùng chàng tạinghĩa trang Văn Điển, lô số 34532. Về phía gia đình Aladin, sau khi các con ra đi không thấy trở về, cha mẹ chàng rất đau lòng nên đã sinh thêm 9 đứa khác là Aladun, Aladon, Aladen, Aladan, Aladum, Aladem, Aladom, Aladim và con út là Alibaba.
Sưu tầm..........