Anh đã nghĩ rằng, đó là ngày cuối cùng anh đi làm. Đúng, là ngày cuối, anh quá mệt, tay chân choáng váng, tòa ốc leo lắtánh đèn, anh trượt chân và té. Đáng lẽ sẽnhẹ thôi nếu nó chỉ là ở tầng một, tầng hai…chứ không phải tầng sáu.
Người đồng nghiệp đưa hộp chứa đôi nhẫn cưới cho cô và xin lỗi. Nhưng xin lỗi làm gì, cô không nghe được gì cả. Tai cô ù ù trong tiếng gió, mắt cứ đâm thẳng vào chiếc hộp ấy.
Chiếc hộp nhỏ thế này, chỉ gói gọn trong một bàn tay, vậy mà vì nó…anh giờ phải nằm trong kia. Bất giác cô quăng nó đi, trước sự sửng sờ của người đồng nghiệp. Hai chiếc nhẫn trong chiếc hộp bung ra, lăn lông lốc rồi mất hút dưới những bậc thang.
- Cô…cô làm gì vậy?
Người đồng nghiệp lắp bắp, mắt đảo về phía cô gái rồi về lại hướng của 2 chiếc nhẫn.
- Cậu ấy đã rất cực khổ vì muốn mua chúng cho cô đó?
- Để làm gì? Anh ấy đổi những thứ đó đểbỏ tôi sao?
Anh lặng thinh khi nhìn vào đôi mắt ấy, anh từng nghe cậu thanh niên, mặt luôn rạng rỡ khoe về người yêu mình nói rằng,cô ấy có đôi mắt rất lạ, vô cùng lạnh, rất ấm áp, buồn tha thiết. Có lẽ, trong tình huống bây giờ, sự ấm áp của đôi mắt ấy đã bay đi mất, để lại trong đấy chỉ còn làmột cái đáy sâu hoắc, rất lạnh, rất đau.
- Tôi tin cậu ấy sẽ tỉnh lại, cô…đừng đau lòng quá.
Người đồng nghiệp buông câu an ủi như kết thúc. Anh nhìn cô, mặc dù anh muốn làm gì hơn, nhưng cũng như những ngườikhác, anh chỉ có thể an ủi những câu xả giao phổ thông như thế. Vì anh, cũng nhưmọi người, không ai có thể cảm nhận hết nỗi đau của cô gái, đành phải bỏ mặc cô, có thể đó là cách tốt nhất.
Tiếng kim đồng hồ cứ lắc nhẹ từng tiếng tích tắc. Cánh cửa kia mở toang, một vài y tá chạy đi đâu đó rất vội, cô gái lao đếnchặn một người lại.
- Người yêu tôi sao rồi? Anh ấy sao rồi?
- Không cầm được máu. Chúng tôi đang đi lấy máu để truyền cho anh ấy. Mong cô bình tĩnh cho.